Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 54. Chạy quảng cáo bằng cơm.
Lê Tấn sau khi đánh sập hoàn toàn ý chí kháng cự của đám ni cô Tịnh Tâm Am thì ngang nhiên mang theo Tiểu Mai rời đi. Ở phía sau hắn bỏ lại một Tịnh Tâm Am tràn đầy hỗn loạn tràn đầy khủng hoảng vì phật tâm rung chuyển rất nhiều người hoài nghi tu Phật như thế nào mới là đúng.
Trên đường về cung Lê Tấn luôn cố ở trong xe chăm sóc Tiểu Mai. Ngay khi hắn đang vuốt ve gò má khẽ chạm bờ môi nàng thì ngoài xe vang lên tiếng bẩm báo.
Nguyễn Nhữ Vi nói :" Bẩm bệ hạ Lý Phong quán chủ có chuyện muốn gặp mặt nói cùng bệ hạ. Bệ hạ cho gặp chứ ạ?"
Lê Tấn hơi bất ngờ tên đạo sĩ thối này tìm hắn muốn nói gì. Hắn cũng muốn biết nên nói :" Chuẩn cho hắn ngồi lên đầu xe cùng trẫm nói chuyện."
Rất nhanh Lý Phong được đưa tới ngồi bên cạnh người đánh xe ngựa. Hắn chắp tay nói :" Bệ hạ lần này người hố bần đạo thảm rồi. Đám đầu trọc sẽ không bỏ qua ta xin bệ hạ cứu mạng bần đạo đi. Xin bệ hạ khai ân cứu mạng bần đạo đi mà..."
Lý Phong thực sự hoảng không hoảng làm sao được. Bệ hạ đây là đến đạp phá phật môn nha. Ngài c·ướp sư cô về cung làm phi đã quá đáng lắm rồi. Tiếp sau ngài lại dùng lời lẽ của mình nói cho đám sư cô một đống đạo lý kể một câu chuyện Đức Phật . Mà những thứ ngài nói, ngài kể sẽ làm toàn phật môn rung chuyển có thể nói là đ·ộng đ·ất lớn luôn thậm chí trời long đất lở . Những gì ngài nói ngài kể vài hôm thôi sẽ truyền ra ngoài toàn thiên hạ sẽ bị những lời này mê hoặc . Dân chúng sẽ bắt đầu hoài nghi phật môn, thậm chí phật tử cũng sẽ hoài nghi chính mình hoài nghi Đức Phật, hoài nghi cách tu phật hiện thời đúng sai.
Đám đầu trọc cao tầng Phật môn sẽ không bỏ qua chuyện này bọn họ sẽ trả thù bằng mọi giá. Tạm thời họ không làm gì được bệ hạ nhưng còn có lão nha bọn họ sẽ xem lão là đồng đảng là người đạo môn phái đến xúi giục bệ hạ đạp phá phật môn. Lần này hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nổi oan khuất này. Nghĩ lại cũng thấy không oan lắm lúc sáng đúng là hắn thực xúi bệ hạ đi c·ướp phật môn mà. Ai thật là bi ai biết thế lúc sáng đừng có làm lão chơi ngu phải chịu rồi.
Lê Tấn thấy hắn hoảng hốt vậy thì nói :" Bình tĩnh phải nhớ ngươi là đạo môn cao nhân, tương lai đạo môn thủ lĩnh. Gặp chuyện gì đều phải thể hiện ra sự trầm ổn phong thái ung dung."
Nghe đến đây Lý Phong lại trong lòng lại gào thét như muốn nói cái tên Lý Phong cao nhân đạo môn tương lai thủ lĩnh gì đó là ngài bịa ra mà ta như thế nào ngài còn không rõ sao . Càng nghĩ hắn càng thấy vị mập mạp này thật là hố người hố hắn thảm quá thảm rồi. Hắn sợ đám đạo môn mà nghe thấy hắn tự nhận mình là cái gì đạo môn cao nhân, cái gì tương lai thủ lĩnh đạo môn có khi sẽ không ngần ngại tìm hắn nói chuyện . Lúc đó hắn sẽ rất thảm hai nhà Phật-Đạo đều tìm hắn tính sổ sách hắn không rõ thiên hạ này còn chỗ nào cho hắn dung thân hay không. Nghĩ đến đây hắn lại khóc nghẹn.
Lý Phong nghẹn ngào nói :" Bệ hạ ngài nói sai sự thật về bần đạo như thế sẽ hại ta rất thảm. Ngài phải chịu trách nhiệm cứu ta không thì ô hô mạng ta xong rồi."
Lê Tấn nói :" Nín . Còn khóc ta cho ngươi đi gia tăng dân số cho Đại Việt. Trẫm là vua trẫm nói không thể sai. Ngươi chính là như vậy là đạo môn cao nhân tương lai đạo môn thủ lĩnh . Mọi phẩm chất trẫm giới thiệu về ngươi đều là đúng trẫm không hề nói sai một điểm nào ."
Lý Phong ấm ức lắm bệ hạ cái ngài nói là thánh nhân nào đó của đạo môn chứ đâu phải là ta. Bây giờ còn nói mình không có nói sai được rồi để ta xem ngài làm sao giải thích lời mình nói .
Lão hỏi :" bệ hạ ngài nói ta xuất thân đại phái lại đạo tâm kiên định làm sao mà giảng? Cái Bắc Đại Đạo Quán của ta có bao nhiêu lớn ngài còn không rõ sao ? Còn đạo tâm lại là như nào ?"
Lê Tấn nói :" Toàn Chân Giáo của ngươi không phải đại môn phái trong đạo môn bên nước Minh sao? Ngươi mấy năm nay tu đạo khổ như c·h·ó mà vẫn tiếp tục tu đạo thì không phải là đạo tâm kiên định là gì? Ngươi nói xem trẫm nói sai sao?
Nghe vậy Lý Phong cũng chỉ có thể nhận, đây là sự thật. Lão không thể phản bác dù thấy nó sai sai.
Lý Phong lại hỏi: " thế còn chuyện bần đạo có ba mươi tên đệ tử người người nỗ lực vươn lên thì sao ? Ngài còn nói bọn đệ tử đó tiền đồ rất cao rất xa gì đó nữa . Ngài không phải không biết bọn chúng đều trốn hết rồi mà trong đạo quán chỉ còn lại đứa nhỏ ta mới gạt về. "
Lê Tấn lại nói :" Ngươi rõ là đã từng thu tổng cộng ba chục tên đệ tử còn gì ? Còn việc bọn hắn trốn thì đúng rồi. Làm đệ tử của ngươi khổ như c·h·ó không chạy trốn thì ở lại để làm gì. Cái này gọi là người hướng chỗ cao nước chảy chỗ thấp. Bọn hắn sẽ đi tìm đạo quán khác tốt hơn để gia nhập đây rõ ràng là tinh thần không ngừng nỗ lực vươn lên, không ngừng khiến bản thân tốt hơn nha. Người hiểu thời cuộc biết quyết đoán thay đổi sư phụ thay đổi đạo quán như vậy chắc chắn sau này tiền đồ đi được rất cao rất xa nha . Ngươi thấy đó ta đâu có nói sai đâu."
Lão đạo sĩ trợn mắt lên như vậy cũng được sao. Bệ hạ nói như vậy nghe thật có lý . Nhưng mà chúng trốn hết rồi có bay cao bay xa thì liên quan đến hắn cái rắm. Bệ hạ quá gạt người rồi.
Lão lại hỏi :" thế còn việc bệ hạ nói thường đến chỗ ta nghe giảng đạo còn thưởng rất nhiều làm sao giảng?"
Lão vẫn nhớ bệ hạ đúng là xem đạo kinh như rác rưởi tiện tay còn đem đi nhà xí chùi chùi. Lão khi đó rất tức giận nhưng không làm gì được. Còn thưởng nhiều thì lấy đâu ra ma keo kiệt chỉ cho có vài cân trà khó khăn lắm lão mới xin được hắn vài quan tiền mà là phải quỳ lạy năn nỉ ghế gớm lắm hắn mới cho.
Lê Tấn lại nói :" ta đến chỗ ngươi nghe kể chuyện bao nhiêu lần đó không phải là nghe giảng đạo sao ? Mỗi câu chuyện đều ẩn chứa đạo lý trong đó nên nghe kể chuyện chính là nghe giảng đạo. Còn thưởng nhiều thì lại càng đúng. Mỗi khi nghe kể chuyện không phải thưởng ngươi trà sao thỉnh thoảng còn bố thí mấy quan tiền . Phần thưởng đó đối người giàu không là gì nhưng đối với tên nghèo kiết xác như ngươi không phải là rất nhiều rồi sao bình thường ngươi đâu có kiếm nổi những thứ đó."
Lý Phong cảm thấy bệ hạ quá nhục nhã hắn hắn quá nhục đi mà. Trong lòng bi ai, lão biết đó cũng là nói thật lão thật nghèo rất nghèo. Mấy năm qua không có Lê Tấn tiếp tế ít trà ít tiền không biết cái đạo quán nhỏ của lão có tồn tại đến bây giờ được không nữa. Có khi lão cũng phải lang bạt giang hồ nay đây mai đó mà thôi.
Tuy nhiên lão vẫn không cam bệ hạ lấp liếm nhiều lời nói vô lý như vậy. Lão hỏi nốt chuyện cuối cùng .
Lão hỏi :" vậy còn chuyện bệ hạ nói đạo quán nhỏ của bần đạo sẽ thành đạo quán lớn nhất Bắc Hà, thậm chí thiên hạ trong tương lai không xa thì sao ? Cả việc bần đạo sẽ trở thành đạo môn thủ lĩnh trong tương lai gì đó nữa? Chuyện này bần đạo làm sao mà làm được, bần đạo và đạo quán của mình không có năng lực này."
Lê Tấn đáp lại :" Cái này thì dễ thôi, chỉ cần ngươi chịu đi làm theo lời ta nói ta đảm bảo đạo quán của ngươi rất nhanh sẽ lớn mạnh thành Bắc Hà đệ nhất ngươi cũng sẽ thành lãnh tụ đạo môn ."
Lão đạo sĩ không tin có cách nào giống như bệ hạ đang nói . Dù có là thần tiên giáng trần cũng không thể trong thời gian ngắn biến cái đạo quán bé tý của lão thành đạo quán lớn mạnh chứ đừng nới gì là đệ nhất Bắc Hà. Vì vậy lão lại hỏi bệ hạ.
Lão nói :" Bệ hạ ngài có cách gì hay xin chỉ cho bần đạo ? Nói thật bần đạo không tin lời này của ngài một chút nào . Càng không tin trên đời ai có cách làm được như vậy."
Lê Tấn thở dài nói : " thật là đạo sĩ ngu dốt thôi được rồi ta thương xót mà dạy ngươi đôi chút vậy ".
Hắn bắt đầu giảng :" Đạo quán của ngươi là trẫm bỏ tiền xây tên là ta đặt vậy nên bây giờ ngươi chỉ cần ra ngoài nói cái đạo quán và tên đều là đương kim hoàng đế ngự ban thì đạo quán của ngươi ngày lập tức sẽ nổi tiếng như cồn. Là hoàng đế ngự ban nha thế gian đạo quán nào được như cái đạo quán của ngươi lúc đó không muốn nổi tiếng cũng không được. Như vậy là đạo quán của ngươi rất nhanh có danh vọng rất cao.
Tiếp đó ngươi lại nói ngươi đạo pháp cao thâm nên trẫm rất thích nghe ngươi giảng đạo sau đó còn thưởng rất nhiều tiền nhang đèn cho đạo quán của ngươi. Đến lúc đó cả Bắc Hà dân chúng sẽ nô nức đến nghe ngươi giảng đạo xin ngươi nhận lấy rất nhiều rất rất nhiều tiền mà bọn chúng muốn quyên cho đạo quán của ngươi .
Có danh tiếng có tiền rồi phát triển lớn mạnh đạo quán còn khó lắm sao. Nếu vẫn chưa đủ ngươi có thể nói ngươi là bạn cũ của trẫm trẫm từng nói có thể tương lai sẽ phong ngươi là Đại Việt quốc sư . Như vậy sẽ càng nhiều người đến hành hương, nghe giảng đạo quyên tiền ở đạo quán của ngươi. Lúc đó ngươi chỉ cần nói phong phanh sẽ thu đệ tử chân truyền thì trẻ con xếp hàng từ Thanh Hóa đạo đến Đông Kinh chờ ngươi lựa chọn.
Ngươi thấy không chuyện này rất dễ chỉ cần làm vài động tác nói vài lời nói thì đạo quán của ngươi sẽ phất lên như diều gặp gió . Ngày trở thành đệ nhất đạo quán còn xa sao ? Ngày ngươi trở thành đạo môn lãnh tụ còn xa sao ?"
Lão đạo sĩ nghe bệ hạ giảng từng chuyện từng chuyện thì đôi mắt phát sáng. Đúng nha cách này có thể làm chắc chắn đạo quán sẽ phát triển rất tốt rất nhanh lớn mạnh lão cũng sẽ trở thành lãnh tụ đạo môn thực sự mà không phải là mơ ước viễn vông. Chỉ có điều cái này cứ như nói dối gạt người ta vậy lão có chút sợ bị bóc mẽ khi đó sẽ rất thảm.
Lão hỏi lại :" Bệ hạ cách làm này có thể là có thể . Nhưng sao bần đạo cảm thấy như đang nói dối gạt người ta vậy."
Lê Tấn nói:" cái này không gọi là gạt người, tất cả nội dung ngươi nói cơ bản là đúng sự thật đạo quán là trẫm xây, tên là trẫm đề, trẫm thường đến chỗ ngươi còn hay cho tiền cũng là thật. Vậy nên không có lừa gạt gì ở đây cả. Tất cả chỉ là lựa chọn cách nói mà thôi, cái này là một kiểu ngôn ngữ . Ngươi bây giờ hiểu rồi chứ."
Lão đạo sĩ ngẫm kỹ lại thì thấy lời bệ hạ nói không có sai . Chỉ là cách nói này quá là lạ đi, trước đây chưa thấy ai nói kiểu này. Lão bèn hỏi :" Bệ hạ cách nói kiểu ngôn ngữ này gọi là gì ?"
Lê Tấn đáp :" Cái này gọi là Marketing hay ngôn ngữ quảng cáo."
Lão đạo sĩ lại hỏi :" ngôn ngữ quảng cáo có thể hiểu là như thế nào vậy bệ hạ. Bần đạo thật muốn hiểu nhiều hơn, nghiên cứu sâu hơn về loại ngôn ngữ này."
Lê Tấn giải thích :" Ngôn ngữ quảng cáo có thể hiểu như sau: Ban đầu ngươi có một cục đồng nhưng ngươi dựa vào tài ăn nói sử dụng một số từ ngữ có thể gây ra liên tưởng sai lệch dẫn đến người khác hiểu nhầm rằng đó là một cục vàng . Sau đó ngươi bán cục đồng đó cho người khác với giá bằng một cục bạc nặng tương đương. Từ đó thu lợi lớn, mà sau này đối phương biết đó không phải cục vàng mà chỉ là cục đồng họ vẫn không làm gì ngươi được. Bởi vì ngươi chưa bao giờ nói đó là cục vàng là bọn họ nghĩ quá nhiều nên cho rằng đó là cục vàng. Khi ngươi bán nó bằng giá cục bạc họ nhận định đây là món hời lớn nên vội vàng đồng ý mua cục đồng đó bằng giá cục bạc."
Dừng lại một chút hắn lại hỏi :" bây giờ đạo sĩ thối ngươi hiểu rồi đi ?"
Đạo sĩ mặc dù vẫn còn chút loạn não với những gì bệ hạ vừa nói nhưng cơ bản là vẫn hiểu . Vì vậy lão đáp :" bần đạo hiểu rồi, hôm nay quay về bần đạo ngay lập tức theo lời bệ hạ đi làm. Cảm ơn bệ hạ đã bày cho bần đạo cách hay . Cảm ơn bệ hạ cảm ơn bệ hạ ..."
Lê Tấn nói lúc đến giờ có chút mệt cổ có chút khó chịu nên quát: " hiểu rồi thì cút đi. Trẫm còn muốn nghỉ ngơi. Đồ đạo sĩ ngu xuẩn ngu như heo."
Lão đạo sĩ thấy bệ hạ bất ngờ nổi giận thì vội vàng chuồn êm. Lão thật sợ vị bệ hạ tính khí thất thường này.
Trong xe ngựa Lê Tấn thầm nói khẽ :" cái này là chạy quảng cáo bằng cơm nha."
Nhân đây tác xin triển khai kế hoạch chạy quảng cáo bằng cơm . Cụ thể như sau : Bạn đọc truyện của mình thấy hay thì làm ơn chia sẻ link truyện lên FB, insta Zalo tiktok, tinder hộ mình . Có thể share vào các nhóm thích ngắm trai xinh gái đẹp ( trai gay, gái l·es) ; các hội yêu động vật như yêu c·h·ó yêu mèo yêu gấu trúc, yêu sư tử Hà Đông hội chơi chim hội chơi bướm ... ; Các group chuyên bắt đáy cổ chứng, mẹ bỉm sữa hiệp hội đào pi, nhóm đầu tư blockchain nhóm chăn rau sạch Hoàng Sa, nhóm chia sẻ link phim Nhật Bổn.
PS: cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Rất mong bạn giúp đỡ mình quảng bá truyện đến nhiều bạn đọc hơn . Xin chân thành cảm ơn!