Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75. Tiểu Hắc Tử

Chương 75. Tiểu Hắc Tử


Chương 75. Tiểu Hắc Tử

Mùng 1 tháng 1 năm Ất Sửu (1505) hay còn là ngày đầu tiên năm đầu tiên của Đoan Khánh nguyên niên . Đại Việt đã bước sang một trang mới một trang đầy rẫy những thách thức và cơ hội.

Thời tiết hôm nay rất đẹp rất mát mẻ phù hợp để dân chúng du xuân. Ngày xuân trời nắng nhẹ thỉnh thoảng lại có vài đám mây trắng bay qua trên bầu trời. Gió xuân thổi hiu hiu, từng cơn gió nhẹ lướt qua khiến người ta cảm thấy se se lạnh.

Hoàng cung sau một đêm giao thừa vui vẻ cùng Hoa Quý Phi trong tẩm điện Bảo Quang tới năm lần sáng hôm sau Đoan Khánh đế dậy muộn . Gần hết giờ thìn Lê Tấn mới rời giường với cái lưng không được ổn chỗ lắm. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng luyện tập một chút công cuộc giảm béo cần người ta kiên trì trong thời gian dài.

Đi được một đoạn Lê Tấn nhìn thấy Tiểu Hắc Tử, tiểu thái giám này đang ngồi khóc ở một góc sân của điện Bảo Quang. Lê Tấn thấy vậy thì đến gần hắn .

Hắn hỏi :" Tiểu thái giám trẫm còn chưa có c·hết ngươi đây là khóc ai ?"

Tiểu Hắc nghe vậy liền sợ hãi quỳ xuống hắn vội vàng nói :" Là nô tài đáng c·hết xin bệ hạ trừng phạt."

Tự nhiên thái giám ngồi khóc trong tẩm cung của hoàng đế đây là muốn làm gì ? Là khóc đưa tang sao ? Bởi vì biết như vậy nên tiểu thái giám này vô cùng sợ hãi hắn sợ bị bệ hạ trách phạt sẽ ảnh hưởng đến người thân ở quê . Hắn không muốn mình liên lụy mẹ.

Lê Tấn khẽ nói :" Đừng sợ trẫm không phải hổ . Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại khóc ở đây ?"

Tiểu Hắc Tử trong lòng thầm nghĩ ngài đương nhiên không phải hổ mà ngài là rồng nha còn dữ hơn hổ nữa. Tuy lòng nghĩ vậy nhưng miệng thì đáp:" bẩm bệ hạ nô tài khóc là vì nhớ nhà nhớ người thân ở quê."

Lê Tấn khẽ ồ một tiếng mà nói : " trẫm là hiểu được người bình thường đều vậy . Nói cho trẫm nghe quê nhà ngươi ở đâu."

Tiểu hắc tử đúng sự thật đáp : " bẩm bệ hạ quê nhà nô tài ở Sơn Nam đạo."

Lê Tấn lại hỏi :" nhà ngươi còn có những ai ?"

Tiểu Hắc Tử đáp :" bẩm bệ hạ nhà nô tài còn có cha mẹ và một chị gái hơn nô tài ba tuổi."

Lê Tấn hơi bất ngờ hắn hỏi : " vậy là ngươi là con trai duy nhất trong nhà rồi ?"

Tiểu Hắc Tử ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ về gia đình hắn đáp lời :" bẩm bệ hạ đúng là như vậy ?"

Lê Tấn đạt được sự khẳng định của Tiểu Hắc thì nói :" Vậy tại sao ngươi lại vào cung làm thái giám ngươi có biết như vậy là bất hiếu với cha mẹ lắm không ?"

Tiểu Hắc Tử lòng đầy bi a hắn đáp:" bẩm bệ hạ nô tài biết nô tài cũng là không còn cách nào khác nô tài bị người khác lừa gạt ."

Lê Tấn cảm thấy thú vị muốn nghe coi tên tiểu thái giám này có chuyện cũ gì . Hắn nói :" Ngươi kể trẫm nghe thử hoàn cảnh nhà ngươi ra sao . Làm sao lại bị lừa vào cung làm thái giám ."

Tiểu Hắc Tử đáp :" bệ hạ đã có lệnh thì nô tài xin kể."

Dừng một chút hắn nhớ lại quá khứ khi còn ở quê nhà .Tiểu Hắc kể :" Mọi chuyện phải kể từ gia đình nô tài . Nhà nô tài có bốn người là cha mẹ chị gái và nô tài.

Cha nô tài nếu không có bất trắc gì thì năm nay ba mươi lăm tuổi rồi. Ông ấy từ mấy năm trước đi núi bị ngã từ trên cao xuống sống lưng bị gãy nên phải nằm liệt giường . Hàng ngày đều cần người chăm sóc hỗ trợ ông vệ sinh ăn uống.

Mẹ nô tài ít hơn cha một tuổi là người cùng làng từ nhỏ hai người đã quen biết nhau vậy nên lớn lên đã thành vợ chồng.

Chị gái nô tài thì nhiều hơn nô tài ba tuổi năm nay 16 rồi. Chị ấy rất xinh đẹp lại chăm chỉ làm lụng . "

Lê Tấn nghe qua thì thấy đây hẳn là một gia đình bình dân nghèo khó . Người chồng nằm liệt giường quả là gánh nặng ghê gớm với những thành viên khác trong gia đình .

Tiểu Hắc Tử nghỉ chút lấy hơi kể tiếp:" cha nô tài khi còn trẻ cũng rất nỗ lực làm ăn nên cũng dựng được căn nhà nhỏ ở bên cạnh nhà ông nội ngoài ra còn mua được gần hai mẫu ruộng tốt. Nhờ vào số ruộng đó cùng với sự cố gắng làm lụng vất vả của mẹ nô tài nên cuộc sống nhà nô tài vẫn rất tốt mặc dù cha bị vậy đã mấy năm.

Cho đến năm ngoái đầu hạ thì h·ạn h·án đầu thu thì lại lụt to . Ruộng đồng nhà nô tài cả năm hẩu như không thu được hạt thóc nào. Cha nô tài thì bệnh ngày một nặng hơn cần tiêu tốn rất nhiều tiền thuốc thang để có thể sống tiếp .

Nhà nô tài lúc đó lâm vào khó khăn cả vùng quê nô tài đều là như vậy. Vì thiếu tiền mua thuốc cho cha mẹ nô tài đành bấm bụng đem khế ruộng đi cầm cố vay ít tiền của nhà phú hộ trong xã. Vay chỉ có ba quan tiền nhưng sau nửa năm tiền lời và gốc lên tới hơn mười lăm quan.

Bởi vì mẹ nô tài không biết chữ nên họ ghi khế vay lãi suất bao nhiêu bà cũng không biết nhờ một tên thư sinh biết chữ đọc hộ thì hắn nói là một năm lãi chỉ có tám thành tiền gốc. Về sau nhà nô tài mới biết thì ra nhà phú hộ lừa dân chúng cả xã ký khế vay tiền lãi cao . Tờ khế vay ghi là lãi tám lần gốc một năm chứ không phải tám thành tiền gốc .

Rất nhiều nhà giống nhà nô tài cuối cùng đều là bị nhà phú hộ siết nợ lấy đi hết ruộng đồng. Mọi người kéo nhau đi đòi tên thư sinh kia cho lời giải thích thì hắn nói mình chữ nghĩa chưa có học đủ nên không phân biệt được là tám thành hay tám lần . Ai cũng không thể làm gì hắn cứ thế mọi người đều phải chấp nhận mất ruộng đều không còn đường sống . Sau này mới rõ tên thư sinh nhận tiền của phú hộ cố tình đọc sai lừa đám dân đen không biết chữ quê nô tài ."

Lê Tấn nghe vậy thì giận lắm đám địa chủ địa phương này là một đám ăn sương máu của người dân nghèo. Hắn hỏi :" Đã biết bị lừa như vậy sao các ngươi không đi cáo quan."

Tiểu Hắc Tử đáp :" ở quê có người đi cáo quan huyện là nhà phú hộ lừa gạt chiếm ruộng rồi đó là một chú ở trong xã . Nhưng quan tri huyện không những không bắt nhà phú hộ mà còn phạt đánh trượng chú ấy . Chú ấy tên là Trần Thành lần đấy bị phạt nặng 80 trượng về sau hai chân tàn phế . Từ đó ở quê không còn ai có ý định đi cáo quan nữa. Mọi người đều biết bọn họ cùng một giuộc với nhau cả nghe đâu nhà phú hộ chiếm được gần ngàn mẫu ruộng thì quan tri huyện được biếu 500 mẫu."

Lê Tấn nghe vậy lòng càng giận dữ quan lại cấu kết với cường hào địa phương ép dân chúng rơi vào bước đường cùng . Quả nhiên đây là tổ hợp sâu mọt của xã hội phong kiến . Hắn to tiếng nói :" ngươi kể tiếp đi sau đó thế nào mà ngươi lại bị lừa vào cung làm thái giám. "

Tiểu Hắc Tử nước mắt chảy ra hắn kể :" nhà nô tài không còn ruộng tiền vay dùng mua thuốc hết rồi. Tiếp sau lại không có tiền mua thuốc cho cha nô tài. Ông cảm thấy mình làm khổ vợ con nên nghĩ quẩn nhân lúc mọi người bận rộn làm việc ông tự cắn lưỡi mà c·hết.

Nhà nô tài khi đó không còn tiền mà lo ma chay cho cha . Chị gái nô tài đành chấp nhận b·án t·hân làm nô cho nhà phú hộ kia lấy hai quan tiền để lo tang cha. Mẹ nô tài từ đó suy sụp hẳn bà trở nên đau yếu thường xuyên .

Nô tài vì muốn kiếm tiền giúp mẹ nên chạy đến huyện thành kiếm việc làm . Tại đây nô tài gặp một tên thư sinh . Hắn nói hắn biết biết một công việc lương rất cao hỏi nô tài có muốn làm không . Nô tài đang rất cần tiền đương nhiên là vội vàng đồng ý.

Tên thư sinh đó đưa thần đến gặp một vị nội quan phụ trách tuyển thái giám vào cung . Sau này thần mới biết mình bị tên kia lừa hắn đưa thần đến cho thần điểm chỉ vào giấy đồng ý vào cung làm thái giám vậy là hắn được thưởng ba quan tiền. Nghe nội quan phụ trách nói tên thư sinh đó đã đưa tới tổng cộng bốn đứa trẻ như nô tài.

Lại là thư sinh gạt người đám luôn mồm nói lễ nghĩa đạo đức thư sinh đó. Nô tài thật ngu chuyện ở quê mọi người bị thư sinh lừa gạt còn chưa qua lâu lại bị tên thư sinh khác lừa gạt.

Cứ như vậy nô tài đi theo nội quan về cung trở thành thái giám. May mà vào cung thì gặp được cha nuôi, ngài ấy rất tốt với nô tài. Không những nhận nô tài làm con nuôi bảo vệ nô tài khỏi bị các thái giám cũ bắt nạt . Ngài ấy còn giúp nô tài tìm người báo tin bình an cho mẹ cha nuôi còn bỏ chút tiền gửi cho mẹ nô tài ở quê nói là tiền công nô tài đi làm kiếm được để bà yên lòng ."

Lê Tấn nghe vậy thì chỉ biết thở dài . Tên Tiểu Hắc Tử trải qua hai năm này quá thảm đi. Hắn cũng hiểu rõ tại sao hôm đó ở Ngự thiện phòng tên này lại liều mạng xin tha cho Nguyễn Văn Đức như vậy. Đúng là kẻ biết nhớ ơn báo ơn mà loại người này đáng được tin dùng hắn quyết định sẽ trọng dụng tên tiểu thái giám này.

Hắn hỏi :" Tiểu Hắc Tử, ngươi có muốn trở về quê thăm mẹ một chuyến không? Nếu muốn trẫm sẽ an bài người đưa ngươi về thăm ."

Tiểu Hắc Tử lắc đầu mà đáp :" Cảm ơn bệ hạ nhưng nô tài không muốn."

Lê Tấn hiếu kỳ hỏi :" tại sao ngươi lại không muốn ?"

Tiểu Hắc Tử đáp :" bẩm bệ hạ nô tài không muốn mẹ và chị gái biết mình làm thái giám . Nếu biết nô tài như vậy chắc họ sẽ rất thương tâm . "

Lê Tấn nghe vậy thì ngớ người . Hắn đúng là thật ngu xuẩn có vậy cũng không nghĩ ra. Nếu mẹ tiểu thái giám này mà biết nhà mình đã tuyệt tự thì hẳn là đau lòng đến c·hết đi. Nàng đã mất chồng con gái phải đi làm nô cho nhà kẻ thù con trai duy nhất lại vào cung làm thái giám . Người mẹ nào mà chịu nổi từng ấy chuyện đau lòng chứ.

Cái thế đạo này đúng là không cho dân đen được sống tốt mà . Hắn quyết tâm phải thay đổi cái xã hội phong kiến đầy bất công này . Không thể để có càng nhiều đứa trẻ như Tiểu Hắc Tử vậy . Làm vua không phải nên tạo phúc cho dân chúng sao.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem phải làm sao để có thể tạo phúc cho dân chúng thì bầu trời bỗng từ từ tối lại. Cả trời đất dần tối đen như mực không ai có thể nhìn thấy ai.

Đám người hầu r·ối l·oạn cả lên bọn chúng bắt đầu la hét hoảng sợ. Có người nhanh trí thì đi tìm đèn thắp sáng . Túc vệ quân tố chất huấn luyện rất tốt bọn họ nhanh chóng đem Lê Tấn vây kín lại dùng thân thể chắn mọi hướng mà kẻ xấu có thể lợi dụng để hành thích vua.

Trong bóng tối Tứ nương tay cầm kim thêu mắt liền nhắm lại tập trung tinh thần, tai nghe tứ phía . Chỉ cần có tiếng động gì khác thường là nàng lại phóng ra một cây kim.

Gần nửa khắc sau trời mới sáng lại mọi vật hiện ra rõ trước mắt mọi người. Lê Tấn được túc vệ bảo vệ nghiêm ngặt không bị tổn thương gì hắn chỉ là đang nhăn mặt suy nghĩ gì đó mà thôi.

Mọi người nhanh chóng thống kê xem trong lúc hỗn loạn có ai b·ị t·hương hay không thì phát hiện có tám người bị m·ất m·ạng . Cả điện Bảo Quang loạn cả lên túc vệ nhanh chóng vây chặt nơi này tìm bắt thích khách. Cả một hồi mà không tìm thấy ai.

Rất nhanh mấy cái xác được chuyển đi . Cẩm y vệ tiếp nhận phụ trách việc điều tra thích khách . Thông qua pháp y kiểm nghiệm t·hi t·hể bọn họ phát hiện cả tám trong người đều có một cây kim có độc găm vào nơi yếu hại mà m·ất m·ạng. Người ra tay hẳn là cao thủ mỗi cây kim đều tinh chuẩn ghim vào chỗ yếu hại như tim, vùng đầu dẫn đến m·ất m·ạng. Bọn họ thầm thấy may mắn do trời bỗng nhiên tối lại nên thích khách không nhìn thấy vị trí của bệ hạ . Nếu không với thủ pháp ám khí này của thích khách e rằng bệ hạ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Lê Tấn thì đứng một chỗ rất lâu hắn đang suy nghĩ một chuyện rất nghiêm trọng. Hai khắc đồng hồ sau hắn mới động miệng khẽ lẩm bẩm :" c·h·ó má thiên đạo, c·h·ó má vận mệnh . Ta biết ngay các ngươi sẽ không để cho ta được yên ổn mà làm hoàng đế . Thôi được kế hoạch cần đẩy nhanh tốc độ thời gian không đợi ta ."

PS : mình sẽ tạm dừng đăng truyện trong vài ngày để dồn chương xin duyệt vip. Hẹn anh em 27/7 quay lại đọc truyện của mình nhé . Khi đó mình sẽ bạo cả 30 chương.

Anh em thông cảm hộ mình chút nha nói thật là nếu vẫn đăng ngày một chương thì viết không kịp để đủ 30 chương để xin duyệt vip rồi bạo chương như đã hẹn.

Trong thời gian này mọi người có thể qua đọc truyện hỗn tại Lê sơ làm quân phiệt của bác Thành nô bi bộ đó cũng viết về thời này mình đọc rồi hay nha.

Thanks anh em đã đọc đoạn này !

Chương 75. Tiểu Hắc Tử