Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43. Không thú vị.

Chương 43. Không thú vị.


Dừng lại một chút nâng chén trà uống vài hớp nhỏ cho thoải mái cổ họng. Lê Tấn ra lệnh : " được rồi đừng khóc nữa. Nói đi ngươi tên gì ? Xuất thân nơi nào?"

Lão đạo sĩ dùng vạt áo lau đi nước mắt ngừng khóc trả lời: " Bần đạo tên là Khưu Nham xuất thân Khưu gia mười tuổi thì được thu nhận làm đệ tử của Toàn Chân Giáo. Tu đạo hơn mười năm thì được giao nhiệm vụ xuất sơn đi tìm ngài."

Lê Tấn lòng đầy hoài nghi mẹ kiếp vậy là Trung Hoa trong lịch sử có Toàn Chân Giáo thật Kim Dung lão gia không lừa ta. Hắn hỏi lại :" Ngươi đừng nói với ta tổ sư giáo ngươi tên là Vương Trùng Dương phía dưới có bảy tên đệ tử trong đó có một người tên Khưu Xứ Cơ. Còn ngươi Khưu Nham là con cháu lão Khưu đó nha."

Lão đạo sĩ giật mình sao chuyện này bệ hạ cũng biết. Không phải ngài sai người qua phương bắc điều tra ta đi. Có thể nha Đại Việt điệp báo hẳn là có chân rết ở Đại Minh. Ngài còn biết chuyện gì thật đáng sợ quá đi. Có phải ngài đang thử thách ta, nếu ta trả lời sai ngài sẽ cho ta vào nhà ngục sung sướng ba mươi năm hay không. Càng nghĩ lão càng hoảng lão thề từ giờ chỉ nói thật không thì vị bệ hạ mập mạp này sẽ cho lão biết đau khổ thực sự.

Lão đạo sĩ thành thật đáp :" bẩm bệ hạ tổ sư gia của bần đạo đúng là họ Vương, dưới thật có bảy đệ tử trong đó có một người họ Khưu. Bần đạo và vị họ Khưu ấy là người trong họ, ngài ấy không có con cháu nên không phải tổ tiên trực hệ của bần đạo. Tính theo vai vế thì bần đạo là cháu hai mươi hai đời của ngài ấy. Mọi chuyện là như vậy bần đạo xin thề không có nói dối một câu nếu không..."

Khi hắn đang định thề thốt Lê Tấn giơ tay bảo hắn ngừng. Hắn nói :" khỏi cần thề. Nói cho ta Khưu gia các ngươi là gia tộc như thế nào. Cùng Toàn Chân Giáo quan hệ ra sao?"

Lão đạo sĩ đáp :" Khưu gia có thể nói là gia tộc lâu đời có lịch sử ngàn năm rồi. Còn quan hệ với Toàn Chân Giáo thì là Khưu gia là gia tộc phụ thuộc của giáo phái bần đạo ."

Lê Tấn cười cười nói : " Thú vị giải thích thử xem là quan hệ phụ thuộc như thế nào."

Lão đạo sĩ đáp : " Bệ hạ ngài hẳn cũng biết đạo môn phật môn đều sở hữu rất nhiều ruộng đất . Những ruộng đất này triều đình không bắt đóng thuế ở Đại Việt hay Đại Minh đều là như vậy trong hơn ngàn năm qua. Ruộng đất nhiều như vậy thì Toàn Chân giáo không thể tự mình trồng trọt hết được họ cần tá điền nông nô để cày cấy. Cao cấp hơn một chút thì sẽ có gia tộc phụ thuộc như Khưu gia chúng ta chúng ta sẽ phụ trách trồng trọt cả một khu điền trang rất lớn. Địa tô Khưu gia phải nộp lên sẽ thấp hơn tá điền nông nô rất nhiều. Có được ích lợi này là nhờ có vị tổ tiên Khưu Xứ Cơ kia. Ngoài ra mỗi khi Toàn Chân Giáo mở rộng sơn môn thu nhận đệ tử các gia tộc phụ thuộc con cháu sẽ được ưu tiên nhận vào trong giáo làm đệ tử."

Lê Tấn nở nụ cười khinh bỉ nói :" thế nhân đều nói Đạo môn vô vi không tranh với đời. Thực ra thì sao đúng là một lũ sâu mọt tham lam xấu xa."

Lão đạo sĩ vội vàng nói :" bệ hạ ngài không thể nói như vậy . Đạo môn chỉ là có chút ruộng đất cho người cày cấy thu ít địa tô lấy tiền lương mua nhang, đèn giấy mực để cúng tế thánh nhân mà thôi . Tham lam xấu xa là đám con lừa đầu trọc Phật môn kia kìa. Bọn hắn mới là tham lam xấu xa việc ác bất tận."

Lê Tấn khẽ nói :" Ồ ! Làm sao giảng vậy ngươi nói ta nghe thử xem."

Lão đạo sĩ lấy một hơi dài nói :" Đám đầu trọc đó luôn lấy bộ mặt hiền lành ra dạy bảo thế nhân không tham sân si . Thực tế thì sao chứ ? Bọn chúng lừa gạt dân chúng quyên góp hàng tấn tiền công đức vào chùa triền. Sau đó dùng tiền đó mở tiệm cầm đồ cho dân chúng thuế chấp nhà cửa ruộng đất vay tiền với lãi cao cắt cổ. Đa số người vay tiền kiểu này của bọn họ sẽ không thể trả được nợ nên sẽ bị bọn họ siết nhà siết ruộng đất. Vậy là bọn họ dùng tiền vốn dân chúng quyên tặng cho mình tiếp tục mưu cầu chiếm đoạt thêm thật nhiều ruộng đất của dân chúng. Kết quả là dân chúng càng tin Phật ngày càng nghèo càng ít ruộng đất nhà cửa còn Phật môn càng ngày càng giàu chảy mỡ. Ngài thấy bọn họ như vậy không phải quá tham lam, xấu xa độc ác sao. Đúng là đám đầu trọc khốn kiếp mà đám bọn chúng khi c·hết nên bị đày đến 18 tầng địa ngục chịu t·ra t·ấn đau khổ mãi mãi không được siêu sinh." Dừng một chút đáy mắt lão loé lên tia sáng kỳ dị . Lão nói tiếp :" bệ hạ quốc khố triều đình không phải đang thiếu thốn sao . Bần đạo đề nghị ngài đem quân vây chùa bắt đám đầu trọc đó nôn ra một số lớn tiền lương bọn chúng giàu đến chảy mỡ . Bỏ ra chút tiền bù vào số thiếu hụt quốc khố cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi chắc chắn sẽ cho . Như vậy thì khó khăn được giải quyết rồi ngài không phải khởi xướng cái gì mà tiết kiệm nữa." - Nói xong lão dùng ánh mắt chờ mong bệ hạ đồng ý với đề nghị của lão.

Lê Tấn thầm khinh bỉ, con hàng này c·hết đến nơi còn ý nghĩ xấu xa. Hắn đây là muốn trẫm đi tai hoạ phật môn đây mà dám xúi trẫm đi ăn c·ướp chùa triền cơ đấy gan thật là lớn nha.

Lê Tấn nói :" Phật môn giàu có là vì bọn họ có cách làm tốt người ta tài giỏi nha. Đạo môn các ngươi không làm được nên thù ghét muốn đạp đổ đi. Hừ thấy trẫm ngốc sao dám xúi dại trẫm ai cho ngươi lá gan?"

Lão đạo sĩ sợ hãi vội vàng nói :" bệ hạ bần đạo không dám xúi d·ụ·c bệ hạ . Nhưng bần đạo không phục đám đầu trọc hại nước hại dân đó bọn chúng thật đáng hận a. Bần đạo chỉ hy vọng bệ hạ thay trời hành đạo t·rừng t·rị bọn hắn một hai."

Lê Tấn cười lạnh nói :" Không phục ngươi không phục cái rắm. Đám đầu trọc đó biết làm sao trang hiền lành làm sao nở nụ cười thân thiện, làm sao nói lời nhẹ nhàng dễ nghe nên bọn họ mới lôi kéo được nhiều người tin Phật như vậy. Đạo môn các ngươi đâu, một đám lỗ mũi trâu luôn tỏ ra phong phạm cao nhân xa lánh đám dân chúng phàm tục không muốn gần gũi thế nhân chỉ muốn trốn lên núi tu đạo. Vậy nên các ngươi mới không giàu có được như Phật môn . Không phải không muốn mà là làm không được . Giống như ngươi vậy, kinh doanh cái đạo quán thất bại đến nghèo rớt mùng tơi . Nếu không có ta thấy ngươi nhảy nhót thú vị bố thí cho chút tiền nhang đèn thì cái đạo quán của ngươi dẹp tiệm lâu rồi." Dừng lại lấy hơi hắn hỏi :" Sao nào ? Bây giờ ngươi còn gì để nói? Còn gì để mà không phục? Đúng là đạo sĩ thối, ngu dốt mà tỏ vẻ tài giỏi lòng toàn ý xấu."

Lão đạo sĩ gục xuống cả người xụi lơ . Lão bị bệ hạ đã kích đến không còn lời nào phản bác. Những gì ngài nói đều là sự thực, đạo môn chính là như vậy. Bản thân lão lại càng đúng là người thất bại như vậy lão cảm thấy mình thật sự quá bất tài đi cảm thấy sau này mình không có mặt mũi nhìn người đời nữa. Lão rất ấm ức, rất khuất nhục.

Lão quỳ phục dưới chân bệ hạ dùng giọng thì thào nói : " bệ hạ ngài g·iết bần đạo đi. Ta có tội với bệ hạ có tội với sư môn có tội với đạo môn lịch đại tiền nhân. Ta không muốn sống nữa ta không cầu bệ hạ tha thứ nữa. Ngài hãy ban cho ta một c·ái c·hết ân huệ đi."

Lê Tấn thấy lão nói vậy thì lắc đầu: " đạo sĩ thối nói thật với ngươi ta chưa từng ra lệnh g·iết ai cũng chưa từng tự tay g·iết người. Vậy nên yên tâm ta không g·iết ngươi. Đừng sợ ta còn có điều chưa hỏi xong đâu. Bây giờ nhìn ngươi thế này ta không vội hỏi nữa. Đợi hôm khác ta lại hỏi sau." Dừng một chút hắn lại nói :" ta có chút đói nhanh đi lấy cho ta phần cơm chay coi nhớ là phải có lạc rang đó nghe chưa."

Lão đạo sĩ vốn không còn muốn sống nữa rồi, lão bị đã kích quá mạnh mẽ. Lão cho rằng bệ hạ không tha cho lão ai mà ngờ bệ hạ vẫn nói không g·iết lão. Đã vậy còn muốn ăn cơm chay chỗ này của lão mọi khi lão mời ngài đều tỏ vẻ ghét bỏ không thèm ăn sao hôm nay lại thay đổi rồi. Bởi vì quá nghi hoặc nên lão không kịp phản ứng lại lời bệ hạ lão cứ ngồi đó đơ người ra.

Lê Tấn thấy lão như vậy thì tức giận con hàng này cũng quá kém đi . Nói như vậy còn không hiểu ý . Hắn giơ chân đạp vào ngực lão đạo sĩ một cái làm lão ngã lăn ra đất tỉnh táo lại. Lê Tấn hét vào mặt lão :" còn không đi ngay không thấy trẫm đói rồi sao ngươi là muốn bỏ đói trẫm sao?"

Lão đạo sĩ vội vàng cuống quít, vâng vâng dạ dạ chạy ngay đi ra khỏi phòng khách tới nhà bếp. Lê Tấn thấy bộ dạng của lão như vậy thì lắc đầu cười nhạt. Tự nhủ không thú vị chút nào lần sau phải kiếm tên nào sức chịu đựng lớn hơn chơi mới cao hứng. Đám này thật quá kém .

Ở trên nóc nhà bốn lão quỷ nhìn nhau nói nhỏ :" tiểu tổ tông đây là tha cho lão rồi tên đạo sĩ thối này thật may mắn." Sau này ở đất Đại Việt này lão có thể yên ổn mà sống thậm chí sống khoẻ không cần lo lắng. Bọn họ đều biết mỗi khi tiểu tổ tông đòi ăn đồ của ngươi tức là ngươi đã được tha thứ. Đúng là không thú vị mà, bọn họ còn chờ lão đạo sĩ này bị t·ra t·ấn đâu.

Lão đạo sĩ nhanh chóng đem cơm chay lên Lê Tấn ăn một hơi hết sạch một bát cơm trắng, một đĩa cải xào dầu hạt cải, một chén nhỏ lạc rang muối. Khi hắn ăn xong xuôi thì lão đạo sĩ cũng đã bình tĩnh lại một chút.

Lê Tấn hỏi lão :" ta định đi làm chút việc ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Lão đạo sĩ vội hỏi lại :" bệ hạ ngài muốn đi đâu ? Dù ngài đi đâu bần đạo cũng nguyện theo hầu ngài để chuộc lại tội lỗi của mình."

Lê Tấn tỉnh bơ trả lời :" Đi c·ướp ngươi đi sao?"

Lão đạo sĩ thừ người ra, lão không tin vào tai mình. Bệ hạ định đem lão đi ăn c·ướp. Mà khoan đã ngài là chí tôn Đại Việt cả nước Việt là của ngài ngài còn muốn c·ướp gì? Lão đầy nghi hoặc trong đầu nhưng vẫn đồng ý nói :" bần đạo nguyện bồi bệ hạ đi c·ướp."

Trên nóc nhà thì bốn lão quỷ lại mở bàn cược đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay. Lần này tiền cược vẫn là 200 nhưng mà là 200 lượng vàng ròng, các lão quyết chơi khô máu. Nội dung cược thì là cá xem tiểu tổ tông sẽ đi c·ướp nơi nào.

Chương 43. Không thú vị.