Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64 . Vị thế quyết định tầm nhìn.

Chương 64 . Vị thế quyết định tầm nhìn.


Giữa trưa giờ Ngọ sắp qua trong cung Trường Lạc dưới sự chăm sóc tận tình của người hầu và Thái Y thì Huy Gia Thái Hậu đã tỉnh lại. Bà đã hôn mê hơn hai canh giờ lúc này mới tỉnh lại. Sau khi mở mắt ra bà nhìn thấy Trần cô cô đang lo lắng nhìn bà. Người tỳ nữ đã theo bà gần như hết cuộc đời này đối với bà vô cùng trung thành tình cảm hai người vừa là chủ tớ vừa là bạn. Vậy nên mấy năm trước khi tên kia đ·ánh đ·ập tàn nhẫn người bạn già này của bà bà rất tức giận. Bà khi đó thật muốn đem tên kia ra phạt đánh trượng cho hắn biết thế nào là đau đớn. Thế nhưng tên đó dù gì vẫn là cháu bà mặc dù bà rất ghét nó. Vậy nên khi con trai bà là Cảnh Thống đế chỉ phạt tên đó cấm túc nửa năm bà cũng đành chấp nhận mà bỏ qua cho hắn bà quyết tâm bồi thường nhiều hơn cho người bạn tên Lệ của bà.

Bà sau khi mở mắt liền hỏi :" Lệ à Ta hôn mê bao lâu rồi?"

Trần cô cô đáp:" chủ tử người hôn mê hơn hai canh giờ rồi. Bây giờ đã sắp sang giờ mùi."

Huy Gia Thái Hậu lại hỏi :" Tên đó sao rồi? Trong lúc ta hôn mê hắn đã làm ra chuyện gì?"

Trần cô cô ngập ngừng không có trả lời. Nàng sợ chủ tử sau khi nghe tin về bệ hạ sẽ lại giận quá mà hôn mê. Nàng lo cho sức khoẻ của chủ tử.

Huy Gia Thái Hậu nhìn vậy liền đoán ra được sự lo lắng của Trần cô cô. Bà nói :" Yên tâm đi ta còn chịu được. Ta chuẩn bị sẵn tâm lý rồi dù hắn có đem cả Đại Việt đi bán ta cũng không hoảng nữa. Tên cháu trai này của ta đúng là không gì không dám làm vậy nên ta sẽ không bất ngờ nữa đâu. Ngươi cứ yên tâm nói ra đi hắn sáng nay đã làm gì rồi?"

Trần cô cô rụt rè đáp :" Bệ hạ cũng không có làm gì ngài ấy chỉ là ban ba đạo chiếu chỉ."

Huy Gia Thái Hậu lại hỏi :" Nội dung ba đạo chiếu chỉ đó là gì nói ta nghe xem ?"

Trần cô cô cân nhắc kỹ càng rồi nói :" có một đạo chiếu chỉ sắc phong . Bệ hạ sắc phong tiểu sư cô Tiểu Mai của Tịnh Tâm Am đó làm Hoàng Quý Phi, ban cho chữ "Hoa" . Từ giờ nàng chính là Hoa Quý Phi của bệ hạ."

Nàng nói xong rất sợ Thái Hậu tức giận nên luôn trong tư thế sẵn sàng hô truyền thái y. Nàng thấy đây là chuyện hoang đường vô cùng một sư cô b·ị c·ướp vào cung hôm qua hôm nay thành Đại Việt Hoàng Quý Phi. Đúng là cổ kim chưa từng thấy qua, cả trong lịch sử Đại Việt lẫn Trung Hoa chưa từng có trường hợp này. Dù là Lý Trị năm đó mang Võ Mị Nương từ chùa trở về cũng chỉ dám phong nàng làm Chiêu Nghi rồi từ từ phong lên. Đây bệ hạ quá bá đạo rồi, một lần phong lên làm Hoàng Quý Phi đây đã là phong hào cao nhất rồi, tổ chế là khi đế vương còn sống hậu cung không có hoàng hậu. Đại Việt có một Hoàng Quý Phi không tóc chủ nhân không giận mới lạ.

Huy Gia Thái Hậu có chút tức giận nói :" Hoang đường thực sự hoang đường. Đúng là đồ vô học không hiểu cái gì là quy củ lễ nghĩa làm gì có chuyện mới vào cung hôm qua hôm nay thành Quý Phi. Vậy mà hắn dám phong, đồ hỗn trướng mà."

Bà tức giận thở phì phò. Một lúc sau bà lắc đầu nói :" mà thôi, mà thôi. Tên đó có gì mà không làm ra được, hoang đường như vậy đã là gì."

Bà thực sự rất bất lực bà phải cố gắng nâng cao khả năng chịu đựng của bản thân không như vậy chắc ngày mai bà đi gặp mấy vị tiên đế luôn quá. Vậy nên bà phải nỗ lực mà chấp nhận chuyện này sau này chuyện kiểu như này bà phải xem là bình thường như ăn cơm uống nước vậy thế thì mới sống thêm được ít lâu.

Suy nghĩ đôi chút bà lại hỏi :" Ngươi cho người đi xem nàng ta chưa ? Lớn lên nhìn thế nào ? Tên đó đêm qua đã ngủ nàng chưa ?"

Trần cô cô đáp:" nô tỳ cho người đi xem rồi, nàng ta lớn lên rất đẹp đẹp như thiên tiên vậy, chỉ là đầu không có tóc nên vẫn đội mũ che đầu suốt. Còn chuyện ấy thì chắc là đêm qua bệ hạ làm rồi thấy người dưới báo lại sáng nay bệ hạ rời Đãi Lâu thì tay cứ bóp eo, đấm lưng hẳn là đêm qua ra sức không ít."

Huy Gia Thái Hậu thở dài :" thôi vậy chuyện đã rồi . Ta đúng là đời này đặc sắc rồi, có một đứa cháu dâu là sư cô, sau này xuống dưới có cái mà kể rồi. Thật là oan nghiệt oan nghiệt mà. "

Dừng lại chút bà lại nói :" cháu dâu thì thôi ta chịu không thay đổi được. Nhưng ta không cho phép trong cung này xuất hiện một " tiểu Lê Tấn ". Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?"

Trần cô cô đáp :" nô tỳ rõ rồi, tý nữa nô tỳ sẽ đi an bài . Xin chủ tử đừng lo chuyện năm đó sẽ không lặp lại nữa."

Huy Gia Thái Hậu thở dài một hơi, bà tạm thời chỉ có thể làm như vậy thôi. Nghỉ chút bà lại hỏi :" chiếu chỉ tiếp theo nội dung là gì?"

Trần cô đáp :" bẩm chủ tử cũng không phải chuyện gì quá lớn . Bệ hạ chỉ là hạ chiếu phóng thích thân nhân của Quý Phi đang làm nô lệ ở Thanh Hóa, cho họ về quê cũ . Ngài còn ban thưởng mỗi người 100 quan tiền, 100 lạng bạc, 100 mẫu ruộng tốt để bọn họ an gia. Nam thì ban tước bá nữ thì là thất phẩm cáo mệnh phu nhân. Ngoài ra còn lệnh tri châu Minh Linh cải táng và xây lại mộ cha mẹ Quý Phi. Nói chung đây là chiếu chỉ khá bình thường chỉ là ban thưởng có chút nhiều mà thôi."

Huy Gia Thái Hậu lắc đầu nói :" Chuyện này không có gì. Coi như nhà bọn họ tích đức mấy đời nên đời này đươc may mắn đi. Ngươi nhớ sai người đi đe doạ đám người nhà Quý Phi một chút đừng để xảy ra chuyện bọn họ cậy có em gái làm Quý Phi mà làm càn ảnh hưởng danh dự hoàng gia."

Trần cô đáp :" vâng chủ nhân, lát nữa nô tỳ sẽ đi an bài . Người an tâm đi."

Huy Gia Thái Hậu lại hỏi :" còn đạo chiếu chỉ cuối cùng có nội dung gì ?"

Trần cô cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nàng sợ nhất tình cảnh này, nàng e rằng chủ tử có thể không chịu được sự kinh sợ khi nghe nội dung chiếu chỉ này. Dù trước đó có nghe Diệt Tuyệt sư thái nói qua rồi nhưng Trần cô cô cũng không khỏi kh·iếp sợ khi nghe nội dung này . Chủ tử bây giờ yếu như vậy chịu nổi trọng kích này sao? Nàng thực sự lo lắng lo lắng lắm a.

Huy Gia Thái Hậu thấy nàng mãi không chịu nói thì cứng rắn nói :" Ngươi là nói hay để ta gọi Tiểu Quế Tử vào nói ?"

Trần cô cô mặt như khổ qua đau khổ mà nói nhỏ :" Bệ hạ ra chiếu nói là do Đức Phật dạy ngài nên bệ hạ quyết định phóng thích tất cả cung nhân đang tu tập ở Tịnh Tâm Am . Bệ hạ còn cấp mỗi người 10 quan tiền lộ phí an gia phí. Ngoài ra ngài ấy còn còn...." Nói đến đây Trần cô cô thực không dám nói tiếp. Nàng sợ rất sợ chủ tử không chịu được cú sốc này.

Huy Gia Thái Hậu rất là tức giận, bà nghe qua Diệt Tuyệt nói rồi nhưng bà vẫn cho rằng cháu bà không dám làm như vậy không dám ra chiếu như thế. Nhưng bà nhầm rồi, nó dám nó làm rồi. Bà thở hổn hển hỏi tiếp :" mà còn cái gì ? Ngươi nó rõ cho ta nghe coi Lệ ? " Từ đầu đến cuối bà nhấn giọng rất mạnh.

Trần cô cô run rẩy nói :" bệ hạ còn cho phép bọn họ tái giá nếu muốn ".

Huy Gia Thái Hậu lại ôm ngực thở hồng hộc . Bà thực sự quá tức giận không kìm nổi nữa. Bà gầm thét :" đồ nghiệt chủng ngươi là muốn chọc ta tức c·hết đây mà muốn chọc bà già này tức c·hết đây mà tức c·hết đây mà tức c·hết đây mà ."

Huy Gia Thái Hậu quá bất lực rồi, đứa nghiệt chủng đó quá đáng quá rồi. Nó đây là nhằm vào bà đây mà muốn ép bà tức c·hết đây mà.

Trần cô cô thấy chủ tử tức giận như vậy thì âm trầm nói :" Chủ tử người đừng giận mà hại thân. Hay là chúng ta ". Vừa nói nàng vừa nâng tay lên làm động tác cắt cổ.

Huy Gia Thái Hậu lắc đầu nói :" Không được g·iết không được, không thể g·iết."

Trần cô cô nghi ngờ hỏi lại :" chủ tử, tại sao lại không được ? Không phải mấy hôm trước chúng ta cũng làm vậy sao ? Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp mà ?"

Huy Gia Thái Hậu thở nhẹ nói :" không giống nhau. Đám quỷ yểu mệnh trong lãnh cung đó hầu hết đều xuất thân tiểu hộ gia đình không có thực lực gì . Đám người Tịnh Tâm Am này không giống."

Dừng lại một chút bà lại nói :" gần một ngàn người này đều xuất thân cao quý dù ít dù nhiều đều là nhà có chút thế lực. Có thể là nhà quan lại huân quý thế tộc, đại phú hộ. Nếu chúng ta g·iết sạch bọn họ sẽ gây bắn ngược rất lớn. Có nhiều người trong số họ xuất thân từ nhà trọng thần nhà đại công thần như phủ quốc công quận công hầu gia. Có người thì xuất thân thế gia Bắc Hà như Bùi Gia Ngô Gia Dương Gia Phạm Gia thậm chí cả Trịnh gia Nguyễn gia chúng ta cũng có người trong số đó. G·i·ế·t sạch bọn họ hậu quả sẽ rất lớn chúng ta chịu không nổi đâu. "

Trần cô cô nghĩ hoặc hỏi lại :" Bọn họ có thể làm gì chứ chả nhẽ dám vào cung hành thích chủ tử sao ? Bọn họ sẽ không dám đâu ? "

Huy Gia Thái Hậu lắc đầu nói :" bọn họ cần cái mạng già này ta sẵn sàng cho . Nếu có thể đổi mạng ta lấy một ngàn cái mạng đó ta cũng đổi . Như vậy chỉ hy sinh mình ta mà bảo toàn được danh dự hoàng gia ta thấy đáng ta sẽ đổi. Nhưng sự việc không có đơn giản thế bọn họ sẽ không làm gì ta mà sẽ liên kết lại cùng nhằm vào nhà mẹ đẻ ta. Dù đại ca là Thái Sư dù Nguyễn gia chúng ta là đệ nhất thế gia cũng chịu không nổi đâu . Có câu kiến nhiều cắn c·hết voi huống hồ đây là một bầy thú dữ bọn họ sẽ nghiền nát nhà chúng ta. "

Trần cô cô nghe vậy thì sợ hãi nói :" là nô tỳ ngu dốt rồi, nô tỳ không nên đưa ra chủ ý ngu xuẩn như vậy . Xin chủ tử trách phạt nô tỳ vì chút nữa gây ra sai lầm không thể vãn hồi. "

Huy Gia Thái Hậu lại lắc đầu :" Ta không trách ngươi. Lệ à ngươi không có ngốc cái này là do ngươi đứng không đủ cao nên nhìn không đủ xa không đủ thấu triệt nên mới đưa ra đề nghị sai lầm vậy. Nếu ngươi cũng là Thái Hoàng Thái Hậu như ta thì ta tin ngươi còn nhìn sự việc rõ hơn ta làm ra quyết định chính xác hơn ta. Từ bé luôn là ngươi thông minh hơn ta học chữ cũng nhanh hơn ta. Vậy nên từ giờ đừng có nói mình ngu ngốc nữa ."

Trần cô cô đáp lời :" Vâng nô tỳ nghe lời người từ giờ sẽ không nói vậy nữa. Chủ tử

người có thể giảng cho nô tỳ về việc đứng cao nhìn xa được không ạ ?"

Huy Gia Thái Hậu trầm ngâm một chút rồi bắt đầu giảng giải :" có câu vị thế quyết định tầm nhìn. Nông dân thì chỉ có thể nhìn thấy những chuyện trong làng ngoài xã thương nhân thì có thể nhìn rõ các mối quan hệ lợi ích thương trường để trục lợi trong đó quan lại thì cố nhìn rõ lợi ích chính trị để tích cực vươn lên cao mưu cầu quan chức lớn hơn. Làm vua thì mới có tầm nhìn đế vương bao quát thiên hạ . Ta làm Quý Phi mấy chục năm làm Thái Hậu gần 7 năm nên mới luyện nên tầm nhìn hiện có .

Đương nhiên cũng có những người vị thế thấp mà có tầm nhìn cao khác thường thế nhân gọi đó là cao nhân ẩn sĩ. Cũng có người vị thế trên cao mà tầm nhìn hạn hẹp đó là kẻ không xứng đáng có được vị thế hắn đang có. Giống như tên cháu trai ngoan kia của ta vậy. Hắn tầm nhìn chỉ có mấy cái gì mà nữ nhân, tiền tài vui thú kỳ dị . Hắn là đế vương nhưng tầm nhìn quá thấp kém, là một đế vương không hợp cách.

Nói đến đây ta lại hận a. Hận ta đã không đủ quyết đoán khi đó, hận Chanh nhi không sinh thêm cho ta vài đứa cháu trai hận nó bỏ ta mà đi quá sớm nên mấy đứa cháu nhỏ hơn còn chưa có lớn. Ta hận Thuần nhi quá ngốc lại đi chọn thằng anh ngu xuẩn của nó kế vị . Ta hận đám bách quan không ủng hộ ta lập Lê Bình làm vua. Bọn hắn ai cũng lòng có quỷ mưu cầu lợi ích riêng cho mình cho gia tộc mình, không ai dám đứng ra vì nước. Ta hận, thật hận a."

Trần cô cô dùng tay xoa xoa sau lưng cho chủ tử . Nàng khẽ chuyển chủ đề câu chuyện nhằm phân tán sự tức giận của bà. Trần cô cô hỏi :" chủ tử người cho là ai là người có tầm nhìn cao trong số bách quan bây giờ ? Ai là đế vương có tầm nhìn cao lớn?"

Huy Gia Thái Hậu nghiền ngẫm rồi nói :" trong bách quan thì người có tầm nhìn cao nhất hẳn là Tả tướng quốc Bùi Xương Trạch. Thái sư anh trai ta cũng khá nhưng so với hắn còn kém nhiều lắm. Dù anh ấy hơn Bùi Xương Trạch gần hai mươi tuổi nhưng tầm nhìn vẫn không bằng. Cái này không phải kinh nghiệm sống lâu có thể quyết định đâu.

Còn đế vương thì hẳn là chồng ta Thánh Tông hoàng đế. Ngài ấy tầm nhìn cao tuyệt không chỉ nhìn thấy rõ ràng trong nước mà còn nhìn sang các nước lân bang. Việc ngài ấy diệt Chiêm Thành, phạt Ai Lao, đánh Lana Miến điện hay cứng rắn với Minh triều đã nói lên điều đó. Ta thực không hiểu lão tài giỏi vậy sao trong số con cháu lại lòi ra một tên Lê Tấn ngu xuẩn đến vậy. Chắc là do mẹ nó xuất thân quá thấp hèn nói đến đây ta lại giận tại Chanh nhi quá háo sắc vì tham luyến sắc đẹp của tiện nhân Nguyễn Thị Cận đó mà đúc thành sai lầm dẫn tới hậu quả ngày hôm nay tên nghiệt chủng Lê Tấn đó ta hận lúc đó mình không quyết đoán để hắn đi theo mẹ hắn luôn. Như vậy thì đâu ra nông nỗi này."

Bà nói đến đây thì thở dài bà cảm thấy mình làm sai rất nghiêm trọng năm đó. Giá như có thể quay lại cái ngày mà Lê Tấn ra đời bà sẽ không ngần ngại mà cho hắn theo mẹ hắn đi luôn.

Trần cô cô lại phân tán sự chú ý của chủ tử. Bà hỏi :" chủ nhân bây giờ nên làm gì để thay đổi chuyện này?"

Huy Gia Thái Hậu thở nhẹ nói :" thôi ta lại phải đi tìm tên nghiệt chủng đó vậy. Ta phải ép hắn hủy bỏ cái chiếu chỉ c·hết tiệt này. Dù phải dùng c·ái c·hết ép nó ta cũng làm. "

Dừng một chút bà nói :" Lệ à, ngươi gọi người giúp ta thay y phục. Chúng ta đến gặp tên cháu ngu xuẩn kia của ta."

Trần cô cô đáp lại :" vâng chủ tử, nô tỳ đi an bài ngay. " Bà nói xong liền ra ngoài tìm người chuẩn bị sắc phục Thái Hoàng Thái Hậu, chuẩn bị kiệu khiêng cho chủ tử.

P/s: đọc xong nhớ cmt góp ý nha anh em. Cứ im ỉm không biết sao mà điều chỉnh. Haiz.

Chương 64 . Vị thế quyết định tầm nhìn.