Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8. Quốc khố nguy cơ.

Chương 8. Quốc khố nguy cơ.


Chương 8.

Lê Tấn gõ gõ ngón tay vào thành ghế rồng trầm tư suy nghĩ đối sách. Hắn không muốn cúi đầu trước đám ngự sử, như vậy tỏ ra hắn quá yếu đuối, bách quan đều đang chờ xem trò cười của hắn đây.

Hắn dụ bảo : " Thái Sư, khanh là người đứng đầu bách quan chuyện chiêu các quan viên ngự sử đài trở lại làm việc cùng vỗ về mấy trăm quan viên xin nghỉ tiếp tục làm việc, trẫm giao cho khanh toàn quyền phụ trách."

Nguyễn Hữu Vĩnh vừa mới vui mừng lên chức Thái Sư chưa được bao lâu thì việc khó tới tay. Lão không phải không biết đám ngự sử đó khó đối phó ra sao việc này do lão phụ trách ắt sẽ mặt mũi xám xịt mà về. Trong tâm lão có một vạn cái không muốn nhưng không thể từ chối hoàng thượng mới thăng chức cho ngươi bây giờ lại không chịu ra sức thì coi là chuyện gì.

Lão đành đứng ra chắp tay nói :" thần tuân mệnh. Bẩm bệ hạ, người cũng biết đám ngự sử đó rất cứng đầu, thần sợ rằng khó mà hoàn thành nhiệm vụ này."

Bách quan văn võ thầm khen bệ hạ kế này thật cao minh, biến khó khăn của mình thành của người khác, nhân thể áp chế thoáng một chút phe phương nam quý tộc, đúng là nhất tiễn hạ song điêu. Thái Sư đây là tìm sẵn lý do thoái thác trách nhiệm về sau đi.

Lê Tấn lại dụ : "Thái Sư khanh chỉ cần làm hết sức, dùng sự chân thành của mình đi khuyên nhủ bọn họ trở lại làm việc. Bọn họ trở lại thì tốt, còn như không thì khanh thay trẫm lựa chọn những người hiền đức khác ra làm quan ngự sử, mấy trăm người kia cũng như vậy. Trẫm tin Đại Việt không thiếu người muốn làm quan, cũng không thiếu người có năng lực làm quan. Cứ quyết định vậy, hai vị ái khanh lui xuống đi. Còn ai có tấu thì tâu lên."

Hai vị Bùi Nguyễn còn điều muốn tấu nhưng bệ hạ đã không muốn nghe nữa nên bọn họ đành chắp tay hành lễ lui về. Bách quan nghe xong nhà vua dụ thì càng thấy bệ hạ cao minh. Thái Sư đích thân tới mời các ngươi là rất cho mặt mũi rồi, nếu còn không quay lại thì trẫm tuyển người mới. Bệ hạ nói đúng, thiên hạ không thiếu nhất chính là người muốn làm quan.

Hộ bộ tả thị lang Dương Trực Nguyên bước lên tâu : "bẩm bệ hạ thần có tấu muốn tâu."

Lê Tấn đáp :" Chuẩn, Dương ái khanh mời niệm. "

Dương Nguyên Trực chắp tay : "thần xin bẩm tấu việc thu thuế năm nay đã hoàn thành, tổng số Thuế thu năm nay tăng năm thành so với năm ngoái . Các khoản thuế thu cụ thể đều trong tấu này, xin bệ hạ ngự lãm." Nói xong Dương thị lang hai tay nâng cao số con dâng lên.

Nội quan tiến lên nhận sổ con kiểm tra, không có vấn đề liền dâng lên nhà vua. Lê Tấn mở sổ ra xem thuế thu chi tiết gồm :

-Thuế ruộng thu thóc, tổng thu 1.636.453 thạch lương.

- Thuế muối thu tiền 713. 276 quan.

- Thuế đinh thu tiền 1.611.324 quan.

- Thuế thương thu tiền 322.324 quan. -Thuế sắt thu tiền 221.735 quan .

-Thuế bãi dâu thu tiền 803.878 quan.

- Thuế ao đầm thu tiền 324.965 quan .

Hắn tính toán thu lương hơn 163 vạn thạch tiền đồng không cộng số lẻ sơ bộ là 342 vạn quan . Một năm tiền thuế Đại Việt là một con số khổng lồ.

Hắn dụ : "Dương ái khanh, bản tấu này trẫm đã xem, năm nay thuế phú tràn đầy, Hộ bộ các ái khánh đã làm rất tốt, trẫm sẽ có khen thưởng. Khanh lui xuống đi."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì im lặng. Bệ hạ đúng là không thông việc nước, từ năm ngoái Nhữ thượng thư cáo lão hồi hương triều đình chưa bổ mới Hộ bộ thượng thư, Hộ bộ tất cả công việc lớn nhỏ đều do hắn tạm quyền xử lý. Hơn ai hết hắn biết Đại Việt tài chính thập phần gian nan. Vậy mà bệ hạ xem xong chỉ bình một câu thuế phú tràn đầy, tình hình thật đáng lo.

Hắn bèn chắp tay tấu : "bẩm bệ hạ, thuế khoá năm nay thu tăng năm thành so với năm trước nhưng năm trước là năm đại tai, thuế thu kém rất nhiều. Nếu đem năm nay so với năm Cảnh Thống thứ 5 thì thu vào thiếu đi ba thành rưỡi. Về cơ bản năm nay thu không đủ cho chi tiêu năm tới, thần có thử tính qua thiếu khoảng ba thành . Khẩn xin bệ hạ xét lại ."

Lê Tấn nghe vậy thì hơi sửng sốt, thu vào nhiều vậy mà vẫn không bù đủ chi. Đây là vấn đề lớn, mấy trăm năm sau người ta gọi vấn đề này là thâm hụt ngân sách .

"Dương ái khanh, nếu không đủ chi thì Hộ Bộ có thể tạm dùng tồn kho Thái Thương, Tả Tàng bù vào. Đợi năm sau thuế khoá tràn đầy lại tồn vào kho." - Lê Tấn dụ.

Dương Nguyên Trực chắp tay nói : " bẩm bệ hạ, người có điều không rõ. Năm ngoái đại tai thuế khoá thất thu, năm nay chi dùng đều phải từ hai kho xuất lượng lớn tiền lương bù vào. Chưa kể năm trước xảy ra nạn đói, triều đình phải cấp số lớn tiền lương chẩn tai. Năm nay nhị đế cùng băng phải tổ chức đại tang, xây dựng cung lăng đều cần dùng số lớn tiền lương. Vậy nên bây giờ Thái Thương, Tả Tàng đều trống rỗng không có tiền lương tồn nữa rồi."

Lê Tấn đầu to như cái đấu, vấn đề tựu lớn rồi. Thuế thu không bù đắp đủ chi, tồn kho thì trống rỗng, không đủ tiền lương cấp xuống sẽ có biến. Phải làm sao giải quyết vấn đề này? Hắn tạm thời không có phương án, đành tạm dừng chủ đề này.

"Dương ái khanh, chuyện này trẫm đã biết. Việc này không thể gấp, cần từ từ bàn lại, khanh lui xuống đi." - Lê Tấn xua tay nói.

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng. Bệ hạ đây không phải là muốn quăng nồi đi, người đem khó khăn trực tiếp quăng cho hắn gánh chăng. Vừa rồi bệ hạ cũng quăng khó khăn cho Thái Sư lo liệu, chuyện này mà bắt hắn phụ trách thì cũng không giải quyết được, hắn cũng không biết biến ra tiền . Chức Thị Lang này của hắn sắp không làm tiếp được rồi.

Bách quan nghe xong cũng biết bệ hạ lại quăng gánh rồi, Dương thị lang chuyến này lành ít dữ nhiều. Bọn họ cũng thầm lo lắng xem năm nay bỗng lộc còn có thể lĩnh đầy đủ hay không. Các quan lớn không lo bởi nhiều năm làm quan còn có tích s·ú·c, quan viên xuất thân thế gia cũng không lo bởi bọn họ còn có trong nhà sản nghiệp chống đỡ, trước nay chưa bao giờ sống dựa vào bổng lộc. Tiểu quan lại xuất thân hàn môn thảm rồi bọn họ không có tích s·ú·c trong nhà không có sản nghiệp gì lớn, đa số đều dựa vào bổng lộc ít ỏi mà sống. . Trong nhà vợ con còn phải nuôi, năm nay mà phát thiếu bổng lộc bọn họ phải làm sao.

Dương Nguyên Trực cảm thấy bệ hạ không có chính kiến, chỉ cần mình tạo thêm áp lực ngài sẽ lùi bước. Vậy nên hắn không chịu lùi lại, chắp tay tiếp tục tâu :" bệ hạ, quốc khố không đủ chi dùng là quốc gia đại sự, không giải quyết nhanh có thể sinh biến. Thần mong bệ hạ cùng các vị đại thần có thể nhanh chóng cùng nhau định ra phương sách giải quyết việc này. Thời gian gấp rút có thể nói là lửa xém lông mày, chuyện này không thể gác lại."

Lê Tấn trong lòng bực tức ngoài mặt bình thản nói : "Dương ái khanh, trẫm biết chuyện này khẩn cấp nhưng bây giờ trẫm cũng không có cách nào. Thế này đi, khanh sau khi về viết một bản tấu chi tiết liệt kê các khoản chi dùng năm nay và năm sau dự chi dâng lên cho trẫm. Sáng ngày mai không có buổi chầu Thái Sư, Thái Bảo, Thái Uý, Tả hữu tướng quốc, lục bộ thượng thư cùng Dương ái khanh đều đến điện Cần Chính, chúng ta cùng thương nghị đối sách cho chuyện này . Bây giờ thì khanh lui đi."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì thở ra một hơi, may mắn bệ hạ cuối cùng không quăng việc này cho lão không hỏi. Bây giờ đã có kế hoạch, tạm thời vậy cứ vậy đi. Đến lúc đó mọi người cùng tìm cách nếu không ra được đối sách cũng không trách được lão vô năng. Khi đó có thể là do triều đình đều không có cách nào. Lão chắp tay nói : "thần tuân mệnh." - Xong hành lễ lui về chỗ.

Buổi chầu tiếp tục một số quan viên báo cáo công việc nhưng đa số là việc nhỏ không quá khó khăn, nhanh chóng được thông qua. Chính ngọ triều hội kết thúc bách quan tán đi.

Chương 8. Quốc khố nguy cơ.