Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48. Cầu đề cử , cầu tặng quà .Đọc xong anh em đừng khóc, tác đi ôm gối đây. Chương này không có đặt tên.

Chương 48. Cầu đề cử , cầu tặng quà .Đọc xong anh em đừng khóc, tác đi ôm gối đây. Chương này không có đặt tên.


Chương 48. Cầu đề cử cầu tặng quà . Đọc xong anh em đừng khóc, tác đi ôm gối đây. Chương này không có đặt tên.

Lê Tấn rời đi khỏi cửa phòng khách lập tức đám thái giám túc vệ hơn năm chục người đều tự động theo phía sau hoàng đế . Hoàng đế dọc theo hướng về phía sau Tịnh Tâm Am mà đi rất nhanh cả đoàn người dừng lại trước một gian phật điện.

Lê Tấn ra lệnh : " Trẫm vào trong lễ phật đám các ngươi ở ngoài canh gác cho ta. Không có lệnh của ta không được để ai vào trong. Nghe rõ cả chưa?"

Cả đám tùy tùng đã dần quen với nhịp điệu cách hành sự này của bệ hạ. Ngài sẽ vào chỗ nào đó bắt bọn họ ở ngoài canh gác không cho theo hầu . Bọn họ lòng đầy lo lắng an nguy của bệ hạ không muốn làm theo nhưng lệnh vua không thể trái .

Lê Tấn tiến vào trong phật điện bên trong có một sư cô đang tụng kinh phật thỉnh thoảng tiếng gõ mõ lại vang lên theo nhịp . Nhìn từ sau đây là một tiểu sư cô có bóng lưng khá cao so với trung bình của nữ nhân bình thường phải cao hai thước hơn. Từ chiều cao dáng lưng có thể nhận định đây là sư cô có chiều cao khá cao so với mặt bằng trung thời đại này nàng ắt hẳn phải cao trên năm thước mốt ( hơn 168 cm ) năm thước hai trở lên ( 171 cm). Ống tay áo nàng nâng lên hạ xuống rất khẽ, gõ từng nhịp mõ rất nhịp nhàng, toát lên vẻ thanh tao . Trên đầu nàng đeo một chiếc mũ đội đầu sư cô có vẻ như có lót vải bông bên trong để giữ ấm mùa đông . Dáng ngồi thiền của nàng nhìn từ đường sau lưng rất thẳng không có chút cúi về phía trước nào cái gáy lộ ra một chút làn da trắng mịn. Cả bộ đồ sư cô mặc từ trên xuống dưới đều có màu xám rất nhạt chất vải lại rất tốt hẳn là hàng thượng hạng đây là tiêu chuẩn cơ bản ở nơi này ở đây không có ai phải ăn mặc rách rưới hay mặc loại vải thô khó chịu may thành y phục.

Lê Tấn mặc bộ đồ vải thô màu đen bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng bước vào trong phật điện không phát ra một tiếng động nào mặc dù rất mập đi lại không phải rất thanh thoát. Hắn thần người ra đôi mắt chăm chú phía sau sư cô mắt dõi theo từng nhịp tay gõ mõ của nàng hắn thấy động tác nâng tay lên xuống của nàng thật ưu nhã như một nghệ sĩ chơi nhạc cụ vậy. Miệng nàng đang không nhanh không chậm tụng một bản kinh phật gì đó mà Lê Tấn không rõ. Hắn hai đời làm người chưa từng cố tìm đọc qua bất kì bản kinh phật nào . Đạo gia kinh sách Nho gia tứ thư ngũ kinh cũng không học càng không cần nói kinh thánh của Công giáo . Cái này hắn đúng là một bản cũng không nhận biết phân biệt được.

Lê Tấn nhìn bóng lưng sư cô cứ ngập ngừng không biết có nên lên tiếng cắt đứt quá trình nàng đang tụng kinh phật hay không hắn thở cũng không dám thở mạnh cứ như vậy cứ như vậy im lặng nhìn nàng từ phía sau . Mãi cho đến một khắc đồng hồ sau nàng mới dừng lại tiếng niệm, tay thôi gõ mõ . Nàng cúi đầu hành lễ bái với tượng Quan Thế Âm Bồ Tát bằng đồng rất lớn trước mặt . Sau đó nàng nhẹ nhàng thu dọn gậy mõ cho vào túi nhỏ của mình . Tiếp theo nàng đứng dậy tay không quên cầm lấy bồ đoàn cất vào góc gần chân tượng Bồ Tát . Bồ đoàn may bằng vải lụa có nệm bông rất êm bên trong nàng ngồi lên để tụng kinh một nửa canh giờ mới xong.

Khi nàng quay đầu định đi ra cửa điện trở về phòng ở thì bất ngờ thay nàng nhìn thấy phía cửa có một người thiếu niên đang đứng. Đó là một thiếu niên mặc y phục màu đen nhìn qua là biết may bằng vải thô mà bình dân bách tính hay dùng . Từ khi nàng được vào cung làm cung nữ năm mười tuổi cho đến bây giờ tu tập ở đây chưa bao giờ phải mặc lại quần áo may bằng loại vải thô này. Có chăng là những năm tháng trước khi vào cung ở bên ngoài còn làm triều đình công nô nàng mới phải mặc loại vải này.

Bề ngoài thiếu niên nhìn rất to béo, chiều cao thì có vẻ thấp hơn nàng một chút chắc khoảng hai ba phân gì đấy, chỉ là ước lượng mà thôi vì người béo nhìn bằng mắt thường sẽ hơi lùn đi so với người có cùng chiều cao mà dáng thanh hơn . Gương mặt thiếu niên nhìn rất tròn cổ có ngấn mỡ đôi mắt thì chỉ một mí mũi hơi thô to, sống mũi không được cao, miệng thì khá rộng làn da thì hơi có chút không được trắng không được mịn màng mà có chút dấu vết bị mụn. Nhìn chung đây là thiếu niên không được anh tuấn cho lắm, nếu không muốn nói là không ưa nhìn trong mắt nữ nhân.

Sư cô trẻ sau chút giật mình liền bình ổn lại chắp hai tay lại cúi chào kiểu nhà phật hỏi :" bần ni không biết thí chủ đến đây nên đã không tiếp đón xin thí chủ đừng trách."

Lê Tấn thì vẫn thẩn thờ đập vào mắt hắn quả là một tiểu sư cô trẻ tuổi nhìn đẹp rất đẹp . Nàng không chút son phấn nhưng vẫn toát lên sự xinh đẹp diễm lệ có chút khí chất của tiên nữ hạ phàm vậy.

Gương mặt nàng hình trái xoan không quá góc cạnh má không quá cao mà vừa phải. Đôi mắt lớn hai mí rõ ràng mí trên mí dưới rộng cỡ hơn một centimet, chiều ngang mắt khoảng hơn ba centimet khoảng cách hai mắt khoảng hơn ba centimet . Trán rất mịn không có chút nhăn nào lông mày rất mảnh hình lá liễu dài khoảng ba centimet rưỡi . Mũi rất thon gọn đỉnh chóp mũi so với chân cánh mũi phía dưới khoảng hơn một centimet một chút sống mũi cao rất thẳng. Miệng nàng hình trái tim môi dưới dầy hơn một centimet môi trên dầy khoảng dưới một centimet một chút chiều rộng của miệng khoảng gần năm centimét . Làn da trắng bóc như trứng gà má thì hơi đỏ do thời tiết hiện tại khá lạnh. Tỷ lệ gương mặt phi thường cân đối dùng mắt áng chừng thì từ chân cằm đến chân cánh mũi từ chân cánh mũi đến mép dưới chân mày, từ chân mày đến mép dưới mũ đội đầu là tương đối bằng nhau.

Nàng rất cao áng chừng còn cao hơn hắn dáng người thì rất khó đoán chắc vì mặc đồ mùa đông rộng thùng thình lại rất dày. Nhìn vào chiếc cổ cao gầy của nàng có thể đoán được vóc dáng của nàng là thanh mảnh không thể nào chiếc cổ như vậy mà dáng người lại mập được.

Lê Tấn trong lòng gào thét quả là đẹp quá đẹp rồi. Lão quỷ lười không có lừa ta, trước đây cứ nghĩ do lão lười chạy đi chạy lại nên nói quá nhằm dụ mình chạy tới nơi này . Thì ra không phải vậy, là mình đổ oan cho lão hôm nay về phải thưởng cho lão được nghỉ gác, đi ngủ một tuần mới được. Nhìn thấy gương mặt này của sư cô hắn thật cảm khái mà nhớ đến câu nói " thế gian còn có mỹ nhân đẹp đến như vậy sao" huống hồ đây còn là Phật môn mỹ nhân.

Hết ngẩn người tỉnh lại cảm thấy mình có chút thất lễ :" ta đã thất thố rồi xin sư cô bỏ qua cho. Quả thật là dung nhan sinh đẹp động lòng người của nàng khiến ta như bị câu mất hồn phách. Thật xin lỗi ta lại nói sai rồi. "

Sư cô bị nam nhân khen thì đỏ mặt e thẹn đầu hơi cúi xuống nhìn sàn điện. Nàng xấu hổ nói :" thí chủ quá lời ta nào đâu được như lời khen của thí chủ ."

Lê Tấn nhanh chóng đáp lại :" đây không phải lời khen đây là lời nói chân thật nhất từ khi ta đến thế giới này. Dù chỉ là một chút cũng không có nói sai."

Sư cô nghe vậy lại càng thẹn thùng đầu cúi càng thấp. Sau khi sự xấu hổ tạm qua đi nàng lên tiếng nói :" Thí chủ ngài đến đây từ khi nào ? Tại sao không lên tiếng? Cũng không gây ra tiếng động nhỏ gì báo cho bần ni."

Lê Tấn đáp:" Ta nghe thấy âm thanh tụng kinh của sư cô giống như nghe thấy tiên âm thực sự mê đắm không dứt ra được. Tiếng gõ mõ nhịp nhàng thì lại như bản tấu nhạc du dương khiến ta chìm vào trong từng nhịp gõ mõ của sư cô. Là như vậy đó nên ta không dám lên tiếng không dám làm ồn vì ta còn muốn hưởng thụ âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời này. "

Nghe đến đây thì sư cô tim loạn như ma nàng chưa từng nghe nam nhân nào nói những lời tương tự như này với nàng bao giờ. Tiếng nhịp tim càng ngày càng dồn dập hơi thở cũng có chút không đều được nữa.

Sư cô lại hỏi :" thí chủ tên là gì ? Từ đâu đến đây ? Tại sao lại có thể tiến vào trong am chúng tôi ?"

Lê Tấn đáp :" tôi tên là Tấn, là từ trong cung mà đến hôm nay hoàng đế tới đây nên tôi làm tùy tùng đi theo hầu ngài."

Sư cô hơi sững sờ tên Tấn đến từ trong cung sao. Nàng bỗng hiện lên trong đầu hình ảnh một tiểu thái giám năm đó cùng nàng nói chuyện ngắm trăng. Lần đầu gặp nàng tên tiểu thái giám đó rất quá đáng đã bắt nạt nàng đến khóc. Về sau lại thành một trong số rất ít người bạn của nàng trong cung.

Hắn làm ở Ngự thiện phòng nên mỗi khi tới Trường Lạc cung gặp nàng sẽ mang cho nàng đồ ăn ngon mà hắn lén trộm được mỗi ngày. Nàng vẫn nhớ toàn là món ăn ngon nha nào là đùi gà nướng thịt thỏ, thịt nai, bánh hoa quế bánh đậu xanh bánh cốm đầu mùa vân vân. Đặc biệt có một lần vào tết Trung Thu vì là sinh nhật nàng hắn đã lén trộm hai cái tay gấu béo mập mang đến cùng nàng ăn mừng sinh nhật, lần đó còn có rất nhiều bánh ngọt và một bát mỳ trường thọ . Cả đời nàng chưa bao giờ được ăn mừng sinh nhật có nhiều món ngon đến thế.

Càng nghĩ càng hoài niệm về những năm tháng trong cung ấy. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ mình đã làm sai điều gì mà bị Trường Lạc cung Hoàng Thái Hậu phạt tới đây tu hành đến hết đời . Người còn nói nếu nàng dám chạy trốn khỏi am này thì sẽ g·iết hết anh chị em ruột của nàng họ giờ này hẳn vẫn làm nô lệ ở điền trang hoàng gia ở Thanh Hoá đạo đi. Lâu rồi nàng không có tin tức của người thân không biết họ sống có tốt không. Còn có tên tiểu thái giám tên Tấn đó ở Ngự thiện phòng lăn lộn có ổn không nữa. Nàng đều nhớ bọn họ. Hôm nay ở đây lại xuất hiện một vị tên Tấn từ trong cung tới nhưng nàng cảm thấy đây không phải anh Tấn mà nàng quên biết người này quá béo rồi không thể nào là hắn.

Nàng chợt cảm khái nói :" ta cũng từng có một người bạn tên Tấn là thái giám ở trong hoàng cung, hắn vẫn làm việc ở Ngự thiện phòng thì phải . Thí chủ ngài có quen hắn không nếu có cho ta hỏi thăm đôi chút tin tức về hắn."

Lê Tấn nước mắt chảy ra hắn nghẹn ngào nói :" anh là Tấn đây Tiểu Tấn Tử vẫn hay lén trộm đồ ăn mang cho em năm đó. Là anh đây em không nhận ra anh sao tiểu Mai ?"

Sư cô như thể bị sét đánh ngang tai nàng không tin anh Tấn của nàng lại xuất hiện ở đây. Nàng cứ nghĩ cả đời này không được gặp lại Tiểu Tấn Tử của nàng nữa. Thật không ngờ ông trời lại cho nàng cơ hội gặp lại hắn một lần nữa. Quá vui mừng quá xúc động nước mắt từ khoé mi nàng không tự chủ được mà chảy xuống lăn dài trên má hồng của nàng.

Nàng cũng nghẹn ngào nói :" là anh thật sao anh Tấn ? Em không phải nằm mơ đi ? Ông trời thật sự thương xót cho em được gặp lại anh một lần nữa sao ?"

Lê Tấn khóc nấc nói :" là anh là anh đây. Em không nằm mơ là anh thật sự là anh đang đứng trước mặt em. Không tin em lại đây sờ thử mà xem."

Sư cô không còn e thẹn cũng chẳng giữ cái gì phật môn giới luật nữ tắc cái gì. Trước mặt Tiểu Tấn Tử của nàng nàng còn giữ phép tắc làm cái gì chứ . Nàng vội chạy nhanh tới dùng tay véo lên gương mặt hắn, là thật không phải mơ. Rất ấm áp nước mắt ươn ướt trên mặt hắn dính đầy tay nàng không còn gì có thể chân thật hơn thế này được nữa.

Nàng cười, vừa cười vừa khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra. Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn mà nói :" Tiểu Tấn Tử anh cũng quá béo rồi. "

Lê Tấn cũng cười lên mặt hắn có chút đỏ vì xấu hổ nước mắt hạnh phúc vẫn chảy ra . Hắn khẽ đáp : " mấy năm nay anh ăn hơi nhiều ".

Sư cô nghe vậy càng cười tươi hơn nàng nói :" chắc tại anh trộm nhiều đồ ăn quá mà không có em ăn giúp nên mấy năm nay mới béo ra thế này có phải không ? Anh thật là ngốc quá đi không biết cho người khác sao?"

Lê Tấn cười nói :" ừ đúng vậy anh không có cho ai. Thức ăn của anh trộm được chỉ có thể cho em ăn thôi, anh không cho ai hết mãi mãi là như vậy."

Sư cô cười hạnh phúc nàng ôm chầm lấy hắn. Hai người vừa khóc vừa cười . Cười nụ cười hạnh phúc nhất khóc giọt nước mắt hạnh phúc nhất. Cả hai không nói gì mà cứ ôm nhau cười cười khóc khóc như vậy thời gian đối với bọn họ đã không tồn tại. Bọn họ chỉ muốn mãi ôm nhau cười khóc như bị điên thế này cho đến thiên hoang địa lão cả hai mãi mãi ở bên nhau như thế này không cách xa nữa.

Chương 48. Cầu đề cử , cầu tặng quà .Đọc xong anh em đừng khóc, tác đi ôm gối đây. Chương này không có đặt tên.