Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92. Bạo Quân.

Chương 92. Bạo Quân.


Chương 92.

Thái Úy trong tâm vẫn rất băn khoăn bây giờ thì lão tin là kế hoạch này của bệ hạ có thể thực hiện được. Tuy nhiên danh tiếng của bọn họ lưu trong sử sách sẽ là như thế nào chứ ?

Lão nói :" bệ hạ người có từng nghĩ nếu làm như vậy sử sách sẽ viết về chúng ta như thế nào sao ?"

Lê Tấn nói :" Thái Úy ngươi là đang lo nghĩ điều gì?"

Thái Uý đáp : " bẩm bệ hạ thần lo lắng sau này sử sách sẽ viết rằng người là một Bạo Quân . Còn chúng ta sẽ là đám tay sai độc ác g·iết người không ghê tay. Tiếng xấu của chúng ta sẽ truyền đến muôn đời."

Lê Tấn nghe vậy bỗng bật cười ha ha. Hắn nói : " Bạo Quân thì làm sao chứ ? Có đế vương vĩ đại nào mà không tàn bạo . Tần Thủy Hoàng Thiên cổ nhất đế không phải bạo quân sao ?

Hán Vũ Đế Lưu Triệt cả đời đã g·iết bao nhiêu người ? Hắn không phải là Đế Vương vĩ đại nhất Hán triều sao ?

Đường Thái Tông Lý Thế Dân không phải là g·iết huynh diệt đệ mà trở thành hoàng đế sao ? Cả đời hắn đã g·iết bao nhiêu người chứ vậy mà ai dám bảo hắn không phải là minh quân ?

Gần nhất Minh Thành Tổ không phải là bạo quân sao ? Hắn diệt cả thành Nam Kinh bao nhiêu người chứ ? Không phải hắn chính là người làm ra vụ tru di thập tộc sao ?

Vậy nên bạo quân cũng chính là minh quân thiên cổ . Ta có gì mà phải lo lắng chứ."

Lê Tấn còn muốn đem Stalin, Hitler ra làm điển hình mà nói. Hai nhà cầm quyền vĩ đại đó mới là trùm tàn bạo hai người cộng lại hẳn phải g·iết trăm triệu không ít . Chỉ là hai lão còn chưa có để ông nội bọn họ cũng chưa đẻ nữa là bây giờ nói có chút sớm.

Thái uý nghe vậy thì c·hết lặng bệ hạ lập luận quá chặt chẽ lão không thể nào phản bác. Mặc dù lão cảm thấy lời bệ hạ nói sai rất sai nhưng không cách nào bắt lỗi cách nói này của ngài.

Lê Niệm cũng không thể đứng yên nữa rồi hắn phải lên tiếng. Hắn nói :" g·iết nhiều người vậy sẽ tổn thương thiên hòa ảnh hưởng đến khí vận Vương Triều. Trời cao có thể sẽ trừng phạt bệ hạ, khi c·hết đi mãi mãi không được siêu sinh chẳng hạn."

Lên Tấn nhìn Lê Niệm cười ha hả hắn nói :" cái gì mà trời cao trừng phạt trẫm không có sợ thích phạt thì phạt đi ai thèm để ý cơ chứ ."

Dương Nguyên Trực cuối cùng cũng có thể lắp bắp nói một câu :" bệ hạ nhất định phải giải quyết vấn đề một cách máu tanh như vậy sao ? Không có cách nào ôn hòa hơn sao ?"

Lê Tấn ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ mà nói : " hôm nay trẫm dậy các người một câu danh ngôn của người phương Tây. Câu đó là ' mọi vấn đề của thời đại đều được giải quyết bằng máu và sắt'. Câu này nghĩa là muốn giải quyết nhanh gọn mọi vấn đề chỉ có thể vung đao lên mà g·iết người g·iết cho đến khi đạt được mục đích thì thôi."

Cả đám người trong lòng lạnh băng khi nghe câu này của bệ hạ. Bọn họ thực sự bị lý luận này dọa cho s·ợ c·hết kh·iếp nó quả thực quá máu tanh rồi .

"Bệ hạ người nói rằng nếu nói không lại bọn họ mới dùng phương án này có phải không". - Lê Quýnh cũng run rẩy mà hỏi.

Lê Tấn mỉm cười nói :" nhìn các ngươi kìa Trẫm mới chỉ nói như vậy mà đã doạ các ngươi sợ hãi đến vậy . Còn có chút nào phong thái của đại tướng cầm quân sao ?"

Trong lòng cả đám người trong lòng thầm mắng chửi . Ngài bảo chúng ta nhát gan, ai trong hoàn cảnh này đứng nghe ngài nói những lời đó mà không sợ hãi chứ .

Lê Tấn lại cười hắn nói :" các ngươi yên tâm đi . Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Đám người ngoài kia làm sao có thể chiến thắng trong cuộc chiến miệng lưỡi với trẫm chứ .

Tổ tiên của bọn họ trên trời có linh thiêng cũng sẽ không dám để cho bọn họ thắng đâu. Đám thần phật, thánh hiền của ba nhà Phật-Đao-Nho sẽ phù hộ cho đồ tử đồ tôn của bọn họ được thua trận đấu này."

Đám tám người nghe vậy cảm thấy như trút bỏ được áp lực tâm lý mà bọn họ bị đè nặng từ lúc tới giờ. Tuy nhiên câu tiếp theo của Lê Tấn lại đẩy bọn họ trở về với sự sợ hãi.

Hắn nói: " mặc dù trẫm tin chắc bọn họ không thể thắng trong cuộc chiến miệng lưỡi trên triều hôm nay. Tuy nhiên luôn phải đề phòng biến cố có thể xảy ra khiến trẫm thua trận. Vậy nên Lê Tử Văn ngươi cầm binh phù đi điều động một nửa Phụng Trực Quân tiến đến gần bốn cửa hoàng thành vây phía sau đám người ba nhà cho trẫm. Nhớ là không được để một tên nào chạy thoát đồ vật mang tới cũng không được đem đi đợi lệnh của trẫm mà hành động. "

Lê Tấn cảm thấy nếu không phải không còn cách nào khác sẽ không lựa chọn cách làm này thủ đoạn này có chút cực đoan . Tuy nhiên khi cần thiết vẫn phải sử dụng bởi vì nó hiệu quả. Không phải thế kỷ 20 Giang Trạch Dân cũng đã dùng q·uân đ·ội đàn áp hàng ngàn người ở Thiên An Môn mà đem lại sự ổn định cho Trung Quốc mấy chục năm về sau đấy sao.

Lê Tử Văn bước ra nhận một nửa bình phù dùng để điều quân Phụng Trực từ bệ hạ . Tay lão run run lúc này lão thực sự sợ hãi cái binh phù mà bình thường bản thân vẫn hằng ao ước .

Lê Tấn nhìn thấy lão run rẩy như vậy thì quát lớn :" Lê Tử Văn nói cho trẫm biết là ngươi có làm được không . Đường đường là Kim Ngô Vệ đại tướng quân mà lại sợ g·iết chóc. Vậy thì ngươi còn làm đại tướng quân làm cái quái gì chạy về nhà bú sữa mẹ đi."

Lê Tử Văn bị Lê Tấn nói lời nhục nhã thì lòng tự ái nổi lên. Lão là đại tướng quân làm sao có thể sợ g·iết người phải g·iết mấy chục vạn thì đúng là sẽ sợ đến run người. Tuy nhiên lão vẫn phải thể hiện ra khí phách của đại tướng quân vậy nên lão ưỡn ngực cắn răng mà nói :" bẩm bệ hạ thần làm được. Thần xin được cầm binh phù đi điều binh ngay sau đó tuân theo bệ hạ mệnh lệnh mà làm. Hôm nay bệ hạ bảo Lê Tử Văn ta g·iết ai ta liền g·iết ai . Đảm bảo sẽ không sợ hãi không lùi bước."

Lê Tấn nói :" tốt hôm nay thành công giữ được ngai vàng Trẫm sẽ nhớ ngươi công đầu."

Lê Tử Văn nhận lệnh mà đi để lại bảy người đối diện với bệ hạ. Lê Tấn liếc nhìn bảy người này một lượt rồi nói :" các người chỉnh sửa lại mũ áo cho chỉn chu rồi đi ra sân Phụng Tiên xếp hàng chờ xem trẫm làm sao trị đám người kia. "

Bảy người tuân lệnh mà làm cả bảy bọn họ đều trải qua kinh sợ nên mũ áo có chút lộn xộn . Đặc biệt là Dương Nguyên Trực là thảm nhất, hắn ngồi xuống đất nên triều phục có chút lấm bẩn. Đích thân Thái Uý giúp hắn phủi bụi trên triều phục cho sạch. Sau đó bọn họ hành lễ chào cha rồi kết bạn mà đi. Trong lòng bọn họ vẫn đầy sợ hãi đầy hoài nghi . Bọn họ mong là đúng như bệ hạ nói ngài sẽ chiến thắng trong buổi triều hội này mà không cần dùng tới đao kiếm của q·uân đ·ội.

***

Sau khi bọn họ rời đi Lê Tấn gọi Nguyễn Nhữ Vi vào trong . Hắn hỏi :" những thứ Trẫm bảo ngươi chuẩn bị đã đầy đủ chưa?"

Nguyễn Nhữ Vi đáp :" bẩm bệ hạ tất cả những gì ai dặn dò nô tài đã chuẩn bị đầy đủ. Gồm một cái bàn mấy bức tượng gỗ, hoa quả bánh trái nhang đèn đều đầy đủ. Xin bệ hạ kiểm tra ."

Lê Tấn nói :"mấy thứ đó hôm nay đều rất quan trọng ngươi đi dặn Đỗ Khắc Hải nhớ nhìn tay Trẫm . Khi nào Trẫm nắm tay giơ lên trời thì lập tức mang đồ đến. Nhớ bảo với hắn nếu hắn làm sai thì sau hôm nay trẫm sẽ g·iết ba họ nhà hắn. Lần này trẫm đảm bảo sẽ không nói đùa không hù dọa vậy nên hắn coi đó mà làm . "

Nguyễn Nhữ Vi nói :" nô tài tuân lệnh bệ hạ nô tài xin đi ngay ". Nói xong lão liền vội chạy đi tìm Đỗ Khắc Hải truyền khẩu dụ bệ hạ .

Tiếp theo Lê Tấn nâng chén trà lên uống tiếp thì phía trên vang lên tiếng lão đại nói :" tiểu tử ngươi định g·iết sạch tất cả đám người đối đầu kia sao ?"

Lê Tấn trả lời :" ta không định g·iết bất kỳ ai hôm nay chỉ là phòng hờ trước mà thôi. Thực vào hoàn cảnh đấy thì ta đành làm vậy. "

Lão đại lại hỏi :"đã vậy tại sao ngươi lại đem kế hoạch này nói với tám người kia ? "

Lê Tấn đáp :" đang rảnh nha dọa bọn họ một chút bởi vì trong lòng bọn họ còn có nhiều đắn đo khi hiệu trung với ta. Mấy hôm trước ta đã cho bọn họ một Minh ước với điều kiện phi thường ưu đãi. Hôm nay ta lại dọa cho bọn họ sợ thất hôn lạc phách . Cái này gọi là chiến thuật tâm lý . Làm như vậy bọn họ vừa sợ ta vừa yêu thích những gì ta ban cho thế nên sẽ không dám cũng không muốn phản bội ta. "

Lão đại nghe vậy thì thấy có lý, cách này chính là ân uy cùng thi mà khi xưa lão chủ nhân hay dùng . Hiệu quả trong thu phục thuộc hạ là rất tốt.

Lão đại lại hỏi :" tiểu tử ngươi không thấy mình chuẩn bị cho cuộc chiến trên triều hôm nay có chút qua loa sao ?"

Lê Tấn khẽ cười nói :" yên tâm đi là quỷ ta làm gì mà ngu ngốc đến vậy. Đương nhiên là ta có chuẩn bị vài bộ kế hoạch tất cả đều ở trong đầu ta ngoài ra thứ gì cần chuẩn bị ta đều chuẩn bị rồi. Ngươi thấy đấy ta thậm chí còn chuẩn bị kế hoạch ứng phó trong trường hợp ta thua miệng lưỡi chiến trên triều nữa mà."

Lão đại và mấy người xung quanh lão đều thấy đúng vậy. Tiểu tổ tông vốn là đầu đầy ý tưởng xấu xa. Trước nay đều là người ta chịu thiệt chứ hắn có chịu thiệt bao giờ. Chắc hắn lại như mọi lần đối thủ lại bị hắn chơi xoay xoay cuối cùng thua thảm mà thôi.

Lê Tấn thấy phía trên im lặng thì cũng không nói thêm mà uống tiếp trà của hắn. Trong đầu thì đang xoay chuyển mấy kế hoạch mà hắn chuẩn bị trước.

Rất nhanh Nguyễn Nhữ Vi đã quay lại phục mệnh. Lão đã truyền đi truyền lại khẩu dụ của bệ hạ cho Đỗ Khắc Hải tới năm lần . Nếu hắn còn làm sai thì không thể trách lão.

Lê Tấn uống xong trà thì ra lệnh : " ngươi mang theo chiếu chỉ. Chúng ta đi thôi sắp phải thiết triều rồi. Bây giờ đã bắt đầu sang giờ thìn ."

Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy thì tuân mệnh .

Lập tức mang theo ba đạo chiếu chỉ mà bệ hạ nói . Theo sau bệ hạ đến sân Phụng Tiên chuẩn bị thiết triều đại triều hội đầu năm sắp bắt đầu.

Chương 92. Bạo Quân.