Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 71. Nhữ Mẫu dạy con.

Chương 71. Nhữ Mẫu dạy con.


Chương 71. Nhữ Mẫu dạy con.

( Cảm ơn hello123, ituma đã tặng mình viên gạch.)

Đêm tất niên người người nhà nhà đoàn tụ cùng xum vầy bên mâm cơm tết ăn uống vui vẻ . Cả Đại Việt đâu đâu cũng là cảnh tượng xum vầy vui vẻ đón tết như vậy.

Hải Dương đạo trong một căn nhà nhỏ gia đình Thầy đồ Nguyễn Văn Định đang cùng nhau ăn cơm tất niên . Nói là cả nhà nhưng cũng chỉ có ba người mà thôi. Thầy đồ ngồi một bên vợ lão Nhữ Thị ngồi một bên, đứa con trai 14 tuổi tên Đạt thì đang loay hoay cắt bánh chưng ở bên dưới. Sau vài nhát cắt bằng phần dây lạt gói bánh cậu bé Đạt cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ mà mẹ giao cho.

Ba người nhanh chóng bắt đầu bữa cơm tất niên thịnh soạn với đầy đủ món ngon. Có thể thấy đĩa thịt gà luộc rải chút lá chanh bát canh măng khô nấu cổ cánh gà xôi đỗ xanh bánh chưng giò nạc giá đậu xào lòng gà . Chú bé Đạt vô cùng vui vẻ cùng cha mẹ ăn cơm.

Bé Đạt được ăn ngon thì nịnh mẹ :" mẹ nấu ăn thật là ngon ngon nhất trên đời . "

Nhữ Mẫu khẽ cười nói :" ngươi chỉ giỏi nịnh đợi hai năm nữa lấy vợ lại quên món ăn mẹ nấu ngay ấy mà."

Chú bé Đạt nói :" con mới không lấy vợ sớm vậy đâu. Con còn muốn thi đỗ Trạng nguyên đâu bao giờ đỗ đạt làm quan lớn con mới lấy vợ."

Nhữ Mẫu Nói :" Con trai ta rất thông minh học cái gì cũng nhanh tương lai đỗ Trạng nguyên không phải nói chơi. Nhưng mười sáu tuổi con vẫn phải lấy vợ, nữ thập tam nam thập lục tuổi đó phải lập gia đình rồi."

Thầy đồ thấy vậy thì phụ hoạ nói :" Mẹ con nói đúng đấy cổ nhân có câu " tề gia trị quốc, bình thiên hạ ". Vậy nên nam nhi lớn rồi nên lập gia rồi mới lập nghiệp thi cử công danh là chuyện cả đời . Như cha đây đã đi thi mấy lần mà không có đỗ đâu cuối cùng không phải vẫn là lấy mẹ con sinh ra con sao."

Bé Đạt nói :" con mới không như cha con muốn mình lần đầu đi thi liền đỗ Trạng nguyên đâu. Năm nay mà không phải do đại tang nhị vị tiên đế triều đình không tổ chức khoa cử như thông lệ 3 năm một lần thì có khi giờ con đã là trạng nguyên rồi. "

Nhữ Mẫu nghiêm khắc nói :" Đạt à con xin lỗi cha con ngay cho ta . Dám ăn nói vậy với cha có phải là muốn ăn đòn rồi không ?"

Thấy đồ vội xua tay nói :" Con nó còn bé không biết lựa lời ta không có giận, nàng đừng trách nó. Vả lại có câu con hơn cha là nhà có phúc con nó đã có chí như vậy chúng ta nên vui mừng mới phải."

Nhữ Mẫu hừ một cái nói :" Ông toàn bênh nó không dạy dỗ nghiêm khắc sao mà thành người tài . Ông để yên cho tôi dạy con . "

Bé Đạt trong lòng ấm ức lắm cậu cảm thấy mình không có sai nha . Từ bốn tuổi cậu đã bắt đầu học chữ bảy tuổi thì đã có thể đọc thông viết thạo hầu hết các văn tự chữ Hán ( chữ nho ). Tiếp đó mấy năm nay đã học đủ thi thư lễ nghĩa sử sách cũng nghiên cứu rất sâu. Ở trong vùng cậu nổi tiếng là thần đồng học giỏi có thể làm thơ từ năm 8 tuổi, khi lên 9 tuổi thì có thể chơi đối chữ rồi. Bạn học cùng trang lứa đều là không ai sánh bằng cậu thậm chí các anh lớn hơn chục tuổi tài học cũng thua cậu đâu. Cậu tin chỉ cần đi thi mình sẽ đỗ trạng nguyên, nếu triều đình năm vừa rồi mở khoa thi đúng kỳ thì ắt hẳn trạng nguyên chính là cậu. Mặc dù không so được với cụ Nguyễn Hiền nhưng 14 tuổi đỗ trạng nguyên cũng là rất nổi danh nha .

Dù vậy cậu vẫn sợ mẹ nên phải nghe lời mà nói :" con xin lỗi cha . Từ sau con sẽ chú ý lời nói của mình hơn không để cha phải buồn lòng."

Thầy đồ thấy con trai xin lỗi thì cười nói :" không sao đâu . Lần sau chú ý lời nói hơn chút là được đừng chọc mẹ con giận không là ta cũng không xin hộ con được đâu ."

Bé Đạt gật đầu nói với cha :" Con biết rồi cha . Con sẽ cẩn trọng hơn để không chọc mẹ giận."

Nhữ Mẫu hừ hừ nói :" Cha con hai người coi tôi không tồn tại hả dám nói xấu tôi. Tôi thực đáng sợ vậy sao ?"

Bé Đạt trong lòng thầm nói " mẹ à mẹ không biết mình có bao nhiêu hung, bao nhiêu đáng sợ sao ". Mẹ hắn thì không phải mình cha con hắn sợ mà cả xã này ai cũng sợ bà đi ăn nói có sai một chút là bị bà bắt lỗi ngay ai cũng vậy dù là ông quan xã cũng thế. Nói ra mới thấy nhờ có mẹ hắn mà các vị quan địa phương như quan xã quan huyện đều không ai dám làm khó nhà hắn. Mẹ hắn xuất thân từ gia đình quan lớn nha ngày trước ông ngoại hắn là quan rất lớn ở kinh thành năm ngoái thì ông đã trí sĩ rồi.

Thầy đồ nghe vợ nói giận thì chỉ cười mà nói : " nào có nào có đâu. Bà là người vợ hiền mà ông trời ban cho tôi chắc tôi phải tu mấy kiếp mới lấy được bà kiếp này. "

Nhữ Mẫu hừ cái rồi nói :" chỉ khéo nịnh hai cha con giống nhau như đúc chỉ biết nói lời ngọt dỗ tôi . "

Thầy đồ lại cười ông nói :" đó là sự thật không có phải nịnh đâu. Mà nhắc tới khoa cử có chuyện cũng nên nói. Năm ngoái không có khoa thi đúng kỳ năm nay triều đình hẳn là sẽ mở khoa thi bù bà chuẩn bị sẵn chút tiền đến khi đó tôi dẫn con trai đi thi biết đâu nó lại đỗ tiến sĩ thật thì sao . Lúc đó nhà chúng ta tha hồ mà nở mày nở mặt. Năm 15 tuổi thi đỗ công danh năm 16 tuổi lấy vợ là vừa khéo còn gì."

Bé Đạt nghe cha nói vậy thì mắt sáng long lanh hắn hỏi lại cha :" Có thật là năm nay có khoa thi không cha ?"

Thầy đồ đáp :" Đương nhiên là thật thông thường vẫn là vậy mà. Năm trước không tổ chức khoa thi theo kỳ 3 năm thì năm sau sẽ tổ chức khoa thi bù mà. Yên tâm tới lúc đó cha con ta cùng nhau đi thi."

Bé Đạt hưng phấn mà nói :" Vâng thưa cha từ mai con sẽ cố gắng ôn luyện năm nay con phải đỗ trạng nguyên." Lòng cậu hướng tới việc này cậu thầm nghĩ 15 tuổi đỗ trạng nguyên cũng rất oai phong nha đó cũng là thành tích xưa nay hiếm chứ không đùa.

Nhữ Mẫu thì lạnh lùng nói :" Không được, con năm nay không được đi thi . Đợi một thời gian nữa hãy đi."

Bé Đạt nghe mẹ nói vậy thì bất an mà hỏi : " tại sao vậy mẹ ? Sao năm nay con không được đi thi ."

Nhữ Mẫu nói :" Đây chưa phải thời cơ tốt để con thi lấy công danh . Với lại ta còn muốn tìm một danh sĩ cho con theo học mấy năm sau đó mới nói chuyện thi cử ."

Bé Đạt hỏi lại mẹ :" Mẹ à tại sao năm nay không phải là cơ hội tốt chứ ? Con đã học hết thi thư lễ nghĩa kinh sách sách luận tài học hẳn là đủ rồi có thể đi thi rồi mà không cần tốn công theo học thầy mới nữa đâu."

Nhữ Mẫu khẽ lắc đầu bà nói :" Trong triều thế cục không ổn định bây giờ dù con thi đỗ trạng nguyên cũng không được trọng dụng đâu. Nghe ta chờ thêm vài năm đi khi đấy thế cục hẳn là có biến chuyển. Còn việc theo học danh sư là rất cần thiết núi cao còn có núi cao hơn theo học những vị đại nho con mới mở mang được nhiều kiến thức hơn. Không chỉ là kiến thức sách vở mà còn là cách đối nhân xử thế cách cùng người nói chuyện. Nghe ta mà làm chả nhẽ con dám trái lời ta sao ?"

Thực ra bà dựa vào cuộc nói chuyện với cha bà nửa tháng trước nên biết triều đình đang vô cùng rối ren sau khi tân đế lên ngôi. Con trai bà còn quá trẻ tuổi bây giờ vào triều làm quan kinh nghiệm không đủ cũng khó làm nên đại sự gì. Bà hy vọng con trai giống Gia Cát Vũ Hầu có thể ở nhà thêm mười lăm năm theo học danh sư đọc sách rèn luyện tâm tính. Ngoài ra còn phải đi chu du cả nước thăm thú đây đó mở rộng sự hiểu biết của mình. Bà cảm thấy con mình đã không làm quan thì thôi, đã làm phải làm quan lớn giống như cha bà vậy. Vậy nên thằng con trai này vẫn là không nên đi thi cử sớm dù bà biết với tài học của nó bây giờ thi đỗ tiến sĩ là có thể.

Bé Đạt gấp muốn khóc hắn còn muốn làm trẻ tuổi quan trạng nguyên đâu . Mẹ hắn lại không cho hắn đi thi vậy làm sao được chứ. Hắn quay sang nhìn cha nói :" Cha cha xin mẹ cho con đi thi đi đi mà cha . Chỉ cần được đi thi con sẽ đỗ công danh cho mà coi đến lúc đó cả nhà mình sẽ được nổi danh bố mẹ được hưởng vinh hoa phú quý . "

Thầy đồ nhìn vợ một cái lại nhìn con trai một cái. Lão không dám xin giúp lão cũng sợ vợ mình đâu . Vậy nên lão im lặng không nói gì chỉ dùng ánh mắt như muốn nói cho con trai là " ta chịu".

Nhữ Mẫu lạnh lùng nói :" không cần nhờ người xin giúp ai đến nói cũng vô dụng . Ta nói không được là không được con cứ nghe lời ta ở nhà học tập đợi khi thời cơ tốt tới ta sẽ để con đi thi. Một lần thi đỗ trạng nguyên rồi làm quan lớn trong triều luôn."

Bé Đạt nghe mẹ nói vậy thì biết chuyện này không còn chỗ trống thương lượng nào. Mẹ hắn sẽ không thành toàn cho giấc mộng trở thành trạng nguyên trẻ tuổi của hắn. Trong lòng hắn cảm thấy rất buồn như thể bản thân mất đi thứ gì đó có lẽ là ước mơ đi.

Bé Đạt không cam chịu mọi chuyện như thế nên tâm tư bắt đầu xoay chuyển, hắn nghĩ xem ai có thể xin giúp hắn. Và rồi hắn nghĩ đến một người là ông ngoại hắn. Ông từng làm quan lớn trong triều, lại là cha của bà hẳn chỉ cần ông đứng ra nói thì mẹ hẳn phải nghe theo đi. Đúng vậy mẹ sẽ không dám từ chối lời đề nghị của ông ngoại .

Hắn quyết định ra năm tiết Thanh Minh sẽ đi thăm ông ngoại rồi xin ông giúp đỡ. Chỉ cần ông đồng ý nói giúp vậy thì mọi chuyện thuận lợi . Giấc mộng làm trạng nguyên trẻ tuổi của hắn còn có thể thực hiện. Nhân thể đi thăm ông ngoại thì tiện đường sẽ đi Côn Sơn viếng mộ cụ Ức Trai luôn cụ Ức Trai là thần tượng của hắn . Từ khi còn nhỏ bé Đạt đã vô cùng hâm mộ tài văn chương của cụ Ức Trai, nghe nói năm xưa cụ theo Thái Tổ khởi sự đã bày mưu tính kế cho Thái Tổ cụ còn dùng văn chương của mình khuyên hàng rất nhiều kẻ địch . Nhờ công lao to lớn của cụ mà Lam Sơn khởi nghĩa mới có thể nhanh chóng giành thắng lợi như vậy. Thật đáng tiếc cho cụ một người tài hoa như vậy một đại công thần như vậy mà lại bị hàm oan mà c·hết còn là bị tru di tam tộc may mà còn có huyết mạch lưu lạc bên ngoài lưu lại. Cũng nhờ vua Thánh Tông về sau đã ban chiếu minh oan cho cụ nếu không một vĩ nhân như vậy lại bị con cháu đời sau hiểu lầm bị lịch sử bôi đen.

Bữa cơm tất niên của gia đình nhỏ của bé Đạt bởi vì vài ý kiến bất đồng mà trở nên mất vui. Món ăn rất ngon ngọt cũng trở nên vô vị trong miệng Đạt . Hắn chỉ ăn thêm một chút rồi buông đũa không ăn nữa. Lấy lý do cùng lũ trẻ hàng xóm hẹn nhau đi xem nhà xã quan nổ pháo mà chạy đi chơi.

PS : ai đây, ai đây ?

Chương 71. Nhữ Mẫu dạy con.