Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 65 . hoàng tử ăn xin.( Tác cũng ăn xin đây. Lậy ông đi qua , lậy bà đi lại ném tiền vào mặt con đi.)
Chương 65 . hoàng tử ăn xin.( Tác cũng ăn xin đây. Lậy ông đi qua , lậy bà đi lại ném tiền vào mặt con đi.)
Chương 65. Bát hoàng tử. ( Cầu anh em giúp chạy quảng cáo bằng cách share link truyện lên FB, insta Zalo tiktok và đặc biệt là tinder, tinder tinder đó. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần. )
Đầu giờ chiều Tây thành Đông Kinh, trước cổng chùa Diên Hựu ( chùa Một cột) có một đám ăn xin đang hành nghề tại đây. Một tên tú tài trẻ tuổi đi tới trước mặt một tên ăn xin vứt vào chiếc bát sứt của hắn 8 đồng tiền đồng. Sau đó hắn xoay người rời đi.
Tên ăn mày cảm ơn rối rít rồi chậm rãi theo sau tú tài trẻ. Rất nhanh hai người đi khuất bóng khỏi nơi đây.
Tại một khu vực vắng vẻ của Tây thành thì cả hai dừng lại . Tên tú tài vội quỳ xuống hành lễ hô :" điệp viên số 13 xin ra mắt bát hoàng tử."
Tên ăn xin trên tay vân vê đồng tiền xu khẽ nói :" đứng lên đi, ở đây không cần để ý mấy cái quy củ đó. Nói đi ngươi tìm ta có việc gì ?"
Tên tú tài tạ ơn từ từ đứng lên . Vừa đứng lên hắn vừa nói :" nội tuyến của chúng ta báo lại hôm nay thành Đông Kinh trong ngoài đều xảy ra đại sự. Nên tiểu nhân đến đây báo cáo lại cho điện hạ ."
Tên ăn xin khẽ nói : " Ồ ! là chuyện gì ? Nói ta nghe thử coi ?"
Tú tài đáp :" bẩm điện hạ hôm nay buổi sáng có ba nhà đại hộ trong thành có biểu hiện bất thường. Là nhà Nghĩa quận công, nhà Hữu tướng quốc, nhà phú hộ họ Hạ ở đông thành. Theo chúng thuộc hạ điều tra và suy đoán thì cả ba nhà này đều mất trộm rất lớn . Người trộm hẳn là trộm quân tử chủ mưu theo chúng thuộc hạ suy đoán là tên tân đế Đại Việt kia. Nghe nói quốc khố nước Việt thiếu hụt trầm trọng nên tân đế phải áp dụng chính sách thắt lưng buộc bụng, các khoản chi tiêu đều cắt giảm kể cả quân phí. Đây có thể là giải pháp khẩn cấp mà tên mập đó nghĩ ra. Chúng thuộc hạ cho rằng đây là cách làm ngu xuẩn sẽ dẫn đến loạn tượng . Nên thuộc hạ vội tìm điện hạ bẩm báo chuyện này."
Tên ăn xin khẽ nói :" Thú vị thú vị rồi đây." Dừng một chút hắn híp mắt hỏi :" còn ngoài thành xảy ra chuyện gì ?"
Tú tài đáp :" bẩm điện hạ Tịnh Tâm Am xảy ra đại sự. Tên hoàng đế ngu xuẩn kia không hiểu tại sao lại ban chiếu chỉ phóng thích hết cung nhân của hai vị tiên đế tại đó . Hắn còn cho phép bọn họ tái giá thật sự rất hoang đường. Ngoài ra nghe nói hôm qua hắn đã đến Tịnh Tâm Am c·ướp đi một sư cô trẻ nói là mang về làm vợ hắn còn buông lời nhục mạ phật môn. Phật môn cao tầng biết chuyện đang chạy liên hệ khắp nơi tìm cách vãn hồi mặt mũi. Điện hạ người thấy tên mập đó có ngu có hoang đường hay không chứ ."
Ăn xin nói tiếp :" nói ra nhận định của các ngươi đi đừng nói lung tung đi vào trọng tâm. "
Tú tài đáp :" chúng thuộc hạ nhất trí cho rằng tên tân đế này quá ngu xuẩn quá hoang đường. Đại Việt loạn tượng đã hiện, cơ hội trả mối thù hơn hai mươi năm trước của nước chúng ta sắp tới rồi.
Chỉ cần Đại Việt loạn thì Đại Minh sẽ không ngồi yên, chắc chắn sẽ xuôi nam lần nữa. Đám tàn binh Chiêm Thành sẽ nổi dậy phục quốc . Trong nước Việt thì cuộc chiến giành ngai vàng sẽ rất loạn chúng tôi cho rằng bọn họ giành xong thì nước Việt cũng sắp bị diệt rồi. Khi đó nước chúng ta chỉ cần mang theo vạn voi chiến đông tiến cùng Đại Minh, Chiêm Thành chia cắt Đại Việt thì đại sự có thể thành.
Chúng ta sẽ báo được mối thù hai mươi năm trước tên khốn Lê Tư Thành đó đã đem quân đánh sang c·ướp đốt, g·iết h·iếp bên nước chúng ta. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng thuộc hạ cho rằng điện hạ nên trở về cùng bệ hạ bàn bạc chuẩn bị q·uân đ·ội, v·ũ k·hí lương thảo sẵn sàng Đông chinh khi thời cơ tới. "
Ăn xin cười nhạt lắc đầu hỏi lại :" ngươi cho rằng tên hoàng đế Lê Tấn đó là người như thế nào ?"
Tú tài nghe bát hoàng tử hỏi vậy thì sửng sốt, chuyện này mà còn phải hỏi ư. Cả Đông Kinh này ai mà không biết Lê Tấn là người như thế nào. Nghĩ vậy hắn nói :" thuộc hạ cho rằng hắn là người ngu xuẩn, hoang đường, hoang d·â·m hám tài ."
Ăn xin nói :" ta không cho là vậy
Ta cho rằng hắn hoang d·â·m, hoang đường, hám tài là thật còn ngu dốt thì không thể."
Tú tài nghe vậy hiếu kỳ mà hỏi lại :" tại sao điện hạ lại nói vậy ? Thuộc hạ không rõ ý ngài. "
Ăn xin nói: " Ngươi thấy kẻ ngu nào trong vòng 10 ngày dùng một đám lưu manh đi gạt được 8 vạn lạng bạc chưa huống chi khi đó hắn chỉ 12 tuổi. Hừ ngươi thấy mình thông minh hơn hắn thì cũng đi gạt thử ta xem. "
Tú tài có chút không phục mà nói :" Ai cũng biết hắn đó là dùng trò gian trá . Đấy không phải là chính đạo làm vua không thể lại như vậy. Thuộc hạ vẫn cho rằng hắn bất tài. Còn việc đi gạt tiền thì thuộc hạ không làm được. "
Ăn xin khẽ nói :" hừ. Gian trá thì làm sao ? Đó cũng là năng lực là sự tài giỏi hơn người. Thế nhân đều cho rằng hắn rất ngu như ngươi nói ta thì thấy ngu muội là thế nhân mà không phải hắn. Có một chuyện ta kể cho ngươi nghe."
Dừng một chút tên ăn xin lại nói :" hai năm trước tên mập mạp đó không biết nghe ai xui mà hắn kiếm bộ đồ rách rưới mặc vào
mặt mày thì bôi bùn lên rồi đến chỗ chúng ta ăn xin ngồi cùng đám người bọn ta. Bởi vì hắn quá béo đi nên người ta lễ chùa xong đi ra thấy hắn đều không có cho xu nào. Ba ngày liền không xin được xu nào đến ngày thứ tư thì có một tiểu thư tốt bụng cho hắn ba đồng tiền. Hôm đó hắn nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Ta có hỏi hắn:" nhìn ngươi không phải người nghèo đến mức phải đi ăn xin ?"
Hắn đáp :" Ăn xin là một thú vui . Người khác không ai có nghĩa vụ cho ngươi tiền, nhưng có ai cho ngươi tiền dù chỉ một chút đều sẽ vui vẻ."
Hắn nói khi đó hắn sẽ chân thành cảm ơn người đó, xong hỏi họ lần sau có cho tiếp không, nếu có thì hắn sẽ rất rất cảm ơn họ.
Sau này ta và hắn quen được một tháng thì ta biết hắn là Tĩnh vương gia hoàng tử Đại Việt. Ta mới hỏi hắn :" ngươi là vương gia đi ăn xin làm gì ? Ở trong vương phủ hưởng phúc không sướng sao ?"
Hắn đáp :" hoàng tử đi ăn xin không phải rất thú vị sao ."
Lời đó khiến ta rợn gáy ta nghi ngờ hắn biết ta là gián điệp, còn là hoàng tử nữa. Vậy nên sau hôm đó ta trốn đi. Thông qua tin báo ta mới biết tên đó nói lời đó là vô ý . Tại mấy ngày sau đó hắn vẫn đi ăn xin chỗ cổng chùa tiếp. Cho đến một ngày ta cho rằng chắc hắn chơi chán rồi nên bỏ đi không ăn xin nữa.
Ta thì phải mấy tháng sau mới dám trở về cổng chùa, ta sợ hắn biết ta là gián điệp sẽ báo Cẩm Y vệ đến bắt ta. Nhưng mà không phải không có ai tìm ta cả vậy nên ta không dám chắc là hắn biết ta là hoàng tử nước khác hay không.
Nhưng ta tin chắc hắn không có ngu dốt mà là rất tài giỏi. Ta cho rằng có lẽ hắn giấu rất sâu chúng ta nên cẩn thận hơn. Còn Đại Việt sẽ không loạn nổi đâu hắn sẽ không để loạn quốc. "
Tú tài hỏi lại :" Chuyện hắn đi ăn xin cùng chỗ điện hạ có gì đặc biệt sao ? Tại sao điện hạ lại khẳng định hắn rất tài giỏi ?"
Ăn xin đáp :" Một tên vương tử có thể ẩn nhẫn ngồi ăn xin cổng chùa hơn một tháng lại rất ít được cho tiền . Vậy mà hắn vẫn kiên trì được lâu như vậy . Đây là người thường có thể làm sao ? Nếu là người thường đã bỏ lâu rồi, thậm chí không có vụ hoàng tử giả làm ăn xin.
Ta cũng là hoàng tử giả ăn xin nhưng ta là vì nhiệm vụ. Thời gian đầu ta rất không thích ứng thân phận ăn xin này. Ấy nhưng hắn không giống, hắn đi ăn xin một cách rất bình thản thậm chí còn nói là có chút vui vẻ. Tên đó còn dạy ta hát một bài hát rất lạ tai . Cái gì mà "Tiền nhiểu để làm gì" phong cách hát cũng rất lạ hắn nói đó là nhạc rap bài đó hắn bảo do một con vịt vàng sáng tác. Ta đến bây giờ vẫn không hiểu con vịt có thể sáng tác bài hát sao?
Tên đó quá bí ẩn, quá khó hiểu . Vậy nên đừng có xem thường hắn nhớ truyền lệnh ta tất cả điệp viên phải ẩn núp cho kỹ vào đừng có thò đầu ra sớm không biết được tên mập đó sẽ làm gì tiếp theo đâu. Mỗi khi nghĩ về hắn, về hơn một tháng cùng hắn ăn ngồi xin ăn ta lại liên tưởng hắn với Việt Vương Câu Tiễn. Nhớ lấy lời ta đừng khinh thường hắn tất cả mọi người, mọi việc phải thật cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Nghe rõ chưa?"
Tú tài trong lòng vẫn không tin lời Bát hoàng tử nói. Hắn cho rằng điện hạ so sánh tên mập đó với Câu Tiễn có phải đánh giá hắn quá cao rồi không. Hắn thật không tin tên Lê Tấn đó lợi hại như vậy. Tuy nhiên đây là mệnh lệnh cấp trên lệnh của Bát hoàng tử nên hắn không dám không nghe. Hắn chắp tay nói :" thuộc hạ biết rõ xin tuân lệnh điện hạ. Khi trở về thuộc hạ sẽ truyền lệnh của điện hạ cho những người khác để bọn họ làm theo lời điện hạ."
Ăn xin nói :" được rồi. Không còn chuyện gì thì ngươi trở về đi đừng để bị nghi ngờ thân phận . Khó khăn lắm mới sắp xếp cho ngươi vào được chỗ đó đừng có bị lộ ra sẽ rất lãng phí công sức của chúng ta. Sau này ít tìm ta thôi, có việc lớn hãy đến trực tiếp nếu không thì truyền tin bằng mật điệp đi. "
Tú tài tuân mệnh mà đi, hắn vừa đi vừa suy ngẫm lại lời Bát hoàng tử nói. Càng nghĩ hắn càng không tin tưởng lời ngài cho lắm.
Bát hoàng tử nhìn tú tài đi xa khẽ lắc đầu. Hắn lẩm bẩm :" thế nhân đều nói ngươi ngu xuẩn. Đám có chút học thức lại càng tin ngươi rất ngu xuẩn. Nhưng ta không tin ngươi hẳn là đại địch của ta đời này .
Ta chờ ngươi chúng ta ngày nào đó sẽ đối đầu trực diện trên chiến trường. Hy vọng ngày đó sẽ không còn xa, cả hai chúng ta sẽ chiến một trận thoả thích để không ai phải thất vọng về đối phương.
Đại Việt hoàng thất thế hệ này không có ai đủ làm ta xem trọng kể cả tên Túc Tông đoản mệnh mà người ta tung hô kia cũng vậy . Chỉ có ngươi Lê Tấn mới làm ta xem trọng. Ta đợi xem màn biểu diễn tiếp theo của ngươi . "