Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 80 . Đế vương quỳ gối
Tầng sáu điện Đãi Lâu, đoàn người lục tục lên tới đây lần lượt xếp hàng ngoài hành lang .
Nguyễn Nhữ Vi tiến vào bên trong lên tiếng nói :" bẩm bệ hạ, nô tài theo đã mang đủ người tới rồi đây ."
Lê Tấn ở phía trước khẽ hỏi lại :" đều tới đủ rồi sao ?"
Nguyễn Nhữ Vi đáp :" bẩm bệ hạ đã tới đủ . Tổng cộng có chín vị đại nhân không thiếu một ai ."
Lê Tấn nói :" Ồ ! Tốt lắm ngươi lui ra Cho bọn họ vào cả đây."
Nguyễn Nhữ Vi tuân mệnh mà đi rất nhanh chín người bên ngoài tiến vào phía trong .
Đập vào mắt họ là khung cảnh toàn cảnh ở lầu sáu này không có gì chỉ một người đang ngồi ghế nhìn ra ngoài cửa sổ lưng quay về phía họ.
Đám quân đội đãi lão rất bất ngờ bệ hạ không phải mời bọn họ tiến cung uống rượu sao . Không bàn không ghế không rượu, không chén đây làm gì có vẻ gì là uống rượu .
Nghĩ gì trong lòng thì nghĩ nhưng gặp vua trước tiên phải hành lễ. Chín người quỳ xuống hô to :" thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "
Lê Tấn ở phía trước khẽ nói :" miễn lễ đứng lên cả đi."
Chín người tạ ơn đứng dậy xếp thành một hàng ngang chờ đợi bệ hạ lên tiếng. Nhưng chờ mãi mà không thấy bệ hạ có tiếng động gì tiếp theo. Không khí trong tầng lâu bỗng trở nên cổ quái . Thái úy định đứng ra lên tiếng xóa bỏ bầu không khí cổ quái này thì phía trước đang lên tiếng "ai" của bệ hạ vậy nên lão đành tạm dừng lại .
Lê Tấn bỗng đứng dậy xoay người lại phía sau đi tới trước mặt 9 người mắt nhìn thẳng về phía họ.
Bỗng cả đám người giật mình vì nhìn thấy bộ dạng của hoàng đế. Bệ hạ tóc không thèm búi mặc trên người bộ quần áo ngủ xộc xệch chân không giày dép . Bộ dạng này nếu mà không phải giọng nói quen thuộc thì bọn họ cho là phía trước mặt là một người đầu óc có vấn đề .
Trong đầu cả đám người đều hiện lên hàng loạt câu hỏi . Bệ hạ đây là muốn làm gì? Sao lại trông bộ dạng thế này? Đế vương có thể gặp mặt thần tử trong bộ dạng này sao ? Điều gì đã đang và sắp diễn ra?
Trong khi chín người còn chưa kịp phản ứng thì Lê Tấn bỗng nhiên quỳ xuống đầu dần ép xuống đất hô lên : " xin các vị cứu tính mạng trẫm cứu vương triều họ Lê cứu Đại Việt ."
Cả chín người thực sự sốc tập thể . Bọn họ trong lỏng đều đang có dự đoán xem bệ hạ định làm gì tiếp theo . Đủ kiểu dự đoán, đủ kiểu tưởng tượng nhưng không ai đoán được việc này. Bệ hạ hướng bọn họ quỳ gối, khấu đầu hô lên lời cầu cứu đây là chuyện hoang đường mà không ai dám nghĩ .
Đạo quân thần luôn là thần tử quỳ gối hành lễ trước quân vương. Mấy hôm trước trong triều có đám người đòi bệ hạ nhận sai không phải ngài còn nói Chân Long không hướng kẻ khác cúi đầu sao. Bây giờ đây là gì đây ?
Phản ứng của mọi người có độ nhanh chậm khác biệt. Lê Niệm Dương Nguyên Trực, Trần Thúc Mại vội vàng quỳ xuống liên tục dập đầu mà hô :" thần không dám".
Lê Quảng Độ, Lê Tử Văn, Nguyễn Quang Mỹ thì chậm hơn một chút cũng quỳ cúi đầu xuống hô : " thần không dám ".
Chỉ có ba người Vũ Cảnh, Lê Quýnh Lê Đạt Chiêu thì vẫn đứng đó nhận cái khấu đầu cầu xin của hoàng đế.
Lê Quảng Độ thấy người bạn thân lâu năm Lê Đạt Chiêu vẫn đứng bên cạnh mình thì khẽ kéo lấy tay lão một cái quay đầu liếc lão ra hiệu cho lão quỳ xuống . Lê Đạt Chiêu vẫn chưa hiểu điều gì xảy ra nhưng vẫn rất nhanh làm theo ý của ông bạn già Lê Quảng Độ.
Bên kia Trần Thúc Mại đang dập đầu mắt vẫn liếc ngang thấy hai người bên cạnh không có quỳ xuống . Lão vội vàng dùng tay gạt phía sau khớp gối Vũ Cảnh Lê Quýnh một cái khiến hai lão lập tức khụy xuống, sau đó lão dùng hai tay ấn mạnh đầu hai ông bạn già xuống đất . Cả hai vị tả đô đốc đều nhanh học theo Trần Thúc Mại mà hô " thần không dám."
Trong lòng Trần Thúc Mại thì tràn đầy khủng hoảng lão biết đang quỳ trước mặt mình vị đế vương kia là hồng hoang mãng thú . Lão đây là muốn cứu mạng hai lão bạn mà không tiếc ra tay mạnh . Lão sợ hai tên ngu này cứ đứng tiếp như vậy thì lão sẽ phải lo nhặt xác cho cả nhà bọn họ.
Lê Quýnh Vũ Cảnh hai người đều không quá tình nguyện quỳ xuống . Bọn họ cảm thấy bệ hạ đây là đang sợ hãi điều gì đó mà hướng mình quỳ gối cầu xin. Được đế vương quỳ gối cầu xin thực sự là sự tích huy hoàng biết bao bọn họ trong lòng có chút hưởng thụ cảm giác hư vinh này. Nhưng lão bạn lâu năm Trần Thúc Mại không những không giống bọn họ hưởng thụ cảm giác đó mà còn túm đầu hai người họ dập xuống đất khiến trán cả hai có chút đau có lẽ đã sưng lên một chút .
Bên kia Lê Niệm Dương Nguyên Trực thì trong lòng cực kỳ khó hiểu . Bọn họ đều đã hiệu trung hoàng đế ngài chỉ cần nói một tiếng thì bản thân nào dám không nghe theo . Ấy vậy mà bệ hạ cũng để bọn họ đứng ngài thì quỳ gối khấu đầu cầu xin. Thực là chiết sát bọn họ mà.
Lê Quảng Độ, Lê Tử Văn, Nguyễn Quang Mỹ thì trong lòng cho rằng bệ hạ là bị áp lực do sự kiện thiên hàng dị tượng ngày hôm qua . Ngài hẳn là bị doạ sợ rồi chính vì quá sợ hãi nên ngài mới đưa ra quyết định quỳ gối cầu cứu này.
Phía trên nóc đám lão quỷ thì trợn tròn mắt không ngừng dụi dụi con mắt nhìn lại . Mẹ kiếp không có nhầm bọn họ là nhìn thấy tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất của bọn họ đang quỳ gối cầu xin cứu mạng. Lòng bọn họ đầy nghi hoặc cùng giận dữ chủ nhục thần nhục nha . Chủ nhân của bọn họ đang chịu nhục quỳ gối cầu xin người khác trong lòng bọn họ không giận mới lạ. Đặc biệt là ba tên khốn dám đứng nhận chủ nhân bọn họ quỳ gối cầu xin lâu như vậy. Trong tay Tứ nương đã cầm ba cây kim muốn phát ra nhưng bị Nhị nương dùng tay ngăn lại nàng nhìn tứ nương khẽ lắc đầu một cái. Tứ nương môi cắn chặt mắt đỏ ngầu toả ra sát khí nàng lúc này rất giận rất muốn g·i·ế·t người, phải g·i·ế·t người mới khiến nàng giải toả được cơn giận này.
Lê Tấn khi nghe được tiếng hô không dám của đám người đối diện thì đáy mắt toát lên một tia quỷ dị. Sau đó hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn chín người đối diện dùng giọng hốt hoảng mà nói :" Các vị sao lại quỳ hết rồi, ta đây là có điều cầu xin các vị mà quỳ xuống . Các vị quỳ bái lại ta đây là không đồng ý lời cầu xin của ta rồi sao."
Cả chín người đều hô :" chúng thần không dám nhận bệ hạ quỳ lạy xin bệ hạ đứng dậy nếu không chúng thần c·h·ế·t không hết tội."
Lê Tấn đau buồn mà nói :" Nói như vậy là các vị không ai đồng ý giúp trẫm rồi. Ai cái mạng này của ta e là không còn giữ được bao lâu rồi."
Dừng chút hắn lại nói :" Mạng ta không có cũng thôi vậy nhưng khiến vương triều họ Lê sụp đổ ta sau khi xuống dưới sao mà ăn nói với các vị tiên đế đây. Để Đại Việt lần nữa bị diệt quốc ta sao mà ăn nói với bao đời tổ tiên tộc Việt đây." Nói xong hắn bỗng khóc nước mắt nước mũi chảy ra tèm nhem.
Đám lão quỷ phía trên tập thể hoá đá rồi. Mẹ kiếp tiểu tổ tông thật quỳ thật cầu xin, bây giờ còn khóc lóc nữa chứ. Trong đầu cả đám như nổ tung bọn họ đúng là hoài nghi đây là giả hoặc là đang mơ . Thậm chí có người có lòng xúc động muốn nhảy xuống xem thử người phía dưới kia có phải là Lê Tấn, là tiểu tổ tông của bọn họ hay không.
Chín người đối diện thấy bệ hạ khóc lên thì cũng có chút hoảng. Họ nhanh chóng nói : " Xin bệ hạ đừng khóc xin bệ đừng khóc chúng thần có tội chúng thần có tội.."
Lê Tấn thấy vậy bỗng khóc to hơn hắn có vừa khóc vừa nói :" Trẫm không muốn khóc nhưng trẫm không kìm được nước mắt cứ trào ra như vậy. Trẫm thực sợ c·h·ế·t sợ c·h·ế·t đi xuống dưới kia chịu liệt tổ liệt tông họ Lê mắng mỏ, sợ anh linh bao đời tộc Việt sẽ không tha cho trẫm. Trẫm ngừng không được hôm này các vị không đồng ý cứu trẫm, cứu vương triều, cứu Đại Việt thì trẫm sẽ khóc tới c·h·ế·t ở đây . Ô ô ...."
Thấy bệ hạ càng lúc càng khóc to hơn đám chín người càng luống cuống . Trong đầu thầm nghĩ bệ hạ ngài là đế vương là chân long đó sao lại khóc lóc cầu xin ép người ta đồng ý như đàn bà trẻ con rồi. Sau đó nghĩ lại thì thấy bệ hạ thật sự là trẻ con nha tính ra ngài mới chỉ 17 tuổi mà thôi còn chưa có thực sự trưởng thành đâu . Cùng lúc bị quá nhiều bên ép xuống kể cả ông trời cũng ép ngài bảo sao không ấm ức không khóc lóc van xin người khác giúp mình.
Chỉ có Trần Thúc Mại trên trán sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi hắn sợ hãi quá sợ hãi rồi. Trần đô đốc đang tính xem sau hôm nay liệu bệ hạ sẽ g·i·ế·t mấy đời nhà lão là ba đời hay chín đời thậm chí là học Minh Thành Tổ g·i·ế·t đủ mười đời đây. Lão cứ đắn đo tính toán cho kết cục nhà mình, còn đám bạn bè đồng liêu gì đó bên cạnh thì lão đã không còn để trong lòng.
Cả đám người nghe được lời bệ hạ thì lập tức nói :" chúng thần đồng ý cái gì cũng đồng ý với bệ hạ . Xin bệ hạ đừng khóc xin bệ hạ đừng quỳ."
Lê Tấn nghe vậy thì lấy tay áo lau mặt nghẹn ngào hỏi : " Thật vậy sao ? Các vị thật sẽ cứu mạng ta sao ?"
Chín người chắc chắn nói :" đương nhiên là thật thưa bệ hạ chúng thần nào dám lừa dối người."
Lê Tấn trong lòng thì cười lạnh đám lão già này làm bao nhiêu chuyện lừa dối đế vương thì có trời mới biết. Ngoài mặt hắn vẫn thút thít nói :" đa tạ các vị đã cứu mạng đa tạ các vị tạ các vị..."
Chín người liên tục nói " chúng thần không dám nhận không dám nhận ..." Bọn họ thực có chút mệt không biết làm sao mà dỗ vị này đừng có khóc nữa đừng có quỳ nữa.
Thái Uý đánh bạo nói :" Bệ hạ chỉ cần ngài không khóc không quỳ nữa thì ngài nói chúng thần làm gì chúng thần cũng nghe . Vậy nên xin bệ hạ ngừng khóc đi."
Lê Tấn lại lấy tay áo quệt nước mắt lần nữa hắn ngừng khóc từ từ đứng dậy. Xong hắn vội tiến lại gần đỡ tay Thái Uý mà nói : " các vị cũng đứng lên đi đừng quỳ đừng quỳ nữa . Trẫm còn có chuyện muốn cầu xin các vị giúp đâu."
Thái Uý vội vàng xua tay nói không cần bệ hạ đỡ lão tự đứng dậy được. Lê Tấn lại quay sang đỡ Lê Đạt Chiêu ở bên cạnh lão đứng dậy. Cứ như vậy mười người ở trong phòng không ai còn quỳ tiếng khóc cũng không còn tiếng kêu không dám nhận không dám ... cũng là hết rồi.