Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 91. Nói không lại thì g·i·ế·t.
Chương 91.
Mặc dù có an tâm hơn một chút nhưng vẫn không dám chắc chắn mười phần là bệ hạ sẽ tranh miệng lưỡi thắng nên Thái Uý vẫn hỏi thêm. Lão nói :" Bệ hạ người nói là nếu người thua thì đến lượt bọn thần ra sân câu này có thể hiểu là như thế nào ? Bọn thần tự nhận đều là võ phu không có tài tranh đua miệng lưỡi e là không giúp được gì trong chuyện này."
Lê Tấn khẽ cười nói :" Ai bảo ngươi là trẫm sẽ để các ngươi đi cùng bọn họ đấu miệng lưỡi. Trẫm mà thua thì mười tên Lê Quảng Độ ngươi đi ra nói cũng vô dụng . Trẫm đâu có ngu như vậy ."
Lê Thái Uý có chút khó chịu với lời bệ hạ nói . Lão biết lời ngài nói là đúng nhưng ngài nói vậy có chút sỉ nhục lão . Tuy vậy nhưng lúc này lão vẫn nhịn chuyện khác quan trọng hơn đâu.
Lão hỏi :" vậy lời bệ hạ để đám tướng lãnh chúng thần ra sân là ý gì ? Bệ hạ có thể nói cho bọn thần biết sao ?"
Lê Tấn không đáp mà hỏi lại :" trẫm hỏi này Thái Uý quân đội các ngươi biết g·i·ế·t người sao ?"
Thái Uý khẽ chau mày, bệ hạ đây là chuyển qua vũ nhục quân đội sao . Quân đội nào mà không biết g·i·ế·t người. Tuy lão rất bực mình vì câu hỏi này nhưng lão vẫn đáp lời : " bẩm bệ hạ quân đội chúng thần đương nhiên là biết g·i·ế·t người không chỉ vậy còn là g·i·ế·t người có phương pháp rất giỏi g·i·ế·t ."
Lê Tấn vỗ tay nói:" vậy là đúng rồi ý trẫm rất rõ ràng . Trẫm mà nói không lại đám người kia thì sẽ để các ngươi mang quân g·i·ế·t sạch đám bọn họ . Miệng nói không lại thì dùng đao kiếm cùng bọn họ giảng đạo lý vậy ."
Tám người lập tức hoá đá trong lòng bọn họ gào thét như muốn hỏi . Bệ hạ ngài biết mình vừa nói gì sao ? G·i·ế·t sạch đám người chống lại ngài là g·i·ế·t những ai phải g·i·ế·t bao nhiêu người chứ. Bên kia là cả ba nhà Phật-Đao-Nho cùng liên thủ lại còn cả hàng trăm hàng ngàn quan văn. Thế lực đó khổng lồ ra sao chứ g·i·ế·t sạch bọn họ thì sẽ đại loạn đó bệ hạ.
Dù là hung hăng hiếu chiến như Lê Quýnh cũng biết chuyện này không ổn.
Lão nôn nóng đứng ra nói :" Bệ hạ chuyện này không thể làm. Chúng ta mà g·i·ế·t bọn họ thì thiên hạ sẽ đại loạn quốc gia sẽ lâm nguy đó bệ hạ."
Lê Tấn cười nhạt nói :" loạn thì loạn thôi còn quốc gia lâm nguy thì không cần lo. Chỉ cần quân đội trung thành tuyệt đối thì trẫm đảm bảo trong nửa năm có thể bình loạn. Ngoại bang cũng không thể xâm lược nước ta. Trẫm đã tính cả rồi, các ngươi yên tâm đi trẫm còn chưa có muốn trở thành vua mất nước."
Dương Nguyên Trực mặt trắng bệch khi nghĩ đến chuyện g·i·ế·t sạch đám người chống đối mà bệ hạ nói . Lão lắp bắp hỏi : " bệ hạ người biết g·i·ế·t sạch đám người kia là sẽ phải g·i·ế·t bao nhiêu người sao ?"
Lê Tấn cười cười nhìn hắn trả lời :" trẫm cũng thử tính qua rồi . G·i·ế·t sạch ba nhà Phật-Đạo-Nho cùng một đám quan văn chắc rơi vào khoảng 20 vạn người đi . Có lẽ sẽ nhiều hơn chút ít nhưng hơn không đáng kể."
"Ầm " cả tám người như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Mẹ kiếp bệ hạ ngài còn là người sao? Ngài nói g·i·ế·t 20 vạn người mà cứ như g·i·ế·t 20 vạn con gà vậy. Không thấy có chút nhíu mày nào còn cười cười nữa chứ. Cái này trong tâm phải tà ác cỡ nào mới có thể bình thản vui vẻ cười nói như vậy. Dù là Bạch Khởi cũng không thể có thái độ này đi.
Dương Nguyên Trực xụi lơ trên mặt đất lão quá kinh sợ trước lời nói, thái độ của bệ hạ. Lão nghĩ đây đâu phải là người đây là ác ma đến từ âm u địa ngục . Vây nên lão run rẩy mà ngồi bệt trên sàn, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Trên mái nhà đám lão quỷ xem hết tất cả cũng thấy lạnh sống lưng. Bọn họ cảm thấy nhóm mình là quái đản tà ác bậc nhất thiên hạ rồi nhưng gặp tiểu chủ nhân đúng là tiểu vu gặp đại vu. Tiểu chủ nhân mấy năm qua không hề yêu cầu bọn họ g·i·ế·t một người còn thường mắng bọn họ đánh cờ hiệu bảo vệ hắn đi g·i·ế·t người. Ấy vậy mà hôm nay cũng là tên đó đang có ý định để quân đội g·i·ế·t hơn 20 vạn người . Mẹ kiếp gọi hắn tiểu tổ tông là sai rồi, sau này phải gọi hắn lão tổ tông mới đúng.
Thái Uý sau khi tỉnh hồn lại khẽ run rẩy nói :" Bệ hạ ngài nói là g·i·ế·t sạch ba nhà Phật-Đạo-Nho. Ngài có biết hậu quả sau đó là gì sao ?"
Lê Tấn hỏi lại :" ngươi nói xem có thể có hậu quả gì ? "
Thái Uý nói :" Thiên hạ sẽ đại loạn, dân chúng khắp nơi sẽ nổi dậy chống triều đình. Chúng ta sẽ bị người trong thiên hạ cuốn trôi tất cả sẽ vạn kiếp bất phục vương triều sẽ sụp đổ giảng sơn Đại Việt sẽ đổ nát ."
Lê Tấn cười nhạt nói :" sẽ không đâu . Có thể sẽ có kẻ làm loạn nhưng sẽ rất ít, quân đội sẽ dễ dàng trấn áp. "
Thái Uý lắc đầu mà nói :" bệ hạ ngài đang đùa thần sao ? Làm sao mà có thể không xảy ra đại loạn chứ."
Lê Tấn lớn tiếng hỏi lại :" Trẫm hỏi ngươi một đám dân đen sẽ có mấy người có gan chống lại một triều đình mới vừa g·i·ế·t 20 vạn người ? Bon họ trong lòng không sợ hãi sao?"
Dừng chút hắn lại nói :" Các ngươi chỉ vừa nghe thôi mà còn sợ hãi như vậy thử hỏi sau khi sự việc xảy ra dân chúng có thể không sợ sao. Trong lòng sợ hãi như vậy sao mà dám chống lại Trẫm chống lại quân đội của trẫm. Chưa kể Trẫm sẽ có phương pháp để trấn an lòng họ ."
Lê Niệm mặc dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng mặt vẫn lạnh như tiền mà hỏi :" bệ hạ người định trấn an dân chúng như thế nào?"
Lê Tấn đáp :" cũng không có gì chỉ là trẫm sẽ chia cho dân chúng một nửa số của cải ruộng đồng đoạt được sau khi g·i·ế·t sạch ba nhà Phật-Đao-Nho .
Các ngươi thử nghĩ mà xem đám người đó giàu có như thế nào có bao nhiêu ruộng đồng của cải cơ chứ . Nhất là Phật Môn đúng là dầu chảy mỡ Trẫm lấy tất cả ruộng thu được chia hết cho dân chúng trong thiên hạ. Đến lúc đó bọn họ lại trả vỗ tay khen Trẫm g·i·ế·t rất hay g·i·ế·t rất tốt . Có khi còn cổ vũ Trẫm đi g·i·ế·t thêm một đám người nữa đấy . G·i·ế·t càng nhiều bọn họ càng đươc chia nhiều ruộng đồng của cải đại bộ phận dân chúng sẽ rất vui vẻ."
Mọi người nghe vậy thì thấy bệ hạ nói có lý con người chính là như vậy . Nếu bọn họ nhận được lợi ích từ việc bệ hạ g·i·ế·t người thì bọn họ sẽ mong bệ hạ g·i·ế·t càng nhiều càng tốt . Nhân tính vốn là vụ lợi chỉ cần kẻ đó làm việc có lợi cho bản thân mình, ai còn quan tâm việc hắn làm đúng hay sai.
Thái Uý nghe vậy tuy có bị thuyết phục một chút, nhưng lão vẫn cảm thấy không ổn chút nào mà hỏi lại . Lão nói :" Bệ hạ người cho diệt ba nhà Phật-Đạo-Nho thì sau này dân chúng biết tin vào đâu ? Biết học tập cái gì ? Vương triều lấy gì trị quốc ?"
Lê Tấn cười nói :" Trẫm nói này Thái uý, ba đạo Phật-Đao-Nho đều không phải là tôn giáo của người Việt. Chúng đều là tôn giáo do người Thiên Trúc, người Hán sáng lập rồi được truyền vào nước ta. Đức Phật Lão tử, Khổng tử tất cả đám thánh nhân, thánh hiền của ba nhà đều không có ai là người Việt .
Tín ngưỡng cổ truyền của dân tộc Việt là tục thờ cúng ông bà tổ tiên, thờ thần núi thần sông thờ các anh hùng dân tộc những nhân vật trong các truyền thuyết dân gian như Tản Viên sơn thánh Chử Đồng Tử Đức Thánh Trần, Thánh Gióng vân vân. Vậy nên không còn Phật-Đao-Nho thì chúng ta lại quay về tin theo tín ngưỡng tổ tiên của người Việt chúng ta .
Chuyện này không khó gì khi đó trẫm sẽ hạ chiếu nói Phật-Đạo-Nho là tín ngưỡng của kẻ thù muốn truyền bá vào nước ta nhằm ăn mòn văn hóa truyền thống tộc Việt . Trẫm quyết định diệt đi chúng để bảo tồn bản sắc tộc Việt ngoài ra trẫm sẽ tuyên bố từ nay ba đạo đó chính là tà giáo, sẽ cấm tiệt . Qua vài chục năm thì chả còn ai nhớ tới ba đạo đó nữa đâu. "
Đám người nghe xong thì cảm thấy rất sợ hãi . Bệ hạ quá đáng sợ rồi ngài g·i·ế·t sạch còn diệt tận gốc đạo thống của người ta. Kế hoạch rõ ràng chi tiết sắc bén vô cùng đã được lập ra rồi. Mẹ kiếp vậy mà trước đây cứ bảo bệ hạ bất tài bất tài mà có thể vạch ra một kế hoạch đáng sợ như vậy sao đây còn là kế hoạch thành công rất cao nữa chứ. Bọn họ bắt đầu mặc niệm cho cả ba nhà kia ba nhà đụng không phải con rồng nhỏ yếu đuối như mọi người vẫn nghĩ đây rõ ràng là con cự long mạnh mẽ tàn ác.
Tuy nhiên Nguyễn Quang Mỹ lòng vẫn có thắc mắc lão hỏi: " bệ hạ người g·i·ế·t sạch đám nho sĩ thì sau này triều đình biết tìm ai làm quan cai trị dân chúng. "
Lê Tấn lại cười nhạt nói :" Trẫm dùng đám lưu manh cai trị dân chúng nha. Đó không phải là nội dung cơ bản của thuyết pháp trị mà Thương Ưởng đã áp dụng ở Tần Quốc sao ? Nhờ áp dụng cái học thuyết pháp trị đó mà Tần Quốc lớn mạnh sau đó diệt lục quốc thống nhất hoa hạ còn gì.
Đám nho sĩ thực ra cũng chỉ là đám lưu manh có vỏ bọc tri thức đi cai trị dân chúng. Bọn chúng bản chất cũng tham lam xảo trá tàn ác không khác gì lưu manh. Chẳng qua là có đọc qua ít sách vở mồm rao giảng nhân nghĩa đạo đức . "
Lời này của Lê Tấn trực tiếp phá vỡ thường thức của cả tám người. Bọn họ bắt đầu hoài nghi thực sự là như vậy sao. Suy nghĩ sâu xa hơn thì thấy lời này đúng là có lý. Càng nghĩ càng thấy nó đúng.
Nguyễn Quang Mỹ lại hỏi :" bệ hạ lưu manh trong thiên hạ nhiều như vậy ngài định để ai là người cai trị dân chúng ?"
Lê Tấn cười híp mắt lại nói :" cái này lại càng dễ khi đó Trẫm chỉ cần ban chiếu quy định rõ ràng . Tên nào nộp 100 quan tiền thì Trẫm cho hắn làm quan huyện . Nộp 500 quan tiền thì làm quan Châu Phủ . Nộp 2000 quan tiền thì cho làm quan các đạo . Nếu nộp vạn quan tiền thì cho hắn làm đại quan ở kinh thành. Vậy là triều đình có thể thu về rất nhiều, rất nhiều tiền rồi. "
Cả đám người lại bị sốc lần nữa bệ hạ đây là đang nói cái gì vậy trời . Ngài nói vậy có nghĩa là định coi chức quan là hàng hoá cứ định giá rồi bán như bán thịt ngoài chợ . Khi đó triều đình còn hoạt động được sao?
Lần này đến lượt Lê Đạt Chiêu đứng ra hỏi: "bệ hạ bộ máy quan lại như vậy có thể cai trị đất nước được sao?"
Lê Tấn rất tự tin nói :" đương nhiên là được không chỉ cai trị được còn cai trị rất tốt là đằng khác . Trẫm sẽ quy định cứ ba năm bán lại chức quan một lần . Ai có tiền thì làm tiếp ai không tiền thì biến đi."
Cả tám người đều là c·h·ế·t lặng bệ hạ quả là dám nghĩ dám nói . Triều đình có bộ máy quan lại như vậy thiên hạ không loạn mới là lạ.