Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 66 . Bà và cháu. ( Cầu.....)
Chương . Bà và cháu.
Lê Tấn buổi chiều ngồi trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Hôm qua hắn xuất cung đi ra ngoài không có làm việc tấu chương lại ùn lại hai ngày, tổng có gần trăm bản tấu khác nhau đang chờ hắn phê .
Trong lúc Lê Tấn đang miệt mài làm việc thì ngoài thư phòng thái giám hô lớn " Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm " . Hắn vội bỏ xuống bút lông nhanh chóng đứng dậy tiến tới chỗ tổ mẫu mà hành lễ hắn hô :" tôn nhi cung nghênh tổ mẫu chúc tổ mẫu vạn an ".
Huy Gia Thái Hậu được Trần cô cô đỡ tay tiến lại gần nói :" hoàng đế cho con miễn lễ đứng lên đi. "
Lê Tấn đáp:" tạ ơn tổ mẫu ". Xong xuôi hắn đứng dậy . Hắn nhanh chóng mời Huy Gia Thái Hậu ngồi vào ghế hắn thì ngồi đối diện bà cả hai cách nhau một bàn trà nhỏ. Hắn lệnh nội quan dâng lên trà nóng để hai người cùng uống trà nói chuyện . An bài xong hắn bắt đầu mở lời.
Hắn nói :" trời lạnh thế này tổ mẫu không ở trong Trường Lạc cung nghỉ ngơi, người cất công đến đây tìm trẫm là có đại sự gì sao ?"
Huy Gia Thái Hậu trong lòng hừ lạnh đương nhiên là đại sự. Ngươi đã làm gì còn không rõ sao ? Còn cố tình giả vờ không rõ. Thật là không phải phong phạm đế vương mà.
Huy Gia Thái Hậu vẫn điềm tĩnh hỏi lại :" Tấn à hôm qua cháu đã làm những gì ? Có thể kể cho bà già này nghe sao ?"
Lê Tấn hớp nhẹ miếng trà bắt đầu kể :" Hôm qua cháu xuất cũng ra ngoài dạo chơi một chút. Đầu tiên đi một đạo quán nhỏ gặp người bạn cũ hắn là đạo sĩ ở trong đạo quán đó. Tiếp theo thì cháu tới một am nhỏ viếng thăm dâng hương lễ phật tiện thể làm chút chuyện rất nhỏ rất nhỏ thôi. Nói chung là cả ngày không có làm việc gì lớn lao. Nói ra mới thấy cháu thật kém cỏi không biết làm công to việc lớn gì. Haiz."
Huy Gia Thái Hậu nghe Lê Tấn nói vậy thì trong lòng giận lắm. Tên khốn kiếp chuyện rất nhỏ của ngươi đủ lật nhào cả thiên hạ này một vòng đó ngươi có biết không. Nói vậy ngày nào ngươi đi làm việc lớn có phải sẽ khiến thiên hạ này tịch diệt luôn không. Bà cho rằng đứa cháu này đây là đang qua loa trả lời bà. Thật là hỗn đãn mà.
Huy Gia Thái Hậu lại hỏi :" cái am nhỏ cháu nói hẳn là Đại Việt đệ nhất am Tịnh Tâm Am đi? Nói cho ta nghe thử cháu đã làm gì ở đó ?"
Lê Tấn đáp :" Vâng đúng là cái am đó cháu thấy nó cũng nhỏ mà nhỉ sao lại là am ni cô lớn nhất nước ta rồi. Sau này có phải cháu nên cho xây cái am khác lớn hơn một chút không tổ mẫu?"
Huy Gia Thái Hậu tức giận tên này vẫn còn cố đánh lạc hướng bà . Bà nhấn giọng nói :" không cần để ý chuyện đó . Ta hỏi cháu đã làm gì trong Tịnh Tâm Am cháu kể rõ ta nghe coi ."
Lê Tấn biết không quanh co được nữa đành nói :" Thực ra là Phật tổ chỉ cháu tới đó người muốn cháu giúp người chăm sóc nữ đệ tử chân truyền. Ngoài ra người muốn cháu thay người giảng chút chân ý Phật môn cho đám sư cô ở đó nghe. Cuối cùng để trả công cho cháu Phật tổ chỉ cháu cách hoá giải oán khí đang ăn mòn khí vận vương triều. Mọi chuyện chỉ có như vậy thôi, không có gì đặc biệt ".
Huy Gia Thái Hậu trong lòng phẫn nộ dâng trào . Tên khốn này vẫn cố ý quá loa bà không thể cứ để hắn vòng vo mãi như vậy.
Bà nói :" Được rồi, mọi chuyện từ hôm qua đến sáng nay ta đã biết cả rồi. Ta không hỏi cháu nữa. Chuyện cháu mặc quần áo màu đen không may mắn, c·ướp sư cô về làm Quý Phi ta đều bỏ qua. Ta nói thẳng luôn, ta đến đây là muốn cháu bãi bỏ chiếu chỉ phóng thích đám cung nhân cũ của các vị tiên đế . Cháu làm luôn việc này cho ta lập tức hạ chiếu bãi bỏ chiếu chỉ đó đi. Ta ở đây chờ cháu làm xong rồi đi."
Lê Tấn khẽ thở nhẹ nói :" Không được cháu không làm được, không thể làm. Đế vương chiếu chỉ ban ra không thể thu hồi cũng không thể bãi bỏ. Sáng ra chiếu chiều bãi bỏ thì quá hoang đường rồi. Cháu làm không được."
Huy Gia Thái Hậu tức giận, tên này dám chống lại lời bà bà gằn giọng nói :" nếu là ta ra lệnh cho cháu thì sao ?"
Lê Tấn đáp :" cháu vẫn không thể làm vậy thứ cho cháu không tuân lệnh này được. "
Huy Gia Thái Hậu tức lắm rồi bà vỗ nhẹ bàn trà quát :" Tại sao ? Ngươi nói cho ta tại sao không thể ?"
Lê Tấn trầm ngâm một chút rồi đáp :" Bởi vì trẫm là đế vương. Đế vương có thể biết sai sau đó sửa sai không mắc lại sai lầm đó nhưng tuyệt không thể nhận sai. Trong ban hành chiếu chỉ càng là như vậy . Đế vương sáng ban ra một chiếu chiều lại ban chiếu hủy bỏ nó thì làm gì còn tín dự làm gì còn uy nghiêm đế vương. Dân chúng sau này mỗi khi trẫm ban chiếu có phải lại nghi ngờ mà chờ xem liệu chiếu lệnh đó buổi chiều, ngày mai ngày mốt có bị hủy bỏ hay không ư ? Vậy thì chính lệnh quốc gia không thể thi hành đúng lúc toàn bộ nền hành chính sẽ bị đảo loạn, Đại Việt sẽ loạn cả lên. Vậy nên chuyện này trẫm không thể đồng ý với lời của Thái Hoàng Thái Hậu."
Cách xưng hô và ngữ khí của tổ mẫu thay đổi Lê Tấn cũng thay đổi theo. Không khí trong phòng đầy mùi thuốc nổ. Nguyễn Nhữ Vi và Trần cô cô đều cúi đầu im lặng mà nghe, bọn họ biết c·hiến t·ranh giữa hai bà cháu nhà này khai màn rồi.
Huy Gia Thái Hậu tức đến thở hổn hển bà hỏi lại Lê Tấn :" Đế vương thì cũng phải biết nhận sai. Khư khư cố chấp làm theo ý mình thì chính là độc đoán. Đế vương như vậy chính là hôn quân là bạo quân. Ngươi muốn làm như vậy đế vương sao hả ?"
Lê Tấn cũng đanh thép đáp trả :" hôn quân cũng được bạo quân cũng xong dù sao vẫn là quân vương một nước. Là quân vương thì phải làm cho đúng nghĩa quân vương đế vương không thể sai. Xưa nay luôn là quân vô hí ngôn chiếu chỉ ban ra càng là không thể thu hồi, bãi bỏ làm như vậy thì người đó không còn là đế vương."
Huy Gia Thái Hậu tức giận bà gằn giọng mạnh hơn nói :" Cha ngươi em trai ngươi bọn họ đều từng nghe lời bà già này mà bãi bỏ chiếu chỉ quyết định sai lầm . Ngươi tại sao không thể như vây chứ ? Đồ hỗn trướng ngươi nói cho ta ngươi tại sao lại không thể giống cha ngươi, em ngươi. Hay ngươi khẳng định rằng bọn họ không phải đế vương . Đúng vậy theo cái kiểu lý lẽ của ngươi lúc nãy có phải ngươi nghĩ vậy hay không? Ngươi nói đi ."
Lê Tấn thấy bà nội nổi trận hắn cũng buông hết ra mà nói lớn :" Trẫm không giống họ họ một người là con trai cưng của người một người là cháu trai ngoan của người vì thế bọn họ nghe lời người. Trẫm thì khác trẫm là Lê Tấn, là Lê Tấn đó. Là đứa cháu luôn ngang bướng không nghe lời mà người vẫn luôn ghét bỏ. Là đứa cháu khi vừa lên ngôi đã bị người ép phải tự mình hạ chiếu lập quân lệnh trạng trước toàn bộ bách quan đó. Là trẫm là trẫm đó .
Người còn hỏi tại sao trẫm không nghe lời người giống họ ư ? Trẫm trả lời cho người là vì người đối xử với trẫm không giống với họ vậy nên trẫm mới không nghe lời người giống họ đó. Trẫm nhiều khi luôn tự hỏi bản thân tổ mẫu của trẫm tại sao lại ghét trẫm đến vậy ? Tổ mẫu người có thể trả lời trẫm sao ?"
Lê Tấn vừa nói nước mắt vừa chảy ra . Hắn còn nhiều điều muốn nói nhiều điều muốn hỏi bà nội của mình. Nhưng hắn biết điều đó không thích hợp nói ra.
Huy Gia Thái Hậu rất tức giận tên khốn này lại quay lại chất vấn bà. Hắn còn không rõ bản thân mình vì sao bị ghét sao. Bà hét vào măt hắn nói :" còn không phải ngươi ngang bướng, không nghe lời toàn làm ra những chuyện hoang đường, cực kỳ ngu xuẩn sao . Ngươi nói ngươi như vậy ta có thể yêu quý ngươi như Chanh nhi Thuần nhi sao ? Đó đều là do ngươi là lỗi của ngươi, ngươi hiểu chưa . "
Lê Tấn lại lớn tiếng đáp lại :" không đúng. Khi còn nhỏ trẫm cũng ngoan ngoãn không khác gì lão tam cũng sẽ nghe lời không có quậy phá gì. Trẫm chỉ là không thích học mà thôi, không có làm cái gì sai trái hết . Khi ấy người vẫn ghét trẫm như vậy xa lánh trẫm như vậy mỗi khi gặp mặt hiếm hoi người luôn lạnh lùng với trẫm như vậy. Trẫm nói đúng chứ tổ mẫu của trẫm ? Trẫm nghịch ngợm, quậy phá chỉ là từ khi phụ hoàng lên ngôi mà thôi, trước đó trẫm rất ngoan rất ngoan a. Nhưng tổ mẫu khi nhỏ người cũng không có thương trẫm không có yêu quý trẫm. Trẫm thực muốn biết là tại sao, tại sao người lại đối xử như vậy với trẫm trẫm lúc đó chỉ là đứa trẻ mà thôi, tại sao người lại ghét trẫm ?"
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì im lặng, lời hắn nói là thật. Bà từ khi hắn còn trong bụng mẹ đã ghét hắn bà ghét mẹ hắn nên cũng ghét cả hắn. Vậy nên bà chưa từng yêu thương hắn điều đó không thể chối cãi. Nhưng bây giờ bà không thể nói ra lời trong lòng được vậy nên bà ngồi im lặng nhìn hắn đứa cháu mà bà ghét bỏ thì ra lòng hắn cũng oán bà nhiều đến vậy.
Hai người khác trong phòng chỉ biết im lặng nghe lúc giờ tâm trạng cũng có chút khác biệt . Hai bà cháu nhà này hôm nay trực tiếp vạch mặt rồi, sau này sẽ không có nể mặt gì hết chính thức là đối đầu nhau luôn rồi.
Trần cô cô còn đỡ nàng chỉ thấy phẫn nộ vì tên hoàng đế khốn kiếp dám nói vậy với chủ tử của nàng. Hắn dám nói vậy với bà nội hắn. Nàng càng oán hận hắn vốn dĩ đã oán hắn từ vụ hắn đ·ánh đ·ập tàn nhẫn chân nàng bây giờ lại càng oán hơn.
Nguyễn Nhữ Vi thì vô cũng run sợ. Mẹ kiếp bà cháu nhà này chơi c·hiến t·ranh trực diện luôn rồi. Mà hắn lại là người chứng kiến khoảnh khắc c·hiến t·ranh chính thức nổ ra này. Hắn không sợ mới lạ.
Huy Gia Thái Hậu quá chán nản bà thấy có nói gì cũng vô nghĩa. Quan hệ giữa bà và hoàng đế bây giờ đã chính thức nổ tung rồi . Từ giờ trở đi chỉ còn là đối đầu không còn gì có thể đối thoại nữa. Bởi vậy bà ra hiệu cho Trần cô cô đỡ bà rời đi bà thật không thể một mình rời đi được nữa, bà phải có điểm tựa.
Lê Tấn thấy vậy thì cũng lớn tiếng nói :" tổ mẫu trẫm nói rõ với người trẫm sẽ không bao giờ vì nghe người mà sửa đổi bất kỳ quyết định chiếu chỉ nào. Vậy nên sau này người không cần tìm trẫm vì lý do tương tự nữa. Từ giờ tổ mẫu nên yên tâm ở lại trong Trường Lạc cung nghỉ ngơi đi chuyện chính sự người không nên để tâm nữa, hậu cung vĩnh viễn không nên can chính." - câu cuối cùng hắn gằn giọng mà nói.
Huy Gia Thái Hậu đang được đỡ đi những vẫn bước hụt vấp nhẹ lão đảo một cái. Hắn đây là muốn nói bà nên yên lặng mà sống tiếp sao ? Đây là lời đe doạ sao ? Nếu bà không nghe hắn sẽ làm gì bà ? Tên khốn kiếp này không lẽ sẽ g·iết bà nội của hắn sao?
Cuộc gặp gỡ này đã kết thúc trong không vui như vậy. Cuộc chiến giữa hai bà cháu quyền lực nhất Đại Việt đã chính thức vén màn trước người đời, không còn là âm thầm chiến đấu nữa mà sẽ công khai luôn rồi.