Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 84. Cầu tặng hoa, like, tìm, quà các thứ.
Trong một góc tối của Đãi Lâu tám người tụ họp. Lão quỷ lười cũng không còn lười nữa đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí . Bên cạnh lão là Tứ nương tử cũng dừng công cuộc thêu hoa rồi, nàng muốn đi g·iết người nhưng bị Nhị nương cản lại.
Tứ nương hậm hực nói :" Nhị tỷ sao chị lại cản em ? Sao không để em cho mấy tên kia mỗi người một kim tiễn bọn chúng xuống hoàng tuyền đi ?"
Nhị nương lắc nhẹ đầu hỏi nàng : " Bọn họ đều là đại nhân vật trên triều đình, trong q·uân đ·ội . Tiểu chủ nhân chưa có lệnh chúng ta không thể g·iết bọn họ .
Tứ nương khẽ nói :"Nhưng mà bọn khốn ấy rất không biết điều g·iết sạch tốt nhất ."
Nhị nương nói :" Không thể g·iết làm vậy sẽ khiến tiểu chủ nhân tức giận sẽ trừng phạt chúng ta. "
Lão Ngũ hỏi :" bọn hắn là thần tử mà không tự giác hiệu trung tiểu chủ nhân không phải là đáng đáng g·iết ư ? Tiểu chủ nhân sao lại tức giận chứ ?"
Nhị nương hỏi lai:" g·iết bọn họ thì đơn giản thôi nhưng sau đó thì sao nữa ?"
Tứ nương, lão ngũ nghe vậy thì có chút mờ mịt. Bọn họ trước đến nay chỉ g·iết người ngủ và thêu hoa chưa bao giờ nghĩ xem g·iết xong sẽ có hậu quả gì . Vậy nên câu hỏi này của nhị nương khiến bọn họ không biết trả lời thế nào. Cả hai cả hai đều trầm ngâm rất lâu mà không nghĩ ra.
Nhị nương khẽ nhúi trán hai người mỗi người một cái mà nói :" hai người các ngươi trừ g·iết rồi lại g·iết ra thì cái gì đều không biết. Quỷ hoạ sĩ ngươi nói cho bọn họ biết g·iết sạch đám người kia thì chuyện gì xảy ra ?"
Lão tam nói :" Không có gì muốn g·iết sạch bọn họ thì g·iết thôi . Chỉ là sau đó sẽ có chút loạn, khiến tiểu tổ tông đau đầu hắn đương nhiên là trừng phạt chúng ta tự ý hành động."
Tứ nương không chịu phục nàng hỏi :" sẽ loạn sao ? Loạn như thế nào chứ ?"
Lão tam lắc đầu không nói mà nhìn về lão biến thái dùng mắt ra hiệu cho hắn giải thích .
Lão bát thấy vậy thì tằng hắng dùng cái giọng hơi chói tai mà giảng :" loạn như nào à . Đương nhiên là loạn lớn một ngày q·uân đ·ội đại lão bỗng c·hết ở kinh thành sẽ khiến các quân phủ lo lắng bất an Trong triều các phe phái càng là như vậy . Bọn họ mới đi gặp riêng tiểu chủ nhân liền c·hết sạch, bên ngoài sẽ có lời không hay. Kiểu như tất cả q·uân đ·ội đại lão đều bị bệ hạ ngầm s·át h·ại . Khi đó chỉ cần có người đứng ra hô hào khởi binh chống bạo quân thì sẽ có rất nhiều q·uân đ·ội từ các nơi t·ấn c·ông về kinh thành. Đại Việt sẽ xảy ra binh biến, tiểu chủ nhân sẽ bị mất ngôi vua ."
Tứ nương hừ một cái nói :" bọn hắn dám tên nào dám dẫn binh tạo phản lão nương đi g·iết hắn g·iết cả nhà hắn."
Nhị nương chỉ biết lắc đầu ngao ngán nàng nói :" ngươi g·iết như vậy chỉ có thể tạo ra sự khủng hoảng lớn hơn mà thôi. Sau này đám tướng lĩnh q·uân đ·ội sẽ trốn tiệt trong quân doanh bố trí canh phòng cẩn mật ngươi còn có thể chạy vào quân doanh ngàn vạn người đi g·iết sao ?"
Lão ngũ nói :" vậy là không thể g·iết sao ? Nhưng tiểu chủ nhân quỳ gối như vậy quá chịu thiệt chả nhẽ cứ để bọn họ chiếm tiện nghi như vậy sao ?"
Nhị nương lại khẽ lắc đầu nàng hỏi : " Lão quỷ lười ta hỏi ngươi nếu một ngày tiểu chủ nhân quỳ gối trước mặt ngươi thì người sẽ làm gì ?"
Lão ngũ nghe vậy thì không chần chờ mà đáp :" đương nhiên là có thể chạy bao xa thì chạy bao xa . Ta sẽ không ăn không ngủ mà chạy 10 ngày 10 đêm."
Lão thực sợ tiểu tổ tông hắn rất biết cách giày vò người khác tốt nhất chính là chạy càng xa càng tốt. Có trời mới biết chuyện gì xảy ra tiếp theo cái quỳ đó .
Nhị nương khẽ mỉm cười nói :" đúng vậy lũ ngu xuẩn kia bị tiểu chủ nhân quỳ mà còn không có chạy. Tin ta đi bọn họ kết cục sẽ không tốt lành gì đâu."
Tứ nương, lão ngũ bỗng thấy mấy tên kia không đáng hận nữa mà là đáng thương. Nhị tỷ nói đúng chiếm tiện nghi của tiểu tổ tông còn không có chạy ngay đi thì kết cục sẽ thảm mà thôi. Ai mà biết tên nhóc kia sẽ nghĩ ra trò gì chơi bọn họ chứ.
***
Phía bắc hoàng cung, tại cửa Diệu Đức một đám q·uân đ·ội đại lão được nội quan dẫn ra tới.
Lê Quýnh vốn là trong lòng có chút hậm hực từ lúc đến giờ nên lão không ngại gì lập tức lớn tiếng chất vấn Trần Thúc Mại.
Lão nói:" Lão Trần ngươi là ý gì ? Tại sao ra tay với ta cùng lão Vũ ? Ngươi có biết trán chúng ta đều sưng lên rồi không đầu gối cũng đau nhức. "
Trần Thúc Mại không yếu thế chút nào lão nói :" hai kẻ ngu các ngươi thấy bệ hạ quỳ còn dám đứng các ngươi là muốn c·hết cả nhà sao . Ta là có lòng tốt muốn cứu mạng hai nhà các ngươi mà thôi."
Vũ Cảnh khó hiểu nói :" Bệ hạ là bất ngờ quỳ xuống chúng ta không kịp phản ứng, rất bình thường mà. Vả lại đây là bệ hạ tự nguyện quỳ gối cầu xin chúng ta đâu ai ép ngài sao mà có thể bắt tội chúng ta."
Mấy người còn lại cũng cảm thấy Trần Thúc Mại hôm nay khác thường. Không biết điều gì làm lão có vẻ khá sợ hãi bệ hạ, thái độ của lão với ngài cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Thái Uý cũng tò mò nên lên tiếng hỏi :" lão Trần hôm này ngươi làm sao vậy? Ta cảm thấy ngươi có vẻ lo lắng bất an."
Trần Thúc Mại trong lòng thầm nhủ mẹ kiếp nhà các ngươi. Ta nhìn thấy vị kia ở đó, lại bị bệ hạ quỳ trước mặt ta không sợ vỡ tim là giỏi lắm rồi. Tuy nhiên không thể nói ra chuyện này cha vợ có dặn không được nói lung tung về vị kia nếu không sẽ dẫn hoạ sát thân.
Trần đô đốc lớn tiếng nói :" Bệ hạ là Chân Long chúng ta đứng trước ngài đều phải mang lòng kính sợ. Từ nay bệ hạ nói thế nào ta làm thế đó ai bất kính với bệ hạ chính là cùng Trần Thúc Mại ta không c·hết không thôi. Ta chỉ nói vậy thôi mọi người nghĩ lại mà làm . Ta đi trước đây cáo từ."
Nói xong lão nhanh chân bước tới chỗ thân binh đang trông xe . Lão không ngồi xe ngựa trở về mà cưỡi ngựa phi như bay rời đi. Có thể nhận ra lão phi thường gấp gáp đi làm chuyện gì đó.
Cả đám huynh đệ lâu năm có giao tình trong q·uân đ·ội của lão đều là ngẩn ra. Trần Thúc Mại là người trầm ổn không dễ cúi đầu nhận sợ lão có cái khí phách ngang tàng của lão vậy nên mới thân với Lê Quýnh. Vậy mà giờ đây lão như vậy điều này khiến mọi người trong lòng đầy dấu hỏi.
Lê Đạt Chiêu khẽ hỏi :" Thái Uý lão Trần đây là thế nào ? Không phải mấy hôm trước ngài tìm mọi người nói là không được trái ý bệ hạ lão còn tỏ vẻ không quan tâm lời ngài hay sao. Sao hôm nay lão lại xoay chuyển thái độ lớn như vậy chứ ?"
Lê Quýnh khẽ hừ một cái mà nói :" Lão Trần không phải đâu óc có bệnh rồi đi. Lão lúc nãy còn cầm đầu ta và lão Vũ đập xuống sàn đó . Lúc khác phải tìm lão tính sổ."
Lê Quảng Độ trong lòng càng khó hiểu. Lão và Trần Thúc Mại đã quen biết hơn 20 năm chưa bao giờ thấy lão hốt hoảng như vậy. Đây là có thứ gì khiến hắn thay đổi như vậy. Có lẽ cần tìm hắn để hỏi rõ hơn.
Thái Uý nói :" tạm không nói về chuyện lão Trần có biểu hiện khác thường. Tập trung bàn về Minh Uớc này đi. "
Nói xong lại lôi ra bản Minh Uớc mà bệ hạ đưa cho khua khua trước mặt mọi người.
Kim Ngô Vệ đại tướng quân Lê Tử Văn hào hứng nói : " bản Minh Uớc này thật có lợi với q·uân đ·ội chúng ta. Ta cho là chúng ta nên tuân thủ Minh Uớc một cách nghiêm túc ."
Lê Quýnh gật đầu phụ hoạ nói :" Ta cũng cho là như vậy điều kiện bệ hạ đưa ra thực sự là hậu đãi đối với q·uân đ·ội chúng ta. Dù là ai khác ngồi lên ghế rồng chúng ta cũng sẽ không đạt được ưu đãi lớn như vậy. Thế nên chúng ta cần dùng toàn tâm toàn lực ủng hộ bệ hạ."
Ba người còn lại đều đồng ý với ý kiến của hai người. Đây đúng là ưu đãi hiếm có dù năm xưa Thái Tổ lên ngôi cũng không có ban thưởng cho những khai quốc công thần nhiều như vậy. Chỉ có thể nói là bệ hạ đang bị ép vào đường cùng nên mới không còn cách nào khác phải đưa ra điều kiện ưu đãi này, để lôi kéo q·uân đ·ội ủng hộ.
Lê Quảng Độ nói :" Được nhất trí thế đi. Từ giờ trở đi q·uân đ·ội chúng ta là bên ủng hộ tuyệt đối của bệ hạ."
Dừng lại một chút lão lại hỏi :" Bản Minh Uớc này ta sẽ tạm thay mặt giữ mọi người không có ý kiến gì chứ ?"
Mọi người đều không có ý kiến phản đối xét từ góc độ nào đó Lê Quảng Độ lâu nay vẫn là người đứng đầu nhóm đại lão q·uân đ·ội. Kể cả khi lão chưa được phong Thái Uý cũng là như vậy . Trung quân phủ mà lão đang nắm giữ là quân phủ có nhiều binh mã nhất đóng giữ vùng yếu địa Thanh-Nghệ.
Lê Quýnh nói :" chúng ta không ai phản đối việc này . Minh Uớc nên để Thái Uý cất giữ ."
Ngày khi mọi người đang định nói chuyện khác thì từ trong cửa Diệu Đức đi ra một người . Người tới là Nguyễn Quang Mỹ gương mặt lão đỏ bừng tỏ ra rất hưng phấn. Thấy vậy Lê Quảng Độ liền vẫy tay gọi lão lại gần nhóm bọn họ.
Thái Uý hỏi :" Lão Nguyễn ngươi có việc gì vui mà hưng phấn vậy ? Lại mới nạp được nàng th·iếp trẻ đẹp nào chăng?"
Nguyễn thượng thư đáp lời :" còn hơn là có được mỹ nhân . Dù có cho ta mười tiên nữ cũng không khiến ta vui vẻ như bây giờ."
Vũ Cảnh khẽ nói :" Ồ ! Có chuyện gì vui nói ra cho bọn ta chung vui cùng ngươi."
Nguyễn Quang Mỹ nói :" là bệ hạ, sau khi các vị đi ngài nói với ta sẽ phong ta làm phụ tướng quốc quyền dưới tả hữu tướng, gia tước quốc công. Mấy vị bảo ta có thể không vui vẻ không phấn khích sao?"
Mọi người thầm nghĩ đúng vậy nha ai trong hoàn cảnh đó đều sẽ vui mừng phấn khích như lão mà thôi. Bọn họ không phải đều trong lòng nở hoa sao. Từ đó có thể thấy bệ hạ rất là thật lòng lôi kéo mọi người ủng hộ ngài. Áp lực quá lớn khiến bệ hạ không tiếc giá nào tìm kiếm lực lượng ủng hộ.
Khi mọi người đang định chúc mừng Nguyễn Quang Mỹ thì từ trong cửa Diệu Đức lại đi ra một người. Lần này là Lê Niệm với gương mặt lạnh băng. Hắn chỉ liếc nhìn qua mấy người bọn họ rồi đi ngay không có chào hỏi gì .
Lê Quýnh thấy vậy thì ghét bỏ mà nói :" Tên khốn Lê Niệm dám tỏ vẻ kiêu ngạo với chúng ta. Có phải nên cho hắn một bài học hay không ."
Mấy vị còn lại thì lắc đầu trong lòng thầm nghĩ có trời mới biết nhà mình có chuyện xấu gì bị cẩm y vệ nắm hay không. Vậy nên tốt nhất đừng chọc Lê Niệm ép lão quá lão lại đem chuyện nhà mình ra kể như bệ hạ kể chuyện nhà Trương Chấn Nam thì hỏng bét.
Thái Uý nói :" Thôi đừng chọc hắn. Hôm nay hắn cũng được bệ hạ mời tới hẳn là cũng nhận được ưu đãi giống chúng ta. Từ nay mọi người đều cùng là người ủng hộ bệ hạ vì bệ hạ làm việc. Vậy nên không nên gây chuyện với nhau mà còn phải hỗ trợ nhau khi có thể lợi ích của chúng ta đều là gắn chung một chỗ mà."
Mấy người còn lại nghe vậy đều thấy Thái Uý nói có lý nên đều gật đầu đồng ý. Sau khi nói thêm vài lời gì đó nữa thì cả sáu người tách ra . Năm người chạy trở về cùng thân tín của mình nói chuyện. Riêng Lê Quảng Độ thì chạy đi tìm Trần Thúc Mại, lão cảm thấy tên này khác thường nên muốn đi tìm hiểu rõ hơn.