Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 83. Buôn lậu.
Sáu vị nắm giữ phần lớn binh quyền Đại Việt rời đi trong phòng chỉ còn lại bốn người là Lê Tấn, Lê Niệm, Nguyễn Quang Mỹ, Dương Nguyên Trực ít ra mấy người kia đều cho là vậy.
Lê Tấn nhìn sang Nguyễn Quang Mỹ nói : " Nguyễn ái khanh ngươi cũng tính là người trong q·uân đ·ội mặc dù tạm thời không trực tiếp nắm bình. Trẫm cũng hứa cho ngươi quan thăng nhất cấp, để ngươi làm phụ tướng quốc gần với tả hữu tướng quốc, gia tước Quốc công."
Nguyễn Quang Mỹ nghệ thế thì vui mừng mà quỳ xuống. Hắn nói :" Tạ ơn bệ hạ thần nguyện vì bệ hạ phục vụ quên mình ."
Lê Tấn nói :" Được, trẫm vui mừng vì có ngươi giúp sức ngươi có thể đi trước trẫm còn có chuyện muốn nói với Lê chỉ huy sứ và Dương thị lang."
Nguyễn Quang Mỹ đáp :" Tuân mệnh bệ hạ thần xin phép cáo lui."
Nói xong lão đứng dậy rời đi trong lòng lão đang nở hoa . Quốc công phụ tướng quốc, tòng nhất phẩm đại quan đó chính là tương lai của lão.
Lê Tấn lại nhìn Lê Niệm nói :" Lê chỉ huy sứ ngươi bây giờ đang là quan chính tam phẩm tước thì là hầu gia đúng chứ ?"
Lê Niệm đáp lời :" Thần đúng là đương hàm chính tam phẩm tước đang giữ là tước hầu thưa bệ hạ. Bệ hạ nói không có sai chút nào."
Lê Tấn nói :" Như vậy đi trong vòng hai năm trẫm sẽ thăng ngươi lên quan hàm chính nhị phẩm gia tước Quốc Công. Ngươi thấy thế nào hài lòng hay không hài lòng?"
Lê Niệm mặt không cảm xúc quỳ gối mà nói : " tạ ơn bệ hạ ban thưởng, thần nào dám không hài lòng."
Lê Tấn thấy lão già này không thú vị liền xua tay nói :" được rồi, ngươi trở về đi. Trong thời gian này tình hình sẽ có chút phức tạp cẩm y vệ cần phải tăng cường hoạt động. Các ngươi phải thay trẫm nắm giữ mọi động tĩnh lớn nhỏ trong nước đặc biệt là ở trong kinh thành. Có tin tức quan trọng lập tức tiến cung cùng trẫm báo cáo dù là nửa đêm trẫm vẫn gặp ngươi. Quay về ngươi hãy nói với những người khác trong Cẩm y vệ rằng 'làm việc cho trẫm chỉ cần có công trẫm sẽ không keo kẹt ban thưởng' . Ngươi nghe rõ cả rồi chứ ?"
Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ thần đã nghe rõ, cẩn tuân mệnh lệnh bệ hạ. Bây giờ thần xin phép cáo lui ".
Lê Tấn lại xua tay nói :" Được, ngươi đi đi. Trẫm luôn đợi tin tức từ Cẩm Y vệ của ngươi."
Lê Niệm lập tức tạ ơn đứng dậy rời đi. Đúng như bệ hạ nói đây là thời kỳ bất ổn lão phải quay về Cẩm y vệ an bài công việc nhanh chóng. Lão cũng sẽ được bệ hạ trọng thưởng quan hàm tước vị đều là thăng hai cấp chứ không ít phải nỗ lực làm viêc hơn .
Cuối cùng Lê Tấn nhìn Dương Nguyên Trực hỏi :" Ngươi hôm nay sao im lặng vậy ? Cả buổi không thấy hỏi câu nào? "
Dương Nguyên Trực thầm nghĩ còn không phải là ngài làm ta sợ không dám mở miệng . Ta là sợ nói nhiều hỏi nhiều thành ra sai lầm . Các cụ có câu 'nói dài nói dai thành ra nói dại' câu này cấm có sai.
Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn đáp :" Bẩm bệ hạ hôm nay ở đây toàn là các vị đại lão nào có chỗ cho thần lên tiếng. Vậy nên thần yên lặng lắng nghe bệ hạ và các vị đại nhân trao đổi là được rồi ."
Lê Tấn nghe vậy thì khẽ nói :" Ồ ! Ngươi nói vậy cũng đúng. Bây giờ không còn ai khác có gì muốn hỏi không?"
Dương Nguyên Trực trong lòng muốn hỏi bệ hạ sẽ định phong thưởng cho hắn tước gì là quận công hay quốc công nhưng bây giờ không tiện hỏi . Vậy nên lão hỏi :" bẩm bệ hạ thần muốn hỏi con đường phát tài mà bệ hạ nói sẽ tạo ra cho q·uân đ·ội là gì ạ?"
Lê Tấn ngạc nhiên hỏi lại :" Ngươi quan tâm là vấn đề này ? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi trẫm sẽ phong ngươi quan tước gì nữa chứ ?"
Dương Nguyên Trực cười nói :" Cái đấy thì thần không cần hỏi bệ hạ phong gì thần nhận đấy . Thần tin bệ hạ sẽ không bạc đãi thần. Thần thật tò mò vấn đề kia hơn. "
Trong lòng lão cũng đã có chút hiểu rõ . Bệ hạ khi trước từng nói xuân này sẽ thăng hắn làm thượng thư Bộ Hộ vài năm sau này sẽ để hắn giữ chức tướng quốc. Tước vị thì hẳn là không kém đi dù không rõ sẽ phong gì.
Lê Tấn nghe vậy thì nói :" Hay cho câu phong gì nhận đấy rất thông minh nha. Còn về việc ngươi muốn biết thì ừm..."
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp : " trẫm hỏi ngươi . Theo ngươi đám q·uân đ·ội đại lão tướng lĩnh canh giữ biên cương đó giỏi nhất là làm gì ?"
Dương Nguyên Trực suy nghĩ đắn đo rất lâu hắn không rõ bệ hạ hỏi câu này là có ý gì . Quân đội thì không phải giỏi nhất là hành quân đánh trận hoặc giữ thành giữ đất phòng thủ quốc gia sao. Cái này mà cũng phải hỏi, bệ hạ đây là xem lão là đồ ngốc không rõ việc đời hay là có dụng ý gì khác.
Nghĩ mãi không ra nên lão đành đáp theo trong đầu thực nghĩ :" bẩm bệ hạ q·uân đ·ội đương nhiên là giỏi nhất là hành quân đánh trận, phòng thủ thành trì tuần kiểm biên giới . Thần cho là vậy."
Lê Tấn khẽ cười nhạt hắn nói :" sai ngươi nói sai rồi, sai rất nghiêm trọng. "
Dương Nguyên Trực nghe bệ hạ nói vậy thì cực kỳ hoài nghi . Thật sự là sai sao vậy bệ hạ muốn nói gì q·uân đ·ội giỏi nhất chuyện gì ? Lão thực muốn biết nên lão hỏi :" Thần không rõ mình đã nói sai ở điểm nào xin bệ hạ giải hoặc giúp thần ."
Lê Tấn nghe vậy liền nói :" Trẫm hỏi ngươi vài câu ngươi liền biết mình sai ở chỗ nào ."
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì nói :" Vâng vậy thần xin nghe bệ hạ hỏi ."
Lê Tấn hỏi :" Ngươi thấy rượu bồ đào, nữ nhi hồng ngọc khí phỉ thúy dạ minh châu hương liệu hạt tiêu ở Đông kinh mua bán thế nào số lượng, chất lượng ra sao ? "
Dương Nguyên Trực không rõ bệ hạ hỏi những vấn đề này làm gì. Chuyện này và việc q·uân đ·ội giỏi cái gì có liên quan sao, thật khó hiểu quá đi . Tuy nhiên với tư cách là người nắm giữ Hộ bộ, lại ở kinh thành lâu năm thì mấy cái này hắn nắm rất rõ ràng.
Hắn đáp : " Bẩm bệ hạ những thứ mà người vừa nói đều là quý hiếm tuy nhiên ở đông kinh đều có thể mua được số lượng và chất lượng đều không thành vấn đề chỉ là giá tiền rất quý . "
Lê Tấn lại hỏi :" Ngươi nói mấy thứ đấy đều là có thể mua được ở đông kinh số lượng chất lượng đều không thành vấn đề đúng chứ . Vậy trẫm hỏi ngươi ai bán những thứ đó ?"
Dương Nguyên Trực trực tiếp mộng trong lòng lão thầm nghĩ ngài mấy năm nay chạy đông chạy tây kinh thành còn không biết nhà nào bán những thứ ấy ư sao còn hỏi ta.
Mặc dù khó hiểu nhưng lão vẫn đáp lời: " bẩm bệ hạ những thứ này chủ yếu bán ở các cửa hàng lớn ở đông thành. Ba khu khác cũng có một vài nhà bán nhưng không nhiều như đông thành ."
Lê Tấn lại nói :" buôn bán thì phải có hàng nhập vào xuất ra đúng chứ ? Vậy trẫm hỏi ngươi bọn họ nhập hàng từ nơi nào ? "
Dương Nguyên Trực liền đáp :" buôn bán đúng là vậy thưa bệ hạ. Còn về bọn họ nhập hàng từ đâu thì thần cũng không rõ. Nếu bệ hạ muốn biết thì sau khi trở về thần sẽ cho người đi hỏi thăm chuyện này."
Lê Tấn lại cười, cười rất tươi hắn nói :" ngươi không cần đi hỏi trẫm bây giờ nói cho ngươi . Mấy thứ hàng hoá đó đều là Đại Việt không có sản xuất được . Vậy nên ngươi đi hỏi người ta sẽ không nói . "
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì như có gợi ý trong đầu, hắn bắt đầu tư duy vận chuyển. Đồ trong nước không sản xuất được vậy thì chỉ có thể nhập từ nước khác. Mà ngoại thương hiện đang bị cấm đoán triều đình kiểm soát chặt chẽ từ thời Hồng Đức đến nay là vậy. Như vậy thì chỉ còn một đáp án, đó là những thứ đó đều được nhập lậu vào Đại Việt.
Hắn nói :" ý bệ hạ là những thứ đó trên thị trường đều là do b·uôn l·ậu mà tới . Thần hiểu như vậy có phải không bệ hạ."
Lê Tấn nói :" đúng rồi. Đều là b·uôn l·ậu mà tới. Không chỉ những thứ đó còn có rất nhiều hàng hoá trên thị trường đều là b·uôn l·ậu mà tới ."
Dương Nguyên Trực nhíu mày bệ hạ là muốn nói gì . Ngài đây là muốn hắn đi bắt đám hàng lậu này sao.
Lão hỏi lại :" Bệ hạ ngài là muốn thần đi bắt những thứ hàng lậu này trên thị trường sao ?"
Lê Tấn khẽ lắc đầu nói :" Không phải trẫm không định làm thế . Trẫm hỏi ngươi ai là người b·uôn l·ậu những thứ đó vào Đại Việt?"
Dương Nguyên Trực thực không biết chuyện này nên hắn đáp : " thần cho rằng là do đám thương nhân thấy tiền mờ mắt lén tổ chức b·uôn l·ậu những thứ đó vào Đại Việt. "
Lê Tấn cười, lần này hắn cười lớn hắn nói :" Thương nhân hám lợi đúng vậy bọn họ có thể b·uôn l·ậu những thứ này. Nhưng mình bọn họ làm không được, bọn họ cần có người giúp đỡ."
Dương Nguyên Trực lại dùng não xoay chuyển mọi góc độ mà suy nghĩ lời bệ hạ nói xong đó mắt lão bỗng sáng lên . Lão nói :" Ý bệ hạ là q·uân đ·ội giúp bọn họ b·uôn l·ậu hàng hoá qua biên giới. Thần nói như thế có đúng không, thưa bệ hạ."
Lê Tấn gật đầu nói :" đúng vậy là q·uân đ·ội nhận tiền giúp bọn họ b·uôn l·ậu . Thậm chí có nơi trong quân tướng lĩnh canh giữ biên giới chính là người b·uôn l·ậu hoặc tổ chức đội nhóm b·uôn l·ậu. "
Dừng lại đôi chút hắn lại nói :" Bao đời đều là vậy chỉ có những người canh giữ biên giới và những người được sự hỗ trợ của bọn họ mới có thể b·uôn l·ậu qua biên giới trót lọt một cách lâu dài. Những kẻ b·uôn l·ậu không nằm trong nhóm người này thì sớm muộn cũng b·ị b·ắt được mà thôi có thể trót lọt một vài chuyến rồi sẽ bị q·uân đ·ội canh giữ biên giới tóm được một cách dễ dàng .
Tại sao ư ? Tại vì q·uân đ·ội tuần tra biên giới sẽ có thể vô tình bắt được bọn họ. Quan trọng hơn q·uân đ·ội có trợ giúp cả đám chuyên b·uôn l·ậu dưới trướng bọn họ sẽ tìm cách tra ra đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực b·uôn l·ậu của mình rồi báo cho bọn họ tới bắt. Như vậy quân cảnh giữ biên giới lập được công đám thương nhân b·uôn l·ậu dưới chướng thì thủ tiêu được đối thủ cạnh tranh trên thị trường, từ đó có thể kiếm được nhiều tiền lời hơn . Đây là mối quan hệ song phương đều có lợi ngu sao mà bọn họ không bắt tay nhau làm. "
Dừng một chút Lê Tấn lại nhấn giọng nói :" Vậy nên q·uân đ·ội giỏi nhất là b·uôn l·ậu, tổ chức b·uôn l·ậu, trợ giúp thương nhân b·uôn l·ậu qua biên giới."
Dương Nguyên Trực bỗng hiểu thông suốt hết tất thảy đạo lý trong này. Cái đám q·uân đ·ội này cũng không có tốt lành gì hoá ra những thứ hàng xa xỉ đó đều là do có bọn họ trợ giúp mới có thể nhập lậu vào Đại Việt.
Tuy nhiên lão vẫn chưa rõ câu lúc nãy bệ hạ nói nên hỏi lại: " bẩm bệ hạ thần mạn phép đoán con đường phát tài mà bệ hạ nói sẽ tạo ra cho q·uân đ·ội hai năm sau không phải là b·uôn l·ậu đi ".
Lê Tấn gật đầu, hắn nghiêm túc mà nói :" Đúng vậy là b·uôn l·ậu hai năm sau trẫm sẽ để q·uân đ·ội Đại Việt tổ chức b·uôn l·ậu quy mô lớn qua biên giới. Khi đó trẫm sẽ khuyến khích bọn họ b·uôn l·ậu tổ chức thi đua b·uôn l·ậu tên nào b·uôn l·ậu giỏi trẫm khen thưởng hắn. Sẽ phát động q·uân đ·ội trấn thủ biên cương người người tổ chức b·uôn l·ậu. Tương lai hai năm sau chính là như vậy đó. "
Dương Nguyên Trực đầu trực tiếp to như cái đấu . Mẹ kiếp bệ hạ đây là đùa đi b·uôn l·ậu mà còn được khuyến khích, còn được khen thưởng ngài còn tổ chức thi đua. Đến lúc đó q·uân đ·ội còn là q·uân đ·ội sao ? Bệ hạ đây là có trong đầu có bệnh rồi đi. Trong đầu nghĩ vậy nhưng lão không dám nói ra .
Lão chỉ dám hỏi :" bệ hạ người không phải đang đùa thần chứ ? "
Lê Tấn trầm giọng nói :" Trẫm là quân vương quân vô hí ngôn ."
Dương Nguyên Trực lại hỏi :" Nhưng bệ hạ tại sao lại làm vậy ? Mục đích của việc này là gì ?"
Lê Tấn cười cười nhìn Dương thị lang mà hỏi :" ngươi muốn biết sao ? "
Dương Nguyên Trực đáp :" Vâng . Thần thật muốn biết. Xin bệ hạ dạy thần."
Lê Tấn bỗng nhe răng nói :" Trong Tam Quốc có một tên họ Dương cái gì cũng biết. Dương Nguyên Trực ngươi cũng muốn giống hắn sao ?"
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì giật thót một cái lão lập tức nhớ đến dưới trướng Tào Tháo có một vị họ Dương. Nghĩ vậy cả lão cả người run run, liền vội xua tay liên tục lắp bắp mà nói :" bẩm bệ hạ thần không muốn biết nữa mãi mãi không muốn biết, không muốn ...."
Lê Tấn thấy vậy thì trong lòng cười nhạt đúng là tên nhát c·hết . Hắn chỉ doạ một chút thì đã run bần bật rồi. Cảm thấy không thú vị hắn còn muốn nghỉ ngơi nên nói to một chữ :" Cút"
Dương thị lang nghe vậy thì như được đại xá vội vàng tạ ơn rồi chạy đi ngay. Lão thấy vị mập mạp này lại nổi tính khí thất thường rồi, lúc này trốn đi là thượng sách. Vậy là lao chạy xuống cầu thang sáu tầng của Đãi Lâu như một cơn gió thần kỳ là lão không vấp ngã lần nào dù chạy rất nhanh .