Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56. Điên cuồng.

Chương 56. Điên cuồng.


Đợi mãi mà không thấy Quách Bảo Mệnh nói gì Lê Tấn lại hỏi :" Sao ngươi còn muốn biết sao ? Muốn nghe trẫm nói về nhóm nào trước?"

Quách Bảo Mệnh ánh mắt kiên định nói : " bẩm bệ hạ, thần muốn biết. Thần thỉnh cầu bệ hạ giảng về nhóm người đáng c·hết mà còn sống trước đi thần xin rửa tai lắng nghe."

Lê Tấn cười bí hiểm rồi nói :" Nhóm này rất đáng hận, trẫm cũng hận bọn họ mà không làm gì được cảm thấy rất khó làm. Nếu ngươi mà có thể vì tiên đế báo thù g·iết sạch nhóm này thì trẫm sẽ mời ngươi uống rượu. Ngươi xong việc mà còn sống thì trẫm bày ngự yến mời ngươi, nếu c·hết mất rồi trẫm sẽ mang rượu đi tế bái ngươi. Yên tâm đi ngươi sẽ không liều mạng vô ích chỉ cần ngươi dám đi liều thì sẽ nhận được đền đáp nào đó ."

Dừng lại một chút Lê Tấn nhìn Quách thái y một cái ánh mắt đầy thâm ý. Hừ ngươi tý nữa đừng có sợ trẫm còn hy vọng ngươi đi đâm g·iết đám người đó đâu.

Quách Bảo Mệnh thì nói :" thần tạ ơn bệ hạ . Chỉ cần người cho thần biết họ là những ai thần sẽ cùng bọn họ liều mạng. Thần sẽ không màng tất cả mà xông tới cắn xé bọn họ dù chỉ là cắn được một miếng thịt thần cũng vui vẻ hết đời này."

Lê Tấn khẽ lắc nhẹ đầu bắt đầu nói :" tháng trước tiên đế quyết định lập trẫm làm người kế vị hắn. Sau đó thì cả trong ngoài triều rất nhiều quan lại đứng ra phản đối quyết định này của tiên đế.

Bọn họ ngoài sáng có tới mấy trăm người dâng tấu phản đối, còn đòi từ quan để gây áp lực lên tiên đế muốn buộc hắn phải hủy bỏ quyết định này. Đặc biệt đám c·h·ó má Ngự Sử Đài là hăng hái nhất bọn hắn trực tiếp bỏ làm công sở để gia tăng sức ép. Trong tối thì hầu như tất cả quan lại trong triều đều ngầm ủng hộ những người đứng ra phản đối quyết định này hoặc thờ ơ không quan tâm để mặc họ làm vậy . Có thể nói hầu như tất cả quan viên đều ra sức lớn nhỏ ít nhiều theo cách này hay cách khác để ép tiên đế từ bỏ việc lập trẫm kế vị . Có thể nói khi đó sức ép lên lão tam rất lớn, rất rất lớn . Sức ép đó như ngọn núi lớn ép lên người hắn, khiến hắn khó thở thoi thóp lay lắt mà sống tiếp.

Mọi chuyện chỉ như vậy thì chắc hắn còn chịu được thêm một ít thời gian nữa có lẽ là qua mùa xuân đi. Nhưng số mệnh sắp đặt cho hắn một trọng kích lần nữa đánh tới lần này hắn hoàn toàn bị đè ép đến c·h·ế·t luôn.

Bà nội của chúng ta Huy Gia Thái Hậu cực lực phản đối việc tiên đế lập trẫm làm người kế vị. Bà ấy cho rằng không thể để trẫm kế thừa đại thống vậy nên đã không quan tâm lão tam sức khoẻ ra sao, đang chịu áp lực gì mà thẳng tay gây sức ép lên đệ ấy. Bà đi tìm tiên đế nói chuyện gây sức ép bằng mọi cách mang cả liệt tổ liệt tông trên trời ra ép hắn. Bà nói nếu hắn để trẫm kế thừa ngai báu là đang gián tiếp hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Lê thị hoàng tộc các vị tổ tiên sẽ không tha thứ cho sai lầm này của hắn. Bà còn nói thế nhân sẽ trách cứ hắn vì đã đẩy trăm họ vào cảnh lầm than bách quan cũng sẽ oán trách hắn vì tìm cho bọn họ một vị tân đế bạo ngược, ngu xuẩn . Nhìn chung là bà muốn nói cho tiên đế rằng nếu hắn lập trẫm làm vua tiếp theo thì sẽ là tội nhân thiên cổ của Đại Việt là tội đồ của vương triều gia tộc họ Lê ta.

Những sức ép mà bà nội chúng ta mang tới thật quá lớn nó như giọt nước tràn ly vậy. Trực tiếp ép lão tam nhà ta không chịu nổi hắn tức đến thổ huyết vì người khác đã không ai chịu hiểu hắn ủng hộ hắn dù chỉ là một người . Vậy là hắn trực tiếp xong rồi, hắn đi tìm cha ta, ông nội ta trên trời để tố khổ, tố ấm ức vứt lại cái giang sơn đầy gánh nặng này cho trẫm gánh vác . Trẫm thật hận hắn a tên em trai ngu xuẩn của trẫm."

Nói đến đây Lê Tấn lắc nhẹ đầu mà than thở . Trên mắt của hắn có thể nhìn thấy đang hiện lên ánh mắt thù hận hắn hận ai thì không ai rõ.

Nghe đến đây Quách Bảo Mệnh trực tiếp ỉu xìu hắn muốn vì tiên đế báo thù nhưng đối phương là gần như là tất cả bách quan trong triều là Thái Hoàng Thái Hậu . Hắn làm sao mà báo thù làm sao có khả năng báo thù làm sao dám báo thù . Mối thù này quá khó trả, nợ này không dám đòi không thể đòi.

Lê Tấn cười nham hiểm ánh mắt nhìn thẳng về phía lão thái y họ Quách này gằn giọng hỏi . Hắn nói :" Huy Gia Thái Hậu thì ở cung Trường Lạc, bách quan thì ở khắp trong ngoài triều . Quách Bảo Mệnh ngươi đi cắn xé bọn họ đi, đi trả thù cho tiên đế đi, trẫm sẽ không ngăn cản ngươi mà còn cỗ vũ ngươi lao về phía họ.

Bách quan quá nhiều quá phân tán khó mà một lúc ngươi có thể tìm được bọn họ mà trả thù. Trẫm khuyến nghị ngươi đi tìm bà nội trẫm trước đi, bà ấy ở trong cung Trường Lạc rất dễ tìm, ngươi lại đang ở trong cung rất gần rất gần chỗ bà ấy ở. Đi đi đi tìm bà ấy liều mạng đi trẫm sẽ tặng ngươi cây dao găm nhỏ cho dễ giấu, ngươi chỉ cần cầu kiến bà ấy rồi bất ngờ đâm một nhát vào tim, vào cổ họng là xong rồi. Yên tâm trẫm sẽ cho người dẫn ngươi đi sẽ không bị túc vệ soát người, còn đến chỗ bà nội trẫm ngươi làm sao lừa qua được là việc của ngươi, trẫm không giúp được."

Nói đến đây Lê Tấn cười điên cuồng hắn thật sự điên rồi. Hắn dùng ánh mắt điên cuồng ấy khích lệ Quách Bảo Mệnh đi g·i·ế·t bà nội hắn vì em trai hắn mà báo thù. Chuyện này hắn không làm được nhưng hắn có thể khuyến khích người khác đi làm nha . Càng nghĩ hắn càng hưng phấn càng điên cuồng.

Quách Bảo Mệnh thì đã quá khiếp sợ lão chân tay run rẩy cả người xụi lơ trên sàn rồi. Lão không tin được Đoan Khánh đế đang dùng lời nói khuyến khích lão xúi d·ụ·c lão đi g·i·ế·t bà nội của hắn Huy Gia Thái Hậu. Thật sự là kẻ điên kẻ điên mà đây rõ ràng là một điên cuồng hoàng đế. Lão nhìn hoàng đế mà sợ hãi trong lòng lạnh lẽo . Càng nghĩ lòng lão lại càng lạnh cứ như trong đó chứa đựng cả núi tuyết Thiên Sơn vậy.

Lê Tấn nhìn thấy biểu hiện hiện của lão thái y già này thì thất vọng hắn lòng tràn đầy chờ mong đâu. Hắn lắc đầu hỏi lại :" trẫm biết ngươi sợ ngươi không dám tìm nhóm này báo thù . Ngươi nói cho trẫm biết ngươi muốn tìm nhóm thứ nhất hay thứ hai báo thù ngươi nói đi trẫm sẽ cho ngươi biết họ là ai?"

Quách Bảo Mệnh cằm run cầm cập lão cố cắn răng mà hỏi :" bệ hạ cho thần biết nhóm ba người sống là những ai đi, thần sẽ đi tìm bọn họ liều mạng."

Lê Tấn lại cười điên cuồng, hắn bắt đầu giảng : " nhóm này có một nữ nhân trung niên, hai nam nhân trẻ tuổi.

Nữ nhân trung niên là Nguyễn Thái Hậu mẹ đẻ của tiên đế . Là do bà ấy từ bao năm nay luôn luôn thúc ép con bà học tập không ngừng nghỉ không được phép dừng lại dù chỉ một ngày. Thậm chí bà ta còn hận lão tam một ngày không thể học tập, rèn luyện 12 canh giờ không cần ăn, không cần ngủ. Bà ta muốn con trai mình phải xuất chúng phải là thiên tài trong thiên tài con của bà ta không thể là người tầm thường. Con bà phải giành bằng được ngôi vị thái tử ngôi vị hoàng đế phải nỗ lực hết sức mà đi giành . Bà không quan tâm hắn muốn hay không muốn hắn nhất định phải giành bằng được. Bà ấy còn đang mong chờ sử sách sẽ lưu danh bà ấy đã nỗ lực ra sao để dạy dỗ ra một thiên cổ minh quân cho Đại Việt đâu. Bà ấy không biết rằng chính bà ấy đã ép c·h·ế·t lão tam một đứa trẻ bị bà ấy ép phải liều mạng học tập đến bị lao lực . Ha ha ha ha quả là tình thương người mẹ quả là máu mủ tình thâm."

Quách Bảo Mệnh càng nghe càng kinh hãi . Lão trong lòng đầy nghi ngờ, là như vậy phải không. Người mẹ nào mà không muốn con mình thành tài người mẹ nào mà không muốn thúc ép con mình nỗ lực học tập đó lòng sự kỳ vọng tràn đầy yêu thương của người làm mẹ. Nguyễn Thái Hậu làm sai sao hẳn là không nhưng đúng như bệ hạ nói chính sự kỳ vọng cao đến khủng khiếp đó của bà đã ép tiên đế liều mạng mà học tập học tập đến lao lực, học tập đến c·h·ế·t . Chuyện này làm sao mà giảng phải trái đúng sai không thể giảng được. Quách Bảo Mệnh chỉ biết lắc đầu cay đắng có đôi khi xuất phát từ tình yêu thương cũng có thể làm ra hành động hại người, thậm chí là hại c·h·ế·t người.

Lê Tấn hít sâu một hơi lại nói :" Người thứ hai là anh trai ta An vương Lê Tuân. Hắn vốn là trưởng tử theo lý hắn sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế này, thái tử vị nên là của hắn . Nhưng thực tế thì tên ngu xuẩn đó làm ra những gì chứ hắn tự hủy đi tiền đồ của mình hại lão tam không thể không liều mạng mà đi gánh vác trách nhiệm gánh vác cái nhà này cái giang sơn này . Nếu tên anh trai ngu xuẩn đó của chúng ta không làm sai hắn đi kế thừa tất cả thì lão tam đâu có cực khổ đến vậy hắn đâu có bị lao lực mà c·h·ế·t. Vậy nên ta nói là hắn ép c·h·ế·t tiên đế.

Người cuối cùng chắc ngươi đoán ra rồi, đúng vậy là trẫm đây. Nếu trẫm không phải là không tranh giành ngôi thái tử không tranh giành giang sơn . Nếu trẫm giành và giành thắng thì lão tam cũng không cần cực khổ như vậy có lẽ hắn còn sống rất khoẻ . Khi đó kẻ bị ép đến lao lực vì liều mạng học tập liều mạng gánh trách nhiệm giang sơn có khi lại là trẫm cũng nên. Nói như vậy có chút ngụy biện, thực tế thì là do trẫm không tranh nên đã ép c·h·ế·t lão tam đáng thương của trẫm.

An vương thì ở trong vương phủ ở thành Nam Nguyễn Thái Hậu thì ở trong Từ Minh cung ở phía bắc chỗ này mấy trăm bước trẫm thì ngồi đối diện ngươi. Ngươi nói xem ngươi muốn g·i·ế·t ai trong số chúng ta muốn g·i·ế·t ai hả ? Ngươi nói cho trẫm ngươi muốn g·i·ế·t ai?" - Lê Tấn điên cuồng mà hét vào mặt Quách Bảo Mệnh.

Quách Bảo Mệnh quá sợ hãi rồi tim lão đã thắt lại . Nhóm này lão dám g·i·ế·t ai, có thể g·i·ế·t ai, có năng lực g·i·ế·t ai chứ. Toàn là nhân vật khủng bố lão mà đụng vào có thể sẽ bị tru g·i·ế·t cả nhà . Càng nghĩ càng sợ nhóm sau cũng đáng sợ như nhóm trước. Vậy hoá ra ai lão cũng không g·i·ế·t được, thù này của tiên đế lão không thể báo không thể báo. Lão quá uất hận, quá sợ hãi vậy là trực tiếp ngất trước mặt Lê Tấn.

Lê Tấn thấy vậy thì gầm thét :" Quách Bảo Mệnh, đồ vô dụng đồ hèn nhát ngươi tỉnh dậy cho trẫm . Trẫm còn chờ ngươi đi g·i·ế·t người đi báo thù cho em trai trẫm đâu. Tên khốn hèn nhát nhà ngươi ngươi tỉnh dậy cho trẫm."

Mặc cho Lê Tấn gào thét lão thái y già Quách Bảo Mệnh không thể tỉnh lại. Bao giờ lão tỉnh lại thì chỉ có trời mới biết. Lê Tấn thì cảm xúc kìm nén bao lâu nay bung ra hết hắn điên cuồng mà cười lớn ánh mắt tràn đầy tơ máu tràn đầy cừu hận.

Trên nóc điện mấy lão quỷ không quá khiếp sợ bộ dạng này của Lê Tấn. Cái bộ dạng điên cuồng này các lão đã thấy qua một lần vào mấy năm trước rồi, kết quả là không sao. Lê Tấn sau đó chỉ là chạy đến Hoan Lạc Viên tìm Chiêm Hồng Cơ điên cuồng phát tiết năm ngày năm đêm mà thôi sau đó nàng ca cơ có thân hình khiêu gợi đó nửa tháng mới ra khỏi phòng được. Tiểu tổ tông khi đó mới 13 tuổi mà thật uy mãnh đã có thể dằn vặt nữ nhân đó c·h·ế·t đi sống lại không biết bao nhiêu lần . Nghĩ đến đây mấy lão lại nhìn lên phía tầng hai . Trong lòng các lão thầm hỏi liệu tiểu sư cô Tiểu Mai sau lần điên cuồng này của tiểu tổ tông thì bao lâu thì có thể xuống giường, cái này cũng có thể đem ra đặt cược nha . Các lão đang âm thầm tính toán xem ngày mai mở bàn thì nên đặt cửa nào là mấy ngày đây.

Chương 56. Điên cuồng.