Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 50. Cuộc đua tốc độ . ( Cầu đề cử , cầu ......)
Lê Tấn mang theo Tiểu Mai sư cô trên vai cứ thế rời đi hướng đi của hắn là thẳng tới cổng lớn nơi xe ngựa đang đợi sẵn. Hắn quyết định phải bằng tốc độ nhanh nhất mang nàng rời đi khỏi nơi này trở về hoàng cung. Không để cho đám ni cô Tịnh Tâm Am kịp phản ứng ngăn trở đường đi của hắn còn sau đó ra sao thì tính sau.
Hắn biết chuyện này sẽ gây chấn động rất lớn . Thời này Phật môn không còn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ lên triều đình như thời Lý - Trần, nhưng bọn họ vẫn có mạng lưới quan hệ rộng khắp trong quan trường xã hội nước Nam. Không chỉ thế việc hắn đang làm không hợp với quy củ thời đại này đám Nho gia sĩ phu sẽ cực lực ủng hộ Phật môn chống lại hắn trong vụ này. Đạo môn cũng sẽ không ngồi xem bọn họ cũng sẽ ủng hộ Phật môn lúc này . Vì sao ư không phải Phật- Đạo đối đầu sao ? Vì nếu Đạo môn để yên không quản thì biết đâu ngày khác hoàng đế vui lên lại tới đạo quán c·ướp một đám đạo cô vào trong cung làm phi thì sao . Vậy nên trong lúc này lợi ích ba nhà Phật-Đạo-Nho là nhất trí áp lực lên hoàng đế là hắn sẽ rất lớn. Chưa kể còn có trong cung vị kia sẽ không để yên cho hắn làm như vậy không quản.
Dù như vậy nhưng hắn vẫn bỏ qua tất cả không quan tâm hậu quả, hắn quyết định vì nàng mà chiến, mà đối đầu với cả thiên hạ. Hắn quyết tâm thần cản g·iết thần phật cản sát phật chuyện này với hắn là không có chỗ thương lượng hắn sẽ không e sợ mà đạp bằng thế gian để được ở bên cạnh nàng.
Ngay khi hoàng đế đang gấp gáp rời đi thì trong một góc khuất gần đó có hai tiểu sư cô đang lén dõi theo bọn họ một trong hai là Tiểu Tuyết tiểu sư cô. Nhìn thấy trên vai bệ hạ vác theo một đồng môn trong am bọn họ đang rời đi nhanh chóng cả hai có chút hoảng . Mất một chút thời gian cả hai mới kịp phản ứng lại .
Tiểu Tuyết sư cô nói với đồng bạn :" muội lập tức chạy đi thông báo cho các sư thái ở trong phòng khách biết chuyện gì đang xảy ra nơi này . Nhớ phải bảo các sư thái phải nhanh nhất đuổi tới cổng am. Ta bây giờ lập tức chạy nhanh ra cổng bảo mọi người đóng cổng am lại . Không thể để tên hoàng đế xấu xa đó b·ắt c·óc vị sư tỷ sư muội nào đó của chúng ta đi được. Muội nhớ lời ta là phải nhanh, ta chặn ngoài cổng không được bao lâu dù sao tên xấu xa đó là hoàng đế có chút khó ngăn lại ."
Dặn dò xong, Tiểu Tuyết xách quần lên bắt đầu chạy bằng hết sức bình sinh lúc này là liều tốc độ nha nàng không nhanh sẽ không kịp. Tiểu sư cô còn lại nhìn Tiểu Tuyết đi xa cũng quay người chạy nhanh đến phòng khách chuyện này không thể chậm trễ, nàng phải để các sư thái nhanh nhất biết tin và làm ra ứng đối.
***
Cổng lớn Tịnh Tâm Am, Tiểu Tuyết sư cô chạy như bay tới nàng vừa thở dốc vừa nói :" Nhanh nhanh đóng cổng lại . Có ác đồ b·ắt c·óc đệ tử trong am hắn đang tiến tới đây để rời đi. Bằng mọi giá phải chặn hắn ở chỗ này để các sư thái đủ thời gian đuổi tới xử lý việc này."
Các đệ tử giữ cổng không rõ làm sao Tiểu Tuyết nói vậy là ý gì. Có ác đồ trong am lại còn bắt đi nữ đệ tử. Là ai mà to gan lớn mật vậy nơi này là Hoàng gia am nha ai mà bản thân không s·ợ c·hết thậm chí bị g·iết cả nhà mà làm vậy chứ. Hay là Tiểu Tuyết nhìn nhầm nghe nhầm nói nhầm rồi ?
Một sư cô khác liền hỏi lại :" Có chuyện gì vậy Tiểu Tuyết? Sao muội gấp gáp vây? Mà ác đồ, b·ắt c·óc đệ tử là sao? Không phải muội nhầm lẫn gì đi ?"
Tiểu Tuyết thở rất gấp nàng không có thời gian giải thích với bọn họ . Chuyện này rất khẩn cấp nha . Vậy nên nàng quyết định giả truyền lệnh am chủ :" Am chủ mệnh lệnh lập tức đóng cổng am có gì tý nữa mọi người hỏi am chủ sư thái đi. Bây giờ thì lập tức đóng cổng đừng hỏi gì nữa. Muội thở chút tý nữa còn phải đối phó người xấu ."
Mọi người nghe vậy thì không hỏi lại nữa lập tức đóng cổng am lại, không quên cài then rất chặt cài nhiều then cùng lúc. Không ai nghi ngờ Tiểu Tuyết truyền mệnh lệnh giả không ai cho là nàng dám làm vậy .
Rất nhanh một khắc đồng hồ sau Lê Tấn đi tới cổng am đám tùy tùng theo sát phía sau. Một người tùy tùng được phái đi lấy xe ngựa tới. Tiểu Mai sư cô cả quá trình này đều được Lê Tấn vác trên vai hắn không bỏ nàng xuống một chút nào mặc dù hắn rất mệt. Bình thường hắn đi bộ một mình còn nhanh mệt nữa là lần này vác theo một người lớn. Mặc dù vậy hắn vẫn rất hưng phấn đây là ôm mỹ nhân về nhà nha không hứng phấn làm sao được. Đám thái giám thấy bệ hạ có vẻ quá sức thì muốn ôm hộ hắn nhưng Lê Tấn gạt phắt đi. Nữ nhân của trẫm mà để cho các ngươi ôm sao tên nào dám đụng tay vào nàng trẫm chặt tay hắn chặt cả hai tay luôn cho sau này dùng lưỡi mà liếm đồ ăn.
Ngay từ xa đã thấy cổng am đã bị đóng lại Lê Tấn vẫy tay gọi xe ngựa lại gần xong đó để Tiểu Mai nằm bên trong xe cứ như vậy tiến tới cổng lớn.
Xe dừng trước cổng Lê Tấn nhìn đám sư cô nói lớn :" Trẫm ở đây lập tức mở cổng ra ta muốn rời đi. Trong cung xảy ra chuyện khẩn cấp ta phải lập tức về cung giải quyết chuyện này."
Tiểu Tuyết nghe vậy thì tức giận cũng hét lại :" hoàng đế xấu xa lập tức thả sư cô đệ tử của am chúng ta ra. Ta nhìn thấy hết rồi ngươi không chạy được đâu cũng không cần nói cái gì là không có người không có b·ắt c·óc ." Nàng dừng một chút lại nói tiếp:" ta đã cho người đi báo cho các sư thái rồi rất nhanh các sư thái sẽ đuổi tới đây. Biết điều thì mau thả người, nếu không lúc nữa ngươi sẽ không chịu nổi, các sư thái sẽ không tha ngươi."
Nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn hắn. Trong lòng thầm nghĩ tên xấu xa dám bức h·iếp nữ đệ tử trong am đệ tử phật môn mà có người dám b·ắt c·óc đúng là tội ác tày trời sư thái không tha ngươi, Đức phật, Bồ tát sẽ không tha cho ngươi. Ngươi chờ đấy sự trừng phạt sẽ tới với ngươi nhanh thôi.
Lê Tấn nghe vậy thì biết sự việc bại lộ rồi hắn cũng không trông đợi sẽ không ai nhìn thấy hắn vác Tiểu Mai đi ngang nhiên như vậy mà . Hắn tính toán hẳn có người nhìn thấy cũng không kịp làm ra phản ứng vì hắn hành động rất nhanh. Thật không ngờ lại bị chặn lại chỗ này. Hắn nghĩ chỉ cần ra khỏi cổng am là xong rồi, lúc đó hắn sẽ lệnh đám túc vệ ở lại ngăn cản đám sư cô đó còn bản thân thì thúc xe ngựa chạy nhanh về hoàng cung. Chỉ cần qua vài tiếng sau, dù có ai đến hắn chỉ cần mặt dày nó "tiểu sư cô này bị ta ngủ rồi" đến lúc đó các ngươi ai tới cũng vô dụng. Chả nhẽ Phật môn còn dám đòi lại người đòi lại cũng vô dụng thôi danh dự Phật môn đã bị x·âm p·hạm . Lúc đó vì để tránh ảnh hưởng của vụ này lan xa Phật môn chỉ đành ngậm miệng lại uất hận nuốt vào trong mà chịu. Vì càng làm lớn chuyện ra bọn họ càng mất mặt mà thôi . Còn hắn thanh danh đã xấu đến cùng cực không ngần ngại gì thêm chút vết nhơ trong cả đống sự việc hoang đường của hắn thêm một việc có là gì. Đây chính là câu " chân đất không sợ đi giày nha ". Vậy mà kế hoạch của hắn bị phá sản tất cả là do tiểu sư cô không biết điều này dám p·há h·oại đại sự của hắn. Phải doạ cho nàng sợ mà lập tức mở cổng ra nếu không thì không kịp mất.
Nghĩ là làm hắn lớn tiếng quát :" chua ngoa tiểu sư cô, ta lệnh ngươi lập tức mở cổng ra nếu không trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ."
Tiểu Tuyết tức giận thở phì phì dám nói nàng chua ngoa . Quả là không thể nói lý mà, rõ ràng làm việc xấu mà còn dám uy h·iếp nàng . Đồ xấu xa, ngươi cứ chờ đấy đi xem cuối cùng ai mới chịu đau khổ. Nàng hừ một cái rồi đáp :" Ta mới không mở cổng đấy để xem tên hoàng đế xấu xa ngươi làm gì được ta. Ngươi chờ bị trừng phạt đi dám làm việc ác nơi phật môn ngươi chạy không thoát đâu ."
Lê Tấn thấy vậy thì vô cùng phẫn nộ hắn mà không doạ cô bé này khóc thì tên hắn viết ngược. Hắn hỏi lại :" Trẫm là hoàng đế ngươi cho rằng trẫm không làm được gì ngươi sao ? Ngươi quá ngu xuẩn rồi?"
Á à còn dám nói nàng ngu xuẩn, Tiểu Tuyết thực nổi giận. Các sư thái luôn khen nàng thông minh lanh lợi nhất xinh đẹp đáng yêu nhất nha. Vậy là nàng đáp lại :" Hừ làm hoàng đế thì sao, ngươi có thể làm gì ta . Nơi này là Tịnh Tâm Am, chỗ này toàn là sư tỉ muội, trưởng bối của ta . Ngươi có thể làm gì ta ngươi chẳng làm gì được."
Lê Tấn cười ác độc nói :" ta có thể cho người đêm tối lén vào trong am b·ắt c·óc ngươi nha. Sau đó sẽ dùng dao thật sắc cắt từng miếng từng miếng thịt thật mỏng trên người ngươi đem chấm gia vị rồi ăn nha. Xem nào nên ăn chỗ nào trước nhỉ ăn tay trước đi rồi ăn chân, ăn bụng ăn cổ ăn đầu . Chà chà ngươi nhỏ tuổi như vậy thịt hẳn là rất non, rất thơm, rất ngọt nha. Ăn thịt phải uống rượu nha nghĩ xem uống gì nào ..."
Lê Tấn càng nói Tiểu Tuyết càng sợ hãi cuối cùng nàng quỳ xuống đất nước mắt chảy ra vì quá sợ hãi. Tên hoàng đế này đòi ăn thịt nàng nha lại còn từng miếng từng miếng ăn còn cắt mỏng . Nghĩ đến đây nàng thực sự khủng hoảng trẻ con như nàng không chịu nổi khi tưởng tượng đến khung cảnh đó. Ăn thịt trẻ con nhà đây là ác ma ở Atula địa ngục mới như vậy đi.
Nàng nghẹn ngào nói :" Ác ma tiểu hoàng đế, ngươi là quỷ dữ là ma vương. Đức phật sẽ không tha cho ngươi không tha cho ngươi đâu ngài sẽ giáng sấm sét trừng phạt ngươi."
Càng nói nàng càng khóc to nàng phải đem Đức phật ra doạ hắn để cân bằng lại chút tâm lý nhưng vẫn không kìm được mà khóc rống lên. Dù sao nàng cũng chỉ là bé gái 13 tuổi sao mà chịu nổi những lời nói của tên ác ma hoàng đế này.
Lê Tấn thấy nàng khóc to vậy thì lại nói :" Trẫm chỉ đùa thôi trẫm không có ăn thịt ngươi lúc này thịt bé gái nhỏ như ngươi rất là thối ăn không ngon . Ít ra phải chờ ngươi lớn thêm bốn năm tuổi nữa mới ăn được, lúc đó mới là mỹ vị nha chắc chắn ăn thịt ngon tuyệt."
Nghe đến đây thì Tiểu Mai càng kinh hãi. Tên ác ma hoàng đế này đã ăn bao nhiêu người ? Tại sao hắn có thể biết bé gái tuổi nào ăn mới ngon ? Sao hắn lại biết nhỏ như nàng ăn thịt rất thối ? Có phải hắn đã ăn nhiều bé gái như nàng rồi không.
Càng nghĩ càng sợ trí tưởng tượng càng cao càng kinh hãi. Nàng lại là đứa nhỏ thích tưởng tượng thích mơ mộng . Vậy nên đối với nàng đây là bi kịch t·ra t·ấn tinh thần. Cuối cùng nàng không chịu nỗi nữa nàng ngất xỉu tại chỗ. Các sư tỷ muội của nàng vội vây lại xem nàng các nàng cũng đang run rẩy khi nghe lời của Ác ma mập mạp tiểu hoàng đế này. Quá đáng sợ rồi.
Ngay khi Lê Tấn đang định ra lệnh túc vệ đi mở cổng thì phía sau bước chân dồn dập chạy đến đã đến rất gần. Cao tầng Tịnh Tâm Am đã đuổi tới hắn đã không đi kịp rồi. Lê Tấn thở dài một hơi mẹ kiếp các ngươi đám ni cô già chạy nhanh như vậy làm gì đợi thêm một khắc hãy tới có phải tốt không.
Hắn trong lòng tính toán thôi vậy đã không kịp đi thì ở lại. Đã vậy hôm nay trẫm sẽ dẫm bằng chốn Phật môn Tịnh Tâm Am này rồi đường đường chính chính đưa Tiểu Mai đi. Dùng cái am ni cô này tập luyện một chút cũng tốt dù sao còn phải đánh rất nhiều trận chiến. Thực chiến có kinh nghiệm là tốt hắn không tin có cái am ni cô mà hắn không đối phó được . Như vậy cũng quá thấy bại đi, hắn dù sao cũng hai kiếp làm người, cái này không làm được thì đừng làm hoàng đế cái gì nữa, kiếm một nơi trốn đi mà sống hết đời này.