Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 49. Lần cược thứ tư trong ngày. ( Viết chương mất 2h nghĩ cái tên hết mẹ một giờ , đau đầu vãi anh em ạ.)
Chương 49. Lần cược thứ tư trong ngày. ( Viết chương mất 2h nghĩ cái tên hết mẹ một giờ , đau đầu vãi anh em ạ.)
Trong khi đôi nam nữ đang ôm nhau cười khóc trái tim tràn đầy hạnh phúc ở trong điện thì trên nóc phật điện bốn lão quỷ đang sợ ngây người. Ở cái tuổi này của bọn lão sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua sao có thể xảy ra cảnh tượng như vậy chứ. Ấy vậy mà lại xảy ra vào lúc này ngay tại đây. Bọn lão thật không thể tin được tiểu tổ tông của bọn lão khóc.
Trong trí nhớ của bọn lão từ khi đi theo tiểu chủ nhân đến nay chưa bao giờ thấy hắn khóc chỉ có hắn doạ người khác khóc mà thôi dù có là lão quái vật Lão Đại cũng bị tiểu tổ tông hù cho khóc c·hết đi sống lại. Còn tiểu chủ nhân không sợ trời không sợ đất sao mà khóc, bọn họ đều tin tiểu tổ tông không biết khóc luôn kìa . Ngày trước cả mười người cùng cược sau bao lâu tiểu tổ tông sẽ khóc nhưng không ai đoán trúng hết. Bởi đâu có ai nghĩ một đứa trẻ 12 tuổi mà mấy năm tiếp theo không khóc lần nào nào là đặt 2 3 4 6 tháng dù là Lão Quỷ hoạ sĩ đặt cao nhất cũng chỉ là một năm. Rồi đến khi hai vị tiên đế băng hà tiểu tổ tông cũng không rơi một giọt nước mắt. Vậy nên tình cảnh diễn ra trong đại điện doạ bọn lão sợ sợ hãi thật sự.
Trong lòng cả đám đều bắt đầu nghĩ mẹ kiếp tiếp theo chắc không phải vì bọn lão trông thấy cảnh mất mặt này của tiểu tổ tông mà ngài đem bọn lão đi nếm mùi đau khổ đi, chỉ nghĩ thôi đã rùng mình. Dù tiểu tổ tông có điên cuồng g·iết sạch bá quan văn võ g·iết sạch hoàng tộc g·iết sạch hoàng cung đám người kia cũng không khiến các lão kh·iếp sợ bằng ngài khóc . Chuyện này chưa từng có tiền lệ cái mà mình chưa bao giờ thấy chưa bao giờ biết mới là đáng sợ nhất. Vậy nên các lão cứ ngây người như vậy dụi mắt đi, dụi mắt lại xem có phải mình hoa mắt nhìn nhầm rồi không.
Phía dưới, trong phật điện hai khắc thời gian đi qua cảm xúc của đôi nam nữ dần bình ổn lại . Lê Tấn mở miệng trước nói :" Chúng ta không khóc nữa chúng ta cùng đi thôi."
Sư cô tiểu Mai hỏi hắn : " đi sao đi đâu cơ chứ ?"
Lê Tấn đáp lời :" đi về nhà anh anh muốn sau này em sống cùng anh."
Tiểu Mai lại hỏi :" anh mua được nhà trong kinh thành rồi sao anh Tấn anh thật giỏi nha rất ít thái giám có thể tự mua cho mình một căn nhà trong thành Đông Kinh đấy."
Lê Tấn đáp :" Ừ anh cũng mới chuyển tới nhà mới chưa lâu . Em cùng anh về đi."
Tiểu Mai lại hỏi :" Nhà có rộng không có bao nhiêu gian phòng cả nhà cả đất rộng bao nhiêu."
Lê Tấn đáp : " Cũng không rộng lắm số phòng cũng đủ để chúng ta ở thôi, cả nhà cả đất tổng diện tích chắc cũng bằng một mảnh đất nho nhỏ."
Tiểu Mai nói :" Anh vậy là giỏi rồi, từ từ sau này sẽ đổi cái nhà lớn hơn. Anh còn trẻ nha không cần vội tương lai cố gắng chút nữa là được rồi. "
Lê Tấn đáp :" Ừ sau này anh sẽ cố gắng đổi căn nhà lớn hơn một chút từ giờ anh sẽ nỗ lực làm việc kiếm thật nhiều tiền để xây căn nhà mới thật lớn thật lớn để cùng sống với em."
Tiểu Mai lắc đầu nói :" Anh thật khờ Tiểu Tấn Tử chúng ta không thể sống cùng nhau được nhưng mà em thích cái giấc mộng mà trong đó chúng ta được sống chung cùng với nhau của anh rất thích rất rất thích. "
Lê Tấn đáp :" " Chúng ta không cần mơ bây giờ anh có nhà rồi cũng có tiền rồi anh có thể nuôi em còn là nuôi ăn ngon mặc tốt. Đừng lo lắng gì cả chỉ cần nắm chặt tay anh đi thôi, còn lại anh để anh lo."
Tiểu Mai nói :" em không đi được em là sư cô còn là sư cô của Tịnh Tâm Am. Gần trăm năm qua kể từ khi Thái Tổ chọn nơi này là Hoàng gia am thì chưa từng có nữ nhân nào vào đây rồi mà có thể rời đi. Không có bất kỳ đệ tử nào dám bỏ trốn bởi chờ đợi phía sau là trừng phạt tàn khốc nhất . Em đương nhiên là không có năng lực phá vỡ quy củ này em đi không được. Anh không cần lo cho em nơi này trừ không được tự do ra thì sinh hoạt ăn ở đều rất tốt em không có chịu khổ chút nào. Anh Tấn anh về đi em không thể theo anh như vậy sẽ hại c·hết anh đó em không muốn anh xảy ra chuyện gì."
Lê Tấn mạnh mẽ đáp :" Anh không sợ không sợ cái gì hết tất cả mọi thứ trên đời này anh còn không sợ cái mớ quy củ này có là gì mà anh phải sợ . Quy củ đời trước đặt ra không phải là để đời sau phá vỡ nó sao. Em thử nghĩ mà xem em là người đầu tiên phá vỡ quy củ đó bước ra ánh sáng, thật oai phong biết bao toả sáng biết bao. Vậy nên hãy tin anh nắm lấy tay anh đi thôi, không cần sợ anh sẽ đưa em tới một tương lai huy hoàng nơi có nhiều màu sắc rực rõ nhất. Ở đó chúng ta sẽ đứng trên đỉnh thiên hạ này khiến cho mọi người ngước nhìn chúng ta sùng bái chúng ta ".
Tiểu Mai nở một nụ cười rạng rỡ: " Anh lại mơ mộng rồi nhưng mà em thích tính lạc quan này của anh. Anh ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu nha."
Lê Tấn cười nói :" Không phải mơ mộng đâu em hãy tin anh anh sẽ làm được điều đó . Nắm tay anh đi thôi, không cần ngần ngại gì nữa không cần nghĩ suy gì nữa."
Tiểu Mai thật cảm động nàng thật muốn nắm tay hắn cao chạy xa bay khỏi nơi này. Dù cho biết hắn không phải nam nhân hoàn chỉnh nhưng mà không quan trọng dù sao nàng cũng là sư cô. Tiểu sư cô nắm tay tiểu thái giám bỏ trốn vì tình yêu nghe thôi cũng thật lãng mạng làm sao.
Trở lại thực tế nàng lại không thể làm vậy. Nàng có thể không quan tâm bản thân sống c·hết mà đi theo hắn. Nhưng còn gia đình nàng gia đình hắn ở quê họ phải làm sao bây giờ. Huy Gia Thái Hậu trong Trường Lạc Cung cao quý kia sẽ buông tha cho họ sao. Sẽ không đâu vì ước muốn cá nhân hai người mà hại c·hết nhiều người thân hai bên như vậy nàng không làm được cũng không thể làm.
Tiểu Mai nói :" Em không thể dù anh có nói gì em cũng không thể đi theo anh được anh Tấn à . Hãy tha lỗi cho em em không làm được. Hẹn anh kiếp sau nếu chúng ta gặp lại em sẽ ở bên anh đến trọn đời đến khi chúng ta răng long đầu bạc cùng nhau c·hết đi cùng nhau chôn chung một huyệt. Bây giờ thì anh hãy về đi em sợ cứ thế này nữa em sẽ sai lầm sẽ làm ra chuyện rất rất sai lầm hậu quả của nó sẽ rất kinh khủng anh không biết đâu." Nàng vừa nói vừa quay mặt đi mà khóc nàng nâng lên tay áo nhà phật tự lau nước mắt.
Lê Tấn biết bây giờ nói gì cũng vô dụng hắn đành nói :" Thôi được anh không ép em nữa quay lại đây nào anh giúp em lau nước mắt. Tất cả là tại anh mới khiến em khóc nhiều như vậy thế nên hãy để anh lau cho em."
Nói xong hắn móc trong ngực ra một chiếc khăn lụa trắng giơ tay lau nước mắt cho nàng. Tiểu Mai sư cô cũng rất phối hợp mà quay mặt lại để hắn lau khô nước mắt cho nàng. Tiếp sau đó thì nàng cái gì cũng không biết mà ngủ th·iếp đi. Có lẽ nàng khóc nhiều quá nàng mệt mỏi mà th·iếp đi.
Lê Tấn thấy nàng th·iếp đi thì không nói gì. Hắn bỏ chiếc khăn lụa vào trong ngực một cách cẩn thận dùng hết sức vác nàng lên vai quay đầu mang theo nàng đi ra khỏi phật điện.
Cả đám thái giám túc vệ nhìn thấy bệ hạ vác một tiểu sư cô trên vai đi ra từ phật điện thì vô cùng bất ngờ, họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong phật điện và tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong một chỗ khuất nào đó bốn lão quỷ đang thì thầm to nhỏ .
Lão Thất tò mò hỏi : " sao nàng lại ngủ mất rồi thật vô lý nha ".
Lão Cửu Lão Thập cũng là nghi hoặc như vậy nên gật đồng đồng ý . Lão Bát mỉm cười bí hiểm híp lại đôi mắt nói khẽ :" ta biết là tại sao."
Cả ba lão quỷ còn lại vội vàng hỏi :" là tại sao?"
Lão Bát cười âm hiểm nói :" mỗi người 50 lượng bạc thì ta nói không thì thôi. Các ngươi cứ tò mò tới c·hết đi."
Ba lão quỷ còn lại mặc dù không muốn trả tiền chỉ để nghe lão kể nhưng sự tò mò quá lớn không kiềm được nên cả ba vẫn gật đầu đồng ý 50 lạng thì 50 lạng cùng lắm thì đều ra ngoài chạy một vòng.
Lão Bát nói :" là tiểu tổ tông ra tay c·ướp người rồi, cái khăn lụa trắng có thuốc mê là cái chắc. Sáng nay ngài bắt ta đi ôm hòm thuốc mê của Lão Đại đến chỗ ngài mà."
Ba lão quỷ lập tức hiểu ra thì ra là vậy không trách được lão biến thái lại đoán ra. Tại sao tiểu tổ tông không sai chúng ta mà lại sai Lão Bát chứ hại chúng ta lại mất 50 lạng bạc.
Lão Thập cảm thấy không thể chịu thua lỗ như vậy. Hắn nói :" chúng ta lại cược đi, lần này cược xem nàng ta bao lâu tỉnh lại. Các ngươi đều biết đống thuốc mê của Lão Đại bình nào bình nấy nhìn cũng giống nhau không có dán nhãn không ai biết lọ nào mạnh yếu . Có thể hôn mê nửa canh giờ cũng có thể mê lên đến ba ngày ba đêm. Thế nào chơi không?"
Ba lão quỷ còn lại nghe thấy cũng có lý đúng nha cái này còn có thể cược nha. Lão Bát hỏi :" lần này tiền cược là bao nhiêu?"
Lão Thập đáp:" Lần này cược 20 thôi cho nhẹ nhàng nhưng mà là hai mươi viên Đông Hải dạ minh châu."
Cả ba lão quỷ còn lại hơi bất ngờ với đề nghị này của lão . Đông Hải dạ minh châu nha cái này không rẻ . Tuy nhiên theo quy tắc lần cược sau phải tăng cược so với lần cược trước trong ngày thì nó lại hợp lý. Vậy là cả ba đồng ý bốn lão quỷ bắt đầu đưa ra đáp án mà mình chọn cược. Cứ như vậy một ván cược rất lớn được hoàn thành trong bóng tối. Đây đã là lần thứ tư trong ngày hôm nay.