Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 61 . Hoàng đế cõng nồi.
Sáng sớm phủ Nghĩa quận công đang diễn ra sinh hoạt hàng ngày . Như những nhà khác trong kinh thành toà huân quý phủ đệ này cũng đang tăng tốc trang trí, quét dọn . Hoa viên bắt đầu mua thêm hoa mới, đặc biệt là các cây Đào Mai có thế cây quý hiếm.
Nghĩa quận công Nguyễn Văn Lang đang dùng bữa sáng trong phòng mình. Lão có chút lười tới phòng ăn nên cho dọn ăn sáng ở phòng ngủ . Lão và tiểu th·iếp xinh đẹp trẻ trung cùng nhau ăn sáng cả hai đang ôm ấp đút cho nhau từng miếng từng miếng cười cười nói nói.
Ngay lúc này phía ngoài có người lớn tiếng gọi :" Cha cha không xong rồi phủ chúng ta bị trộm."
Nguyễn Văn Lang nghe vậy thì rất mất hứng lão đang cùng người đẹp vui vẻ sinh hoạt đâu. Tên con trai ngu xuẩn của lão lại chạy tới phá đám. Nhưng nghe giọng hắn có vẻ gấp không phải là xảy ra đại sự gì đi.
Rất nhanh ngoài cửa con trai lão tiến vào nói to :" cha nhà chúng ta bị trộm trộm rất nhiều là rất nhiều đó."
Nguyễn Văn Lang hỏi lại :" Hoằng Dụ ngươi không có phép tắc gì cả . Không thấy ta và tiểu nương ngươi đang ăn sáng sao ? Vào không chào hỏi gì ai đã bô bô ba ba. Ngươi là trưởng tử là người thừa kế công phủ ngươi phải xem lại đi, không thể cứ như này mãi."
Nguyễn Hoằng Dụ nói :" Con xin lỗi . Cũng tại sự việc quá gấp nên con mới thất lễ như vậy. Lần sau con sẽ chú ý hơn."
Nguyễn Văn Lang khẽ nói :" Hừ ngươi lúc nào cũng thế chỉ biết chống chế không biết nhận sai sửa sai. Thật là không có tiền đồ. Ngươi nói xem nhà chúng ta mất gì mà ngươi loạn lên như thế. Nếu mất thứ không quan trọng ta phạt trượng ngươi vì không hiểu chuyện."
Nguyễn Hoằng dụ uất ức nhưng kìm nén lại hắn nói :" cha à khố phòng nhà ta tất cả Đông Hải dạ minh châu, đồ ngọc quý hiếm đá quý đều mất sạch rồi. Đêm qua con còn kiểm tra trước khi đi ngủ sáng nay vào khố phòng chuyển tiền đồng đi mua tiếp thì đã không thấy chúng đâu nữa."
Nguyễn Văn Lang nghe vậy thì sửng sốt. Vậy là mất số của cải lớn rồi, số dạ minh châu, đồ ngọc đá quý đó là lão sai con trai dùng một phần ba số tiền đồng vàng bạc cất trữ trong nhà mới đổi về được. Vậy mà bây giờ mất sạch rồi.
Lão trầm ngâm đôi chút rồi nói :" biết là ai trộm rồi, nhưng đống đồ này chúng ta đòi không được. Bỏ qua đi, dặn người dưới phong toả tin tức không được để bên ngoài biết nhà ta mất trộm thứ gì. Con nghe rõ chưa."
Nguyễn Hoằng Dụ không hiểu hỏi lại :" tại sao vậy cha ? Cha đã biết ai trộm thì chúng ta không phải nên đi đòi lại sao? Sao lại không đi đòi còn phải phong toả tin tức?"
Nguyễn Văn Lang nhìn con trai lắc đầu, đứa con này của lão vẫn quá ngu không hiểu chuyện gì hết. Thua xa đứa cháu họ Nguyễn Kim của chi dưới đáng tiếc, đáng tiếc a. Giá mà đổi được lão muốn đổi nó lấy Nguyễn Kim.
Lão hỏi : " ta hỏi con cả cái thành Đông Kinh này ai có thể ăn trộm tới khố phòng nhà chúng ta?"
Nguyễn Hoằng Dụ nghe vậy thì suy nghĩ một lúc lâu xong hắn vỗ đầu mình một cái :" là tên khốn quân tử trộm đó có thế mà con không nghĩ ra. Để con đến Cẩm Y Vệ đòi Lê Niệm giao người ra. Hừ hừ dám ăn trộm đến khố phòng nhà chúng ta."
Nguyễn Văn Lang chỉ tay vào mặt con trai mà nói :" Đồ ngu. Tên trộm quân tử đó từ khi vào Cẩm Y Vệ đã không đi ăn trộm tiền bạc nữa rồi. Đây là có người sai hắn đi trộm. Ngươi bây giờ đi tìm Lê Niệm thì có ích gì ?"
Nguyễn Hoằng Dụ nghe vậy thì ngẩn ra, rất nhanh hắn lại vỗ trán nói :" Đúng vậy con hiểu rồi. Là Lê Niệm sai hắn ăn trộm nhà chúng ta. Con đi tìm Lê Niệm tính sổ."
Nguyễn Văn Lang đấm ngực hai ba cái tức giận nói :" đồ óc lợn. Lê Niệm nhà hắn thiếu tiền sao ? Hắn vô duyên vô cớ sai cấp dưới đi trộm nhà chúng ta làm gì. Hắn đây là bị người khác sai xử là hoàng đế sai hắn để thuộc hạ đi trộm ngươi hiểu chưa thằng ngu này."
Nguyễn Hoằng Dụ hỏi lại :" sao có thể như vậy được . Hắn dù sao cũng là hoàng đế tuy hắn làm người không ra gì nhưng sai thuộc hạ đi ăn trộm nhà thần tử mà xem được sao. Hắn không xấu hổ sao?"
Nguyễn Văn Lang nói :" xấu hổ xấu hổ cái rắm. Ai bắt được tên trộm, là quân tử trộm ra tay ai cũng không bắt được. Không bắt được thì không ai dám nói gì cả nói không bằng chứng là phỉ báng đế vương hắn có lý do bắt tội trở lại. Cho nên ta mới bảo chúng ta phong toả tin tức, không lộ ra ngoài. Ngươi hiểu chưa thằng ngu."
Nguyễn Hoằng Dụ nghe vậy thì rất uất ức, mẹ kiếp biết mất trộm không thể kêu mất, biết ai đi trộm không thể đi bắt biết ai chủ mưu sau lưng không thể nói ra. Thế đạo này thật điên đảo cả rồi thật là c·h·ó má thế đạo c·h·ó má đế vương.
Hắn hỏi lại lão cha :" Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì thưa cha? Con thật nuốt không trôi cục tức này. Chúng ta phải đòi lại món nợ này a."
Nguyễn Văn Lang nói :" Cái gì cũng không làm chờ xem thời thế đi. Bệ hạ đây là do quốc khố thiếu hụt nên cho tên kia đi ăn trộm bù vào một chút đây mà. Yên tâm không chỉ mình nhà ta, ta cá trong kinh thành nhiều nhà cũng mất. Chỉ là kẻ ngu xuẩn giống ngươi sẽ đi truy bắt kẻ trộm, còn người thông minh sẽ bịt kín tất cả thông tin không để người khác biết nhà mình mất trộm. Ngươi cứ cho người đi tìm hiểu xem nhà nào có động tĩnh khác thường sáng nay thì nhà đó chắc chắn giống nhà chúng ta đều là mất trộm dù là bọn họ có nói ra hay không thì đều là như vậy. "
Nguyễn Hoằng Dụ lại nói :" con biết rồi, con sẽ cho người chú ý động tĩnh các nhà khác. Có điều con vẫn không hiểu sao cha lại bất ngờ đòi đem tiền đồng vàng bạc đổi hết thành dạ minh châu, đồ ngọc đá quý đồ cổ vậy? Trong này có huyền cơ gì sao?"
Nguyễn Văn Lang khẽ thở dài nói :" ta là chuẩn bị của cải cho cả nhà chúng ta chạy trốn."
Nguyễn Hoằng Dụ khó hiểu hỏi lại :" đang yên đang lành sao lại phải chạy trốn vậy cha?"
Nguyễn Văn Lang trầm tư rồi nói :" tộc trưởng cũng là bác họ ngươi đương triều Thái sư ủng hộ Lữ Côi Vương cùng bệ hạ chính tranh. Nhà chúng ta không thể đứng ngoài được, dù đứng ngoài khi bác họ ngươi thất bại bị thanh trừng nhà chúng ta cũng không thoát liên quan. Vậy nên ta chuẩn bị đem hết tiền vàng đối thành thứ gọn nhẹ có giá trị cao đến lúc đó tiện mang theo, tiền đồng vàng bạc quá nặng chạy lưu vong không tiện ."
Nguyễn Hoằng Dụ cười khẽ nói :" cha người hồ đồ rồi. Lữ Côi Vương có bao nhiêu xuất sắc lại có bác họ chúng ta bầy mưu tính kế sau lưng lại có tất cả phương nam quý tộc chúng ta chống lưng sao mà thua cho được. Chính tranh lần này chúng ta nhất định thắng, con tin bác họ sẽ không sai. Bác ấy tài giỏi ra sao cha cũng biết mà."
Nguyễn Văn Lang khẽ lắc đầu nói :" bác họ con già rồi, ông ấy không còn minh mẫn như mười năm trước nữa. Hơn nữa ông ấy quá tự đại rồi, quá coi thường hoàng đế rồi. Ta là sợ hoàng đế ta cho rằng dù bác họ con trẻ lại hai mươi tuổi thì khả năng thua trận chính tranh này vẫn là một nửa. Bây giờ khả năng thua càng lớn chút có thể nói là 4/6 chỉ có bốn thành cơ hội thành công mà thôi."
Nguyễn Hoằng Dụ không tin mà nói :" Tên hoàng đế ngu xuẩn đó có gì đâu mà cha sợ hắn. Bác họ con năng lực kinh nghiệm lực lượng sở hữu bỏ xa hắn quá xa. Có thể nói hắn chỉ là đom đóm sao mà so với vầng trăng rằm như bác họ chứ. Cha thật là hồ đồ rồi."
Nguyễn Văn Lang lại lắc đầu nói :" Các ngươi ai cũng cho là hoàng đế ngu xuẩn không xem hắn ra gì. Kiêu binh tất bại kiêu binh tất bại a. Ngươi hẳn là nghe nói bệ hạ trên triều hôm trước nhờ vào khả năng biện luận trừng trị quá nửa quan viên trong triều đi. Người có khả năng ăn nói như vậy mà là người ngu sao, không thể nào. Tất cả mọi người đánh giá hắn quá thấp rồi, ta không dám đánh giá thấp hắn. Ta phải chuẩn bị nếu hắn mà thắng thì nhà chúng ta chỉ có chạy sang nước Minh mà tị nạn thôi . Bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Con trai lại nói :" Cha ngươi đã cho là như vậy sao không nói cho bác họ để bác ấy cẩn thận hơn là được rồi mà như bác ấy biết thì sẽ không thua nhà chúng ta sẽ không cần chạy trốn nữa."
Nguyễn Văn Lang nói :" ta nói rồi, ông ấy không nghe ta. Ông ấy già rồi, cố chấp hơn trước kia rồi ông ấy bây giờ rất tự tin tự tin một cách liều lĩnh."
Nguyễn Hoằng Dụ nghe cha nói vậy thì thấy cũng đúng bác họ vẫn là vậy. Ông ấy là tộc trưởng Nguyễn Thị, là gia chủ phủ Trình quốc công cả đời ông ấy đấu tranh trên triều đình, tranh đấu trong gia đình đều là không thua . Vậy nên ông sẽ không sợ gì hết ông ấy tin mình sẽ luôn luôn thắng.
Nguyễn Hoằng Dụ lại hỏi lại cha :" cha cho rằng đương kim hoàng đế lợi hại thế ư?"
Nguyễn Văn Lang đáp :" nói thật ta không biết hắn lợi hại bao nhiêu, lợi hại hay không lợi hại. Nếu ta biết rõ thì đã dễ. Nếu chắc chắn hắn không lợi hại thì ta sẽ ủng hộ người khác là xong . Còn biết hắn rất lợi hại thì ta trực tiếp hiệu trung hắn làm công thần của hắn là được còn gì mà lo lắng. Tại không biết nên mới không thể quyết định được, vậy ta mới lo sợ mà chuẩn bị đồ để chạy trốn. "
Nguyễn Hoằng Dụ càng nghe càng rối não hắn hỏi lại :" tại sao lại vậy chứ ? Cha càng nói con càng khó hiểu."
Nguyễn Văn Lang nói:" trên đời này có thể gặp loại người rất thông minh mà biểu hiện ra ngoài loại này không đáng sợ . Có loại người đại trí giả ngu loại này hơi đáng sợ nhưng con chỉ cần biết được hắn là giả ngu thì có thể đối phó. Còn bệ hạ của chúng ta thì hắn lúc thì tỏ ra khá thông minh, lúc thì lại tỏ ra rất ngu dốt . Mà cái nào cũng là hắn, không phải giả tạo gì hết. Loại người này khó đối phó nhất bởi dù là ngươi ở cạnh hắn cả đời cũng không đánh giá chính xác được hắn thông minh hay không, thậm chí chính hắn có khi cũng không biết mình thông minh hay ngu dốt. Vậy đó loại người này rất đáng ghét, rất phiền phức, gặp loại người này chúng ta làm gì cũng khó làm gì cũng không phải. "
Con trai nghe cha nói càng nghe càng rối não càng không hiểu. Nguyễn Hoằng Dụ quyết định không để ý hoàng đế là người thế nào nữa hắn quyết định tin cha hắn cha hắn nói gì thì làm nấy.
Hắn nói :" thôi con không nghe cha giảng nữa, nghe nữa cũng không hiểu. Con đi đây cha ăn tiếp đi. " - Nói xong hắn cứ thế đi ra không đợi cha hắn có cho phép đi hay không.
Nguyễn Văn Lang chỉ biết lắc đầu, đứa con trai này của lão vẫn không hiểu lễ nghĩa gì cả.
Tiểu thiếp bên cạnh lão nói :" lão gia thiếp tự nhận mình cũng không ngu ngốc nhưng nghe ngài nói cũng rối não muốn tiền đình luôn rồi. Hoàng đế thực rất khó đối phó sao?"
Nguyễn Văn Lang chỉ cười khổ nói :" ta nói rồi, ta cũng không biết. Ta không hiểu bệ hạ dù chỉ một chút gì, chỉ có điều ta chắc chắn hắn không có đơn giản như bề ngoài mọi người vẫn đánh giá sai về hắn."
Dừng một chút lão nói :" chúng ta ăn đi tý ta đưa nàng đi ngắm hoa Mai. Kệ tên hoàng đế đó đi, đừng để ý hắn là được rồi. Lúc nào cũng chỉ cần sẵn sàng chạy là được. Khi có biến thì chúng ta chuồn nhanh 36 kế tẩu vi thượng sách nha."
***
Trong phủ Tả tướng quốc Đàm Văn Lễ cũng xảy ra tình trạng tương tự phủ Nghĩa quận công . Mất đồ không báo mất biết ai trộm không đi bắt biết ai chủ mưu vụ trộm không dám vạch trần.
Chỉ có phủ tên phú thương họ Hà ở đông thành là làm rùm beng cả lên. Hết báo quan rồi là treo thưởng bắt trộm. Hà lão gia thề ai bắt được tên trộm hoặc thông báo manh mối chính xác là ai trộm thì lão thưởng tiền ngàn quan.
***
Một góc nào đó ở thành đông hai người đàn ông gặp mặt nhau một người mặc áo vải thô, một người mặc áo gấm.
Áo gấm lên tiếng trước :" thống lĩnh nội tuyến báo lại sáng nay có ba nhà trong Đông Kinh mất trộm khá lớn, mặc dù không rõ mất gì nhưng hẳn là đồ rất trân quý."
Áo vải thô hỏi lại :" là ba nhà nào ? Phản ứng cụ thể của từng nhà ra sao?"
Áo gấm đáp :" là Phủ Nghĩa quận công, phủ Hữu tướng quốc, cuối cùng là một nhà phú thương ở đông thành họ Hà. Còn phản ứng thì hai nhà trước phong toả tin tức nhà phú thương thì làm to chuyện. "
Áo vải thô nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười nói :" thú vị thú vị nha. Ta biết là ai đi trộm ai là chủ mưu rồi. Chuyện này hẳn sẽ mở ra cơ hội cho thiên triều ta. Đại Việt loạn tượng đã hiện."
Áo gấm khó hiểu mà hỏi lại :" xin thống lĩnh giải thích một chút, thuộc hạ thật tò mò mà không hiểu gì."
Áo vải thô nói :" Đông Kinh này một đêm đem ba nhà đó cùng trộm thành công chỉ có thể là một người là quân tử trộm, chính là hắn. Mà theo nội tuyến trong Cẩm Y Vệ Đại Việt truyền về thì hai mươi năm trước quân tử trộm đã gác kiếm không đi trộm của cải nữa rồi. Người có thể sai hắn lại đi trộm của cải chỉ có thể là hoàng đế. Nghe nói quốc khố nước Việt đang khó khăn tên hoàng đế mập mạp đó hẳn là tính lưu manh nổi lên nên cho người đi trộm nhà giàu có lấy đó bù vào . Mà hoàng đế lén trộm nhà thần tử là điều tối kỵ đây là dấu hiệu loạn quốc .
Đại Việt loạn thì thiên triều ta có cơ hội xuôi nam một lần nữa. Đương kim bệ hạ triều ta có thể nói là trung hưng chi chủ gần ba mươi năm ngài làm hoàng đế Đại Minh ngày càng hùng mạnh sắp bắt kịp thời Thành Tổ rồi. Chỉ cần nước Việt loạn với hùng tài đại lược của bệ hạ hẳn sẽ có thể xua quân tái chiếm Đại Việt . Biến nơi này thành quận huyện của nước ta một lần nữa."
Lão càng nói càng hưng phấn, đến lúc đó đám điệp báo dưới tay lão có thể phát huy tác dụng lớn nhất, lão có thể lập rất nhiều công lao. Sau khi thành công tái chiếm An Nam lão có thể được triệu về Yên Kinh thăng quan tiến tước, được trọng dụng sau đó nữa nha.
***
Lê Tấn trong hoàng cung không hề biết rằng có rất nhiều người đều cho là hắn sai quân tử trộm đi trộm đồ nhà giàu có . Hắn đây là bị oan nha . Đây rõ ràng là hắn phải cõng nồi cho mấy lão ma quỷ kia. Cũng chỉ có mấy lão mới có thể thường xuyên để hoàng đế là hắn đi cõng nồi giúp như vậy.