Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 86. Trò chuyện .

Chương 86. Trò chuyện .


Chương 86.

Khu bắc thành Đông Kinh Thái Uý chạy tới phủ của Trần Thúc Mại thì ngạc nhiên trước khung cảnh đang diễn ra ở nơi đây. Đập vào mắt lão là hình ảnh đám thân binh của Trần Thúc Mại đang chuyển từng rương từng rương đồ đạc chất lên xe ngựa . Có đến hơn chục xe như vậy có vẻ như có người muốn đi xa .

Lê Thái Uý cho thân binh của mình đi hỏi xem chuyện gì xảy ra thì được biết Trần đô đốc sáng nay vào cung khi trở về thì lập tức hạ lệnh thân binh chuẩn bị lên đường . Trần đô đốc nói là có quân tình khẩn cấp nên kết thúc sớm kỳ nghỉ tết tất cả mọi người nhanh chóng chạy về bắc quân phủ ( Lạng Sơn, An Bang đạo ) .

Lê Quảng Độ nghe vậy thì đầu đầy chấm hỏi là như vậy thật sao . Quân tình khẩn cấp gì mà đến mức kết thúc sớm kỳ nghỉ tết. Tại sao có quân tình mà Trần Thúc Mại không thấy báo cáo bàn bạc gì về với ta vậy. Dù dì ta cũng là Thái Uý cấp trên trực tiếp của lão lại còn là chiến hữu lâu năm vậy mà không báo cho ta một tiếng, đã chạy về Bắc quân phủ rồi sao ?

Thái Uý không dừng lại nữa mà tiến vào trong phủ . Lão muốn hỏi xem có chuyện gì mà Trần Thúc Mại gấp gáp như vậy. Hàng năm các đại tướng biên cương nếu không có quân lệnh từ bệ hạ chỉ có thể ở kinh thành có hơn một tháng mà thôi. Đây cũng là dịp để họ đoàn tụ với vợ con mình . Năm xưa Thái Tổ lo lắng biên cương đại tướng sẽ làm phản nên bắt buộc họ phải để vợ con sống ở kinh thành đây là hình thức giữ con tin của triều đình . Bởi vậy nếu các tướng lĩnh biên cương có lòng xấu muốn tạo phản thì phải cân nhắc an toàn của người nhà. Được cái gần trăm năm qua chưa có trường hợp nào biên cương đại tướng làm phản cả.

Quay lại phủ Bắc quân tả đô đốc của Trần Thúc Mại, Thái Uý rất nhanh thì tới được cửa thư phòng nơi Trần đô đốc đang ở . Lão vốn là khách quen của lão gia nhà này nên không có bị ai cản lại hay phải chờ thông báo gì cả cứ thế trực tiếp mà tìm tới đây thôi . Tại đây lão nghe thấy tiếng nữ nhân cùng chồng đang nói chuyện.

Nàng nói :" Phu quân chàng có việc gì gấp mà đang tết bỏ lại mẹ con th·iếp chạy về phía bắc vậy ?"

Trần đô đốc đáp :" Ta có quân tình khẩn cấp Tuyết nhi nàng thông cảm cho ta . Lần này ta không thể không đi chuyện rất gấp ."

Nữ nhân nói :" chàng lừa dối th·iếp ? Ở đâu ra quân tình khẩn cấp ? Th·iếp ở nhà cả buổi sáng nay nếu có người từ phía bắc đến báo quân tình chẳng nhẽ th·iếp lại không nghe nói ."

Trần đô đốc ngập ngừng chút rồi nói :" Chuyện này ta mới biết khi ở trong cung mà thôi. Ta không có lừa nàng chuyện này thực sự rất khẩn cấp ta cần chạy về An Bang tìm cha nàng bàn bạc."

Nữ nhân nói :" có thể có chuyện gấp gì được chứ ? Chả nhẽ quân Minh đánh sang hay sao ? Hay là chàng có nữ nhân nào khác ở bên ngoài nên không muốn ở gần mẹ con th·iếp nữa."

Nói đến đây nàng liền khóc nàng ấm ức a. Chồng nàng ngày mùng hai tết đã bỏ về quân phủ người không biết còn tưởng mẹ con nàng làm gì hắn nên hắn mới đi sớm như vậy. Nàng biết hắn chẳng có quân tình khẩn cấp gì hết nữ nhân bên ngoài hẳn cũng không có đâu. Nàng chỉ là giận dỗi mà nói vậy thôi nàng biết chồng nàng rất chung tình với nàng hắn chưa từng mơ tưởng đến nữ nhân nào khác gần ba chục năm đều như vậy .

Chỉ là nàng không rõ chồng nàng tại sao lại đi gấp thế . Vợ của đại tướng biên cương như nàng mỗi năm chỉ có thể gặp được chồng mình vào dịp này mà thôi thời gian không dài chỉ có hơn một tháng còn lại trong năm nàng đều là chăn đơn gối chiếc. Nhiều khi nàng thấy tủi thân nữ nhân không thể thường xuyên bên chồng thật đáng thương nàng vẫn luôn nhớ nhung .

Bên kia Trần Thúc Mại thấy vợ khóc thì lòng mềm nhũn ra hắn lại gần ôm lấy nàng mà nói :" Tuyết nhi ta không có lừa nàng tình hình có biến ta phải đi gấp. Chuyện này liên quan đến an nguy của cả nhà ta phải chạy về phía bắc tìm cha nàng nói chuyện . Ta muốn cùng cha nàng bàn bạc đối sách để nhà chúng ta có thể bình an mà qua những ngày sau này. Nàng phải tin ta đợi có cơ hội ta sẽ xin phép về kinh thăm nàng sớm thôi, hãy hiểu cho ta . "

Nữ nhân nghe chồng nói vậy thì cũng đành chịu nàng biết chồng nàng hẳn là có chuyện thật . Tuy nhiên bản năng nữ nhân vẫn là giận dỗi nàng nói dỗi :" được rồi, chàng cứ đi đi th·iếp không cản chàng nữa. Không cần về thăm gì hết tết năm sau cũng đừng có về ."

Nói xong nàng đẩy chồng ra quay người chạy ra ngoài . Đến ngoài cửa thì thấy Lê Quảng Độ đứng đó không biết là lão đã đến từ lúc nào . Nàng thật xấu hổ vì đã để người khác thấy cảnh này nên nàng chỉ khẽ nói " chào Thái Uý" . Rồi sau đó vội vã rời đi.

Trần Thúc Mại nghe thấy tiếng vợ chào thì vội vàng bước ra . Lão hỏi :" Thái Uý đến từ khi nào vậy ? Sao không gọi ta một tiếng ?"

Thái Uý nghe vậy thì có chút xấu hổ lão quen kiểu bình thường cứ tự nhiên mà vào nên không có thông báo. Không ngờ lại nghe hết đoạn nói chuyện vừa rồi, quả là khó xử . Lão đáp :" ta cũng vừa đến chưa lâu . Thật xấu hổ vì không thông báo vô tình nghe thấy điều không nên nghe mong lão Trần ngươi thứ lỗi. "

Trần Thúc Mại cười nói :" không có gì vợ chồng nhà nào chả có lúc cãi vã hờn dỗi . Lần sau ngài cùng phụ nhân cãi cọ nhớ gọi ta đến xem là được rồi chúng ta vậy là hoà."

Thái Uý nghe vậy thì biết lão Trần trêu trọc mình nên chỉ lắc đầu cười khổ. Lão nhanh chóng bỏ qua chuyện này đi vào mục đích đến đây ngày hôm nay.

Lão hỏi :" Thúc Mại, ta hôm nay tới tìm ngươi là muốn hỏi một chút chuyện . Ngươi sẵn lòng cùng ta nói sao ?"

Trần đô đốc nghe vậy thì trầm mặc một chút lão có thể đoán ra một chút Thái Uý muốn hỏi chuyện gì. Lão là không muốn nói chuyện này nhưng lão huynh đệ đến tìm chả nhẽ lại không tiếp.

Lão nói :* Mời Thái Uý vào trong uống ly trà nóng chúng ta từ từ trò truyện ".

Thái Uý đồng ý cả hai tiến vào thư phòng . Rất nhanh trà nóng được đưa lên Trần Thúc Mại ra lệnh cho mọi người ra ngoài canh gác . Trong phạm vi ba mươi bước quanh thư phòng không được cho ai lại gần .

Thái Uý thấy Trần Thúc Mại cẩn thận vậy thì hiếu kỳ. Lão hỏi :" Lão Trần ta chỉ hỏi ngươi vài vấn đề đơn giản thôi nếu tiện thì ngươi trả lời không thì thôi, đâu cần phải cẩn thận vậy ?"

Trần Thúc Mại đáp :" ta đoán được ngài muốn hỏi gì nên ta mới cẩn thận như vậy."

Thái Uý nghe vậy thì nhíu mày chuyện này có mà nghiêm trọng vậy . Lão Trần không phải tự doạ chính mình đi.

Lão hỏi :" Ta đến đây chỉ là muốn hỏi tại sao hôm nay thái độ của người lại khác lạ như vậy ."

Trần Thúc Mại đáp:" ta hôm nay đúng là thái độ khác mọi khi . Ngài đã hỏi thì ta cũng đáp "ta là đang sợ hãi ".

Thái Uý khẽ nói: " Ồ ! Lão Trần ngươi là đang sợ thứ gì ?"

Trần Thúc Mại đáp :" không phải là thứ gì mà là người. Ta là đang sợ bệ hạ."

Thái Uý nghe vậy thì nói :" bệ hạ đúng là con trẻ mà có chút âm trầm thật . Trước đây vài hôm ta cũng có cảm giác sợ hãi giống như ngươi vậy. Tuy nhiên bây giờ ta không còn sợ nữa bệ hạ thật ra cũng chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi. Hiện tại áp lực quá lớn ngài cũng không chịu được. Vậy nên phải cầu xin chúng ta giúp đỡ hiện tại là ngài ấy cầu chúng ta vậy nên lão Trần ngươi không cần sợ nữa."

Trần Thúc Mại lắc đầu mà nói :" Chính vì ngài ấy hôm nay quỳ xuống cầu xin chúng ta giúp đỡ. Vậy nên ta mới sợ hãi đến vậy. Nếu bê hạ ra lệnh bắt buộc chúng ta làm điều gì đó thì ta thấy an lòng hơn rất nhiều."

Thái Uý càng nghe càng không hiểu lão hỏi :" lão Trần ngươi không phải là hồ đồ rồi đi. Hay là ta ngu đần nên không hiểu được thâm ý nào đó của ngươi."

Trần Thúc Mại đáp :" TháI úy không có hồ đồ ta cũng vậy . Chỉ là ngài không biết mình đang đối mặt với ai thôi."

Thái Uý khẽ hỏi :" Thật vậy sao ? Vậy xin lão Trần ngươi nói cho ta biết mình đang đối mặt với ai ."

Trần Thúc Mại trầm ngâm rồi nói :" nói thật với ngài thực ra trước hôm nay ta cũng không có lòng kính sợ với bệ hạ . Ta cũng giống như bọn Lê Quýnh vậy chỉ coi bệ hạ là đứa trẻ mới lớn có chút năng lực miệng lưỡi mà thôi không có gì đáng sợ. Dù cho vài ngày trước ngài có nói những điều đó với ta nhưng ta cũng không có để tâm."

Dừng lại chút :" nhưng hôm nay đã phát hiện ta sai rồi . Bệ hạ rất đáng sợ mọi người chúng ta đều đánh giá sai ngài ấy rồi. Bệ hạ không có phải là không có lực lượng như mọi người nghĩ ngài ấy có thể nói là có lực lượng . Chúng ta không thể chọc chọc vào sẽ dẫn đến hoạ diệt môn. "

Thái Uý cảm thấy lời Trần Thúc Mại có chút khoa trương rồi. Bệ hạ có thể có lực lượng mạnh mẽ gì chứ . Nếu ngài ấy có lực lượng mạnh như vậy còn cần phải quỳ gối cầu xin bọn lão ủng hộ sao ? Ngài còn cần đưa ra điều kiện ưu đãi q·uân đ·ội vậy sao ?

Lão hỏi :" Bệ hạ thực sự có lực lượng mạnh mẽ vậy sao ? Lực lượng đó là gì ? Tại sao chúng ta đều không ai biết ?"

Trần Thúc Mại lại suy nghĩ rồi đáp :" Có thể nói lực lượng của bệ hạ không phải la mạnh nhưng là độc ác . Dưới trướng ngài ấy có một người người đó rất đáng sợ chúng ta chọc không nổi đâu."

Thái Uý liền hỏi :" là thế lực giang hồ sao ? Là môn phái nào mà có năng lực lớn vậy, doạ sợ cả Trần đô đốc của chúng ta ."

Trần Thúc Mại khẽ lắc đầu nói :" cha vợ ta dặn không thể chọc người này. Chọc vào hắn sẽ dẫn đến họa cho cả nhà."

Thái Uý nghe vậy thì nghĩ hoặc, cho vợ của Trần Thúc Mại dưới thời vua Thánh Tông chính là đô đốc bắc quân phủ . Ông ấy trong triều đình lẫn giang hồ đều có nhiều mối quan hệ có thể nói là hắc bạch lưỡng đạo đều có thể đi ngang. Người mà ông nói là không chọc được hẳn là đại nhân vật. Vậy thì đúng là phải cân nhắc lại rồi.

Lão hỏi :" Thúc Mại, ngươi có thể nói cho ta biết người đó là ai chăng . Ta thật tò mò muốn biết. "

Trần Thúc Mại thở dài một hơi khẽ nói :" Thôi vậy cũng nên nói cho ngài biết. Từ giờ ngài là Thái Uý thường ở lại trong kinh thành . Cũng nên để ngài biết đôi chút mà ước lượng vị trí của mình khi đối mặt với bệ hạ. Ta cũng không mong nhìn thấy ngài tự đi tìm đường c·hết còn liên lụy gia đình ."

Chương 86. Trò chuyện .