Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57. " Điền Bá Quan" ( cầu tặng hoa, kẹo like tìm, đánh giá ....)

Chương 57. " Điền Bá Quan" ( cầu tặng hoa, kẹo , like , tìm, đánh giá ....)


Lê Tấn sau khi điên cuồng gào thét mà không được sự đáp lại nào thì nhìn về một góc sàn tầng một. Ở nơi đó Nguyễn Nhữ Vi đang quỳ gối hoảng sợ chân tay hắn run run hắn đang rất sợ sau khi nghe cuộc trò chuyện này. Cả nơi này chỉ có bệ hạ Quách thái y và lão ít ra thì lão chỉ biết có vậy. Lão đang sợ bệ hạ liệu có vì lão đã nghe được những lời vừa rồi mà g·iết lão bịt miệng hay không, đây rõ ràng là bí mật động trời . Lão ước gì mình cũng như đám người hầu khác bị đuổi ra rất xa rất xa nơi này để không phải nghe cuộc trò chuyện này. Lão dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bệ hạ lão muốn khẩn cầu bệ hạ tha mạng nhưng miệng lão mở không ra hai hàm răng cắn chặt vào nhau lão không mở chúng ta được.

Lê Tấn nhìn lão ra lệnh :" Ngươi đi kêu người đem tên bẩn thỉu vô dụng này ném ra cửa cung nhớ sai túc vệ cử người đến nhà lão thông báo họ đến nhận người. Sau đó đi chuẩn bị thùng tắm cho trẫm trẫm muốn tắm rửa ở tầng trên đêm nay ta ngủ lại đây không về Bảo Quang điện nữa. "

Nguyễn tổng quản nghe vậy như thể được đại xá lão vâng vâng dạ dạ chạy đi ngay. Chân lão run run chạy không vững nên vấp té mấy lần rồi lại đứng lên.

Rất nhanh mọi chuyện được an bài ổn thoả kẻ cần mang ném đã ném thứ cần lấy tới đã lấy tới. Lê Tấn vuốt ve gò má của Tiểu Mai, nhẹ hôn lên má nàng một cái để an ủi tâm hồn hắn làm dịu lại cơn điên cuồng trong lòng của hắn. Xong đó cởi bỏ quần áo vứt vào góc sập.

Bên cửa sổ tầng hai hướng ra phía đông nam của Đãi Lâu có bày một cái thùng tắm bằng gỗ. Mặc dù chỉ gọi là thùng nhưng khá lớn dài một trượng rộng nửa trượng (một trượng dài 3.33m) làm bằng gỗ thơm quý rất nhẹ tuy nhiên cũng cần bốn người mới có thể mang nó tới đây. Đây là cái thùng tắm chuyên dùng mà Lê Tấn thiết kế sai thợ làm riêng cho hắn.

Trong thùng tắm đã có nước nóng độ ấm vừa đủ thả một số thảo dược và cánh hoa thơm vào đó. Mực nước thì chỉ cao khoảng hai thước kém khoảng hai phần ba chiều cao của thùng.

Lê Tấn sau khi cởi bỏ quần áo thì bước vào thùng ngâm mình mắt nhìn về hướng bầu trời nơi các chòm sao đã xuất hiện . Trời đã tối rồi, ngày mùa đông tháng chạp rất nhanh tối . Hôm nay vầng trăng khuyết rất hẹp rất hẹp thỉnh thoảng lại bị mây trời che lấp có thể nói đêm nay trăng sáng trăng tối.

Canh một đã điểm (19h) trên sập lớn Tiểu Mai sư cô tay chân bắt đầu động mắt nàng từ từ mở ra . Nàng cố ngồi dậy nhìn ngắm xung quanh đây là một nơi khá rộng rãi cái sập nàng đang nằm cũng rất lớn dài và rộng gần như là gấp đôi chiếc giường bình thường. Chăn gối cũng đều làm bằng gấm có màu vàng tôn quý hoàng gia, rất ấm áp rất mềm mại còn có mùi thơm nhẹ.

Không gian trong phòng được chiếu sáng bằng rất nhiều chiếc nến chân nến đều làm bằng đồng có hoạ tiết tinh xảo . Nến ở đây đều rất lớn mỗi chiếc hẳn có thể đủ đốt thắp sáng một đêm thâu . Trên tường có treo vài chiếc rèm vải màu vàng đậm có hoạ tiết khá đơn giản nhìn đẹp mắt.

Cuối cùng nàng nhìn tới cửa cửa sổ thì thấy ở đó có một người đang ngồi trong một cái thùng kiểu dáng rất lạ mắt . Nàng chỉ nhìn thấy từ phía sau thấy mái tóc dài xõa xuống của người đó. Từ phía góc nhìn của nàng không nhìn thấy mặt cũng không nhìn thấy thân thể của kẻ đó chỉ thấy tóc xoã . Vậy nên nàng không đoán được đối phương là nam hay nữ già hay trẻ. Nàng khá sợ hãi hai tay ôm ngực nàng không biết tại sao mình tới đây không phải lúc trước còn trong phật điện được anh Tấn của nàng lau nước mắt sao. Sao bây giờ lại ở nơi không biết này phía cửa sổ lại là ai.

Nàng run giọng hỏi : " Đây là đâu ? Ngươi là ai ?"

Lê Tấn không quay đầu mà khẽ nói: " Ồ! Em dậy rồi sao ?" - thành thật hắn cũng không biết nàng sẽ hôn mê đến lúc nào. Lúc sáng hắn lấy bừa một lọ trong hộp thuốc mê của lão quỷ kia không rõ thời gian tác dụng của thuốc thế nào .

Tiểu Mai nghe giọng quen tại liền nghi ngờ mà hỏi lại :" là anh sao anh Tấn ? Chúng ta đang ở đâu vậy?"

Lê Tấn đáp :" Là anh đây. Nơi này sao ? Đây là Đãi Lâu điện trong hoàng cung, chúng ta đang ở lầu hai."

Tiểu Mai hỏi lại :" Tại sao chúng ta lại ở đây trong hoàng cung? "

Lê Tấn đáp:" là anh mang em tới đây. Cũng tới được hơn một canh giờ rồi."

Tiểu Mai vô cùng khó hiểu chuyện gì đã xảy ra nàng lại hỏi :" Tại sao em không biết gì hết vậy ? Anh làm sao mang em tới đây ? Nơi này là hoàng cung lầu điện nha người thường không được trốn vào đây đâu."

Lê Tấn đáp :" là anh dùng khăn lụa có thuốc mê lau nước mắt cho em sau đó em ngủ đi anh cứ thế mang em tới đây. Còn chỗ này là lầu điện trong cung anh cũng biết không sao đâu em yên tâm đi."

Tiểu Mai phi thường khó hiểu anh Tấn nói thật đơn giản nhưng nàng biết chuyện không có như vậy. Tịnh Tâm Am làm sao chịu để người khác mang đi đệ tử của mình ? Hoàng cung muốn vào là vào sao ? Lầu điện cũng như cung điện chỉ có các chủ nhân trong cung mới được đến ở người khác chỉ khi được mời nhận lệnh mới có thể đặt chân tới đây.

Nàng lại nói :" anh Tấn trốn tới ở nơi này là tội c·hết. Chỉ có chủ nhân trong cung hoặc những người được cho phép mới có thể tới đây ở . Anh đã lén đem em vào thì thôi vậy chúng ta mau chạy trốn đi đừng để người khác thấy."

Lê Tấn bình thản đáp lại :" không sao anh là người được phép đến đây. Em không cần lo ."

Tiểu Mai nghĩ thế cũng đúng, nếu không được phép sao anh Tấn có thể mang mình tới đây. Chứng tỏ anh Tấn trong cung lăn lộn rất tốt được quý nhân ưu ái nha. Mà sao anh ấy lại dùng thuốc mê với mình chứ thôi kệ đi chắc chắn anh ấy không hại mình.

Tiểu Mai lại hỏi :" anh Tấn, anh mang em tới đây làm gì ? Buổi tối em còn phải tụng kinh phật đâu."

Lê Tấn đáp :" sau này em không cần tụng kinh phật nữa từ bây giờ em tự do rồi không ai bắt em phải đi tu nữa. Anh mang em vào cung là muốn em làm vợ anh . Mọi chuyện là vậy đó. "

Tiểu Mai cười nhẹ duyên dáng nói :" Anh là thái giám mà cũng ham muốn lấy vợ vậy kia à ? "

Lê Tấn đáp :" anh không phải thái giám anh là nam nhân bình thường."

Tiểu Mai sửng sốt hỏi lại :" không phải thái giám ? Điều này sao có thể không phải anh vào cung một đợt với bọn em sao?"

Lê Tấn đáp:" Ừ anh chắc chắn không phải thái giám. Không tin em có thể đến đây kiểm tra thử. Anh đang ngâm nước nóng không có mặc quần áo chỉ cần dùng tay sờ sờ chút là biết anh có là thái giám hay không mà ? Chuyện này không có gì khó đến đây đi anh để em sờ thoải mái."

Tiểu Mai nghe vậy thì ngượng chín mặt anh Tấn thật là lưu manh . Dám dùng lời lẽ trơ trẽn như vậy trêu chọc nàng, hắn quả là xấu lắm mà. Mà nghe như vậy chắc anh ấy không lừa mình anh ấy hẳn không phải thái giám, vậy thân phận thực sự của anh ấy là ai nha.

Tiểu Mai lại hỏi :" Vậy anh thân phận thật sự là gì ? Tại sao lại xuất hiện trong lớp học cung quy cùng bọn em năm đó?"

Lê Tấn đáp :" anh là người trong hoàng tộc . Năm đó anh hay vi phạm quy củ nên bị trưởng bối phạt đi học cung quy vì không muốn khác biệt nên anh mới mặc đồ thái giám."

Tiểu Mai nghe vậy thì hiểu thông, thì ra là vậy. Nhưng nàng vẫn không thể lấy hắn nha nàng vẫn phải quay về Tịnh Tâm Am làm sư cô của nàng.

Nàng nói :" em là người nhà phật em không thể lấy anh. Làm gì có ai lấy sư cô làm vợ bao giờ, huống chi anh là người trong hoàng tộc hoàng gia sẽ không cho phép anh lấy sư cô đâu."

Lê Tấn đáp lại :" người nhà phật thì làm sao ? Anh cứ thích lấy mỹ nhân nhà phật làm vợ đấy dù em có là đệ tử chân truyền của Phật tổ anh vẫn cưới em như thường Đức phật còn mong anh mau lấy em nữa là. Còn hoàng gia cấm cản em càng không cần lo bọn họ không quản nổi anh không ai quản nổi anh hết em không cần lo sợ gì cả."

Tiểu Mai nghe vậy thì bất lực, anh Tấn của nàng quá liều lĩnh rồi lời nói có chút càn dỡ rồi. Nàng thích nam nhân dám liều lĩnh vì muốn ở bên nàng như vậy đấy là điều mọi cô gái mơ ước nha . Có một nam nhân vì mình mà bất chấp tất cả để yêu mình, ở bên mình mãi mãi nữ nhân nào mà không mê hắn cho được . Nhưng nàng vẫn không thể đồng ý ở bên hắn người nhà của nàng sẽ bị nàng hại nếu nàng dám làm thế.

Nàng lại khẽ nói :" em vẫn không thể ở bên anh có người không cho phép em rời đi Tịnh Tâm Am. Nếu em bỏ trốn khỏi đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, em không muốn thấy hậu quả đó. "

Lê Tấn vẫn bình thản nói :" em đến bên anh sẽ không có hậu quả nào cả anh sẽ bảo vệ em và cả người thân của em. Em là lo lắng Trường Lạc cung Huy Gia Thái Hậu sẽ làm khó em và người nhà em đi. Không cần sợ có anh ở đây . Anh sẽ ngăn cản bà ấy ra tay với em với người thân của em. "

Tiểu Mai cười khổ nói :" Huy Gia Thái Hậu quyền lực to lớn anh làm sao mà ngăn được bà ấy em sợ bà ấy sẽ không tha luôn cả anh. Em sẽ làm liên lụy anh từ bỏ đi anh Tấn . Vẫn câu nói đó hẹn anh kiếp sau chúng ta ở bên nhau kiếp này chúng ta có duyên không phận em xin lỗi."

Nói xong nước mắt nàng chảy xuống nàng rất xúc động vì thái độ sẵn sàng bảo vệ nàng của hắn. Nhưng nàng biết chuyện tình này là không được phép chú định không có kết quả tốt.

Lê Tấn dùng giọng ôn nhu dỗ dành nàng mà nói :" đừng khóc ngoan anh thương. Chúng ta cứ ở bên nhau kiếp này đi đừng đợi kiếp sau kiếp sau ai biết chúng ta có còn gặp lại hay không mà chờ. Còn Huy Gia Thái Hậu không cần lo bà ấy sẽ không làm gì chúng ta được. Anh là cháu nội bà ấy, anh bây giờ là đương kim hoàng đế Đại Việt . Vậy nên sẽ không sao đâu. Cứ yên tâm đến bên anh ở lại bên anh đi."

Giọng nói ấm áp như rót mật vào tai khiến tiểu Mai trong lòng lấp đầy vị ngọt của tình yêu anh Tấn của nàng rất biết dỗ dành nữ nhân nha giọng nói ôn nhu đến vậy ấm áp đến vậy nữ nhân nào mà không say mê không yêu hắn cho được. Nhưng khoan có gì đó không đúng. Anh Tấn vừa nói chàng là cháu nội Huy Gia Thái Hậu, là đương kim hoàng đế. Nàng không phải nghe nhầm rồi đi. Nàng tràn đây nghi hoặc dùng tay vỗ vỗ lỗ tai mình vài cái. Vẫn thấy u u nha tai không có bị sao hết.

Nàng tràn đầy khó tin mà hỏi lại : "Anh Tấn em không có nghe nhầm thì anh nói anh là hoàng đế . Không phải là em nghe nhầm hay em đang mơ đi ?"

Lê Tấn mỉm cười đáp :" em không có nghe nhầm, cũng không có mơ. Nếu cảm thấy không chân thực có thể lại chỗ anh sờ sờ một chút muốn sờ chỗ nào sờ bao lâu cũng được. Sờ đến khi nào em tin thì thôi."

Tiểu Mai lại đỏ mặt cúi đầu xuống hai tay mân mê vào nhau. Nàng không có mơ, cũng không nghe lầm anh Tấn thực sự nhận hắn là hoàng đế . Vậy hoá ra bao lâu nay là hắn lừa mình thật là đáng ghét thật là xấu mà.

Nàng lại hỏi :" Vậy anh tên thật là gì vậy hoàng đế bệ hạ."

Lê Tấn đáp lại :" anh tên là Tấn họ tên đầy đủ là Lê Tấn. Anh là con thứ hai của cha anh tức là Cảnh Thống đế . Ngôi hoàng đế vốn là của em anh nhưng mười mấy ngày trước hắn bạo bệnh mà băng rồi, hắn đi tìm cha và ông nội anh rồi. Vậy nên anh kế vị hắn ngồi cái ghế hoàng đế Đại Việt này. "

Dừng một chút hắn lại hỏi :" sao nào bây giờ em chấp nhận làm vợ anh chứ Tiểu Mai."

Tiểu Mai mặc dù rất muốn đồng ý ngay lập tức nhưng lòng nàng vẫn còn rất nhiều nỗi lo lắng khó giải.

Nàng nói :" em là sư cô là người nhà phật không thể kết hôn xuất thân của em là nô lệ của triều đình thân phận rất thấp kém. Anh lại là hoàng đế thân phận cao như vậy nên không phù hợp đâu. Hôn nhân phải môn đăng hậu đối."

Lê Tấn đáp :" Làm nữ nhân của hoàng đế ai còn dám nói em thân phận thấp kém anh ngày mai xuống chỉ phong em làm Quý Phi thiên hạ này còn ai dám nói như vậy. Môn đăng hậu đối càng không phải nói thiên hạ này không ai dám nói môn đăng hậu đối với thiên tử hết, tất cả đều thấp kém hơn đã vậy thì thấp kém hơn ít nhiều đều như nhau thôi thấp hơn một bậc và mười bậc cũng là thấp hơn mà. Sao em còn gì lo lắng nữa sao?"

Tiểu Mai nghe hắn nói vậy thì thấy cũng có lý nha mặc dù cái lý này có gì đó rất khó nói kiểu như hơi không đúng chỗ nào. Nàng vẫn lo lắng lắm nên lại nói hắn.

Nàng nói :" nhưng mà em là sư cô em không có tóc nha. Nữ nhân của hoàng đế nhất là Quý Phi sao lại không có tóc được, người ta sẽ chê cười em chê cười anh nha."

Lê Tấn khẽ cười hắn lắc đầu nói :" thiên hạ mỹ nhân tóc dài quá tầm thường mỹ nhân đầu trọc mới đặc biệt nha. Anh luôn thích cái lạ nha như vậy mới thú vị. Vậy nên hoàng đế anh đây cưới sư cô trọc đầu là em là đúng rồi, không sai vào đâu được. Còn người nào dám cười chúng ta anh sẽ đem kẻ đó cạo trọc đầu bắt đi tu hết là được, để xem còn ai dám."

Tiểu Mai nghe vậy thì phì cười tưởng tượng khung cảnh cả Đại Việt đâu đâu cũng tràn ngập đầu trọc phật tu thì có bao nhiêu bật cười a. Anh Tấn của nàng cũng thật bá đạo nha bá đạo hoàng đế nhưng mà nàng thích hắn bá đạo một chút như vậy. Tuy nhiên nàng vẫn lo lắng lắm nàng vẫn chưa dám đồng ý đề nghị của hắn.

Lê Tấn chờ mãi thì sốt ruột hắn quyết định đánh đòn quyết định . Hắn hỏi :" Tiểu Mai em còn nhớ lời ước nguyện mà em đã ước vào ngày sinh nhật em ngày rằm trung thu năm đó không? "

Tiểu Mai đáp lại hắn :" em nhớ em đã ước có được cuộc sống giàu sang phú quý, em ước mình có tiền có quyền để cứu ra anh chị em đang phải làm nô lệ của mình, em ước mình có thể chôn cất lại cha mẹ em cho tốt hơn, sẽ xây cho bọn họ một ngôi mộ lớn. Em vẫn nhớ rất rõ bây giờ em vẫn ước như vậy."

Lê Tấn nói :" Vậy thì em còn chần chờ gì nữa mà không đồng ý. Chỉ cần làm Quý Phi của anh em sẽ là người có quyền có tiền mà còn rất nhiều, rất lớn nữa. Anh chị em của em anh sẽ hạ chỉ phóng thích bọn họ xoá bỏ thân phận nô lệ thậm chí phong cho bọn họ tước Bá . Anh còn sẽ cấp cho bọn họ 100 mẫu ruộng 100 quan tiền 100 lạng bạc để an gia, để lo cuộc sống sau này. Phần mộ của cha mẹ em anh cũng sẽ cho xây lại sẽ xây to đẹp nhất vùng quê em. Chỉ cần em đồng ý là được mọi chuyện rất dễ dàng mà."

Tiểu Mai nghe vậy thì có chút vui mừng trong lòng được thế thì quá tốt rồi. Nhưng nàng vẫn có chút lo lắng vậy nên ngập ngừng mãi vẫn chưa đồng ý.

Lê Tấn thấy vậy thì có chút giận nói đến vậy mà nàng còn không chịu nghe hắn. Tiểu Mai nàng còn muốn gì hắn quyết định tung đòn t·ấn c·ông h·ạt n·hân.

Hắn nói :"Tiểu Mai, anh đã nói thế rồi em còn chần chờ gì nữa. Anh cho em một khắc để đồng ý anh. Nếu em đồng ý thì cởi quần áo ra lại đây với anh. Còn không đồng ý thì em lập tức đi xuống lầu dưới anh sẽ cho người đưa em về Tịnh Tâm Am, cả đời này sẽ không làm phiền em tu phật nữa sẽ không tìm gặp em nữa. Vậy đó em chọn đi, nhớ là em chỉ có một khắc thời gian. "

Nói xong hắn giơ tay lên nắm đấm siết chặt lại . Lập tức trong bóng tối có mười cái bóng như quỷ mị lặng lẽ biến mất.

Trên sập lớn Tiểu Mai nghe vậy thì hoảng hốt . Nàng không ngờ anh Tấn lại ép nàng phải làm ra quyết định ngay lập tức hắn không cho nàng vài ngày thời gian cân nhắc được sao ? Thật là người xấu mà hắn lại bắt nạt nàng rồi. Nàng trong lòng hậm hực nhưng vẫn phải nhanh chóng cân nhắc.

Lê Tấn thì nói xong liền im lặng hắn đang chờ đợi nàng cùng hắn tắm chung đâu . Hắn muốn ngắm nhìn xem sau lớp quần áo phật môn dày cộm đấy của nàng là một body như thế nào. Càng nghĩ càng hưng phấn . Hắn không có nghĩ đến nàng sẽ từ chối, hắn tin nàng sẽ không thể từ chối hắn. Không thể nào như Nghi Lâm tiểu sư muội từ chối Điền Bá Quan.

Nghĩ đến đây hắn mới bực tức Kim Dung lão gia viết Tiếu Ngạo Giang Hồ rất hay nhưng có chỗ không thực tế nha. Một người vừa có ngoại hình nam tính khoẻ mạnh nhiều tiền, lại võ công cao như Điền Bá Quan sao mà Nghi Lâm lại từ chối hắn cho được chứ. Chưa kể lão Điền làm người phóng khoáng hào sảng trượng nghĩa rất trọng chữ tín cũng có chút xấu xa đây không phải là điển hình của mấy nhân vật tổng tài bá đạo trong ngôn tình hiện đại trên văn học mạng Trung Quốc sao . Hắn không tin có nữ nhân nào gặp nam nhân như vậy theo đuổi mà từ chối cho được. Hắn tin rằng tất cả các cô gái trong trường hợp đó sẽ chạy nhưng là chạy nhanh vào lòng Điền Bá Quan. Một tiểu sư cô mới ra đời như Nghi Lâm còn rất ngây thơ nha sao mà có thể thoát khỏi lưới tình của lão Điền, vô lý quá vô lý rồi Kim Dung lão gia ngài viết đoạn này sai quá sai rồi.

Đáng ra phải là Nghi Lâm sa vào lưới tình của Điền Bá Quan không dứt ra được . Sau đó Điền Bá Quan trên giường làm nàng d·ụ·c tiên d·ụ·c tử, nàng sẽ càng say mê hắn càng nghiện Điền Bá Quan cả ngày đều muốn cùng lão Điền lăn giường. Kết thúc chuyện tình này phải là lão Điền sau khi chơi chán thì bỏ rơi nàng chạy theo người đẹp mới mà hắn cho là hấp dẫn, thú vị hơn.

Nghi Lâm khi đó sẽ khóc lóc van xin chèo kéo hắn ở lại bên nàng, đừng rời bỏ nàng. Lão Điền mặc dù không nỡ làm mỹ nhân đau lòng nhưng cuối cùng vẫn rứt áo ra đi hắn phải đi tìm kiếm tình yêu mới của kẻ luôn phong lưu phóng khoáng như hắn.

Càng nghĩ càng thấy Kim Dung lão gia viết truyện không thực tế gì hết đời thường phải giống như hắn nghĩ mới đúng. Nếu Kim Dung lão gia mà viết như vậy truyện còn hay hơn nữa . Không thể chỉ vì lão Điền là nhân vật phụ mà làm méo mó tình tiết khác xa sự thực như vậy được. Giá mà hắn có thể gặp Kim Dung lão gia hắn sẽ khuyên ông viết lại đoạn này.

Không gặp được Kim Dung cũng không sao. Hừ hôm nay hắn sẽ làm Điền Bá Quan phiên bản nâng cấp phiên bản hoàng đế "Điền Bá Quan" . Hắn chắc chắn Điền Bá Quan phiên bản này của hắn không thể thất bại đêm hôm nay hắn phải ôm mỹ nhân đại chiến năm hiệp cho đến khi trời sáng mới thôi.

Cứ như vậy gian phòng yên tĩnh trong chốc lát. Một người đang mộng tình, một người đang đắn đo có nên chạy theo lời mách bảo con tim hay không.

Chương 57. " Điền Bá Quan" ( cầu tặng hoa, kẹo like tìm, đánh giá ....)