Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93. Triều hội năm mới bắt đầu..

Chương 93. Triều hội năm mới bắt đầu..


Chương 93.

Như thường lệ, giờ Thìn một khắc Lê Tấn đến sân Phụng Tiên thiết triều. Sau khi bách quan hành lễ quân thần hoàn tất thì đại triều hội đầu năm chính thức bắt đầu.

Ngay lập tức Đô Ngự Sử Nguyễn Quang Bật bước ra định dâng tấu. Lê Tấn nhìn hắn một cái rồi lớn tiếng nói :" Đô Ngự Sử, khanh chờ một chút trẫm có chiếu chỉ muốn tuyên xong thì mọi người hãy tấu báo ."

Nguyễn Quang Bật bỗng thấy chưng hửng, trong đầu lão thầm nghĩ bệ hạ đây là lại định giở trò gì. Chẳng nhẽ ngài lại định chơi trò lưu manh giống như triều hội ngày cuối năm vừa rồi sao . Kế kéo dài thời gian của ngài chắc chắn là thất bại làm vậy có ý tứ sao. Không lẽ bệ hạ còn có thể dùng cả buổi triều ngày hôm nay chỉ để tuyên đọc thánh chỉ.

Đa số bách quan cũng là đánh mắt cho nhau cùng trao đổi xem bệ hạ là chuẩn bị dùng chiêu gì . Bọn họ thực muốn xem ngài lại chơi ra hoa chiêu gì nữa.

Lê Tấn không quan tâm ánh mắt của đám thần tử này có gì không đúng hay không trong đầu bọn họ đang nghĩ gì . Hắn ra lệnh : " Nguyễn Nhữ Vi, nhanh tuyên chiếu".

Nguyễn tổng quản nhanh chóng tuân mệnh quay lại phía sau lấy một trong ba đạo chiếu chỉ được đặt trên khay đồ nội quan khác đang dâng lên.

Lão bất đầu nói :" Hộ bộ tả thị lang Dương Nguyên Trực tiếp chỉ ."

Dương Nguyên Trực vừa mới định thần lại nghe vậy thì hơi nghi hoặc chuyện gì mà bệ hạ không trực tiếp nói cho lão biết lúc nãy mà bây giờ trực tiếp tuyên chỉ luôn. Tuy khó hiểu nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn bước ra quỳ gối hành lễ mà nói :" Thần Dương Nguyên Trực xin nghe đọc thánh chỉ ."

Nguyễn Nhữ Vi mở ra tờ chiếu nhìn sơ qua nội dung rồi lại liếc qua Dương thị lang một lần. Quả đúng như trước đó từng suy đoán tên Dương Nguyên Trực này chính là được bệ hạ ưu ái rồi. Sau này nên kết thân với hắn một chút mới được.

Lão bắt đầu đọc : " phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Hộ bộ từ sau Nhữ thượng thư trí sĩ đến nay, đã hơn một năm chưa bổ nhiệm thượng thư mới. Trong một năm này tả thị lang Dương Nguyên Trực không ngại gian lao cực khổ mà gánh trách nhiệm điều hành Hộ bộ đảm bảo bộ này vận chuyển trơn tru góp phần ổn định triều chính . Trẫm nhận thấy Dương thị lang là người tài hoa làm việc có tinh thần trách nhiệm. Nay xét thấy công lao năng lực đều có thể đáp ứng được trọng trách gánh vác Hộ bộ . Trẫm quyết định thăng Dương Nguyên Trực lên làm Hộ bộ thượng thư . Khâm thử."

Bách quan nghe tuyên xong đạo chiếu chỉ này có hơi bất ngờ . Việc Dương Nguyên Trực được thăng lên làm thượng thư có chút sớm vì hắn còn chưa tới bốn mươi tuổi tầm này bình thường đều bị coi là chưa đủ tư lịch để được bổ nhiệm làm thượng thư. Tuy nhiên nhìn vào năng lực thì Dương Nguyên Trực đúng là có đủ khả năng đảm nhiệm chức thượng thư này.

Điều bất thường là ở chỗ tại sao lại tuyên chiếu bổ nhiệm vào hôm nay mà thôi. Bệ hạ đây là có mục đích gì ? Ngài là muốn tìm thêm một người ủng hộ mình sao ? Hay đây chỉ là một sự đánh lạc hướng kéo dài chút thời gian của bệ hạ. Điều này không có ý nghĩa nha trên khay chỉ có ba đạo chiếu chỉ dù Nguyễn Tổng quản có cố gắng kéo thế nào cũng chỉ có thể kéo dài nửa canh giờ mà thôi. Còn điều hướng sự chú ý lại càng khó bởi trong tâm trí mọi người việc thăng chức của Dương Nguyên Trực so với việc kia chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Dương Nguyên Trực thì quá đỗi vui mừng hắn nghe bệ hạ nói ra xuân sẽ thăng lão làm thượng thư nhưng không ngờ lại sớm như vậy, đã thế còn không có báo trước cho hắn chuẩn bị tâm lý tý nào. Hắn bị sự vui sướng bất ngờ ập đến này chiếm trọn tâm trí nhanh chóng hành lễ nói :" Thần lĩnh chỉ thần xin tạ ơn bệ hạ bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "

Chiếu chỉ này vừa tuyên xong không chỉ khiến Dương Nguyên Trực tin tưởng vào lời hứa của hoàng đế mà còn thúc đẩy đám người hiệu trung khác một lòng tin vào chữ tín của Lê Tấn. Bọn họ nghĩ bệ hạ không có nói đùa không có trì hoãn lừa dối ngài hứa thăng quan là thăng nhìn xem Dương Nguyên Trực chính là ví dụ tiêu biểu . Vậy nên lòng họ an tâm hơn rất nhiều về Minh Uớc giữ mình và bệ hạ từ đó kiên định hôm nay sẽ ủng hộ bệ hạ tuyệt đối.

Lê Tấn vẫy tay cho Dương Nguyên Trực lùi xuống, hắn không có ý định kéo dài thời gian nên động tác luôn là rất nhanh gọn rõ ràng. Tân thượng thư mặt vui như hoa nhận lấy chiếu chỉ từ từ lùi về trong hàng.

Nguyễn Nhữ Vi tiếp tục lấy thêm một đạo chiếu chỉ để tuyên đọc thì bỗng từ phía xa vang lên tiếng hô lớn :" Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm ."

Lập tức tất cả mọi người ở sân Phụng Tiên quỳ gối hành lễ nghênh đón đại giá của Huy Gia Thái Hậu. Mọi người cùng hô :" Thái Hoàng Thái Hậu ( hoàng tổ mẫu) vạn an."

Huy Gia Thái Hậu từ từ được nội quan nâng tay đỡ bước đi tới . Bà nhìn bách quan một lượt rồi nói :" chúng ái khanh miễn lễ đứng dậy đi ."

Bách quan tạ ơn đứng lên chỉ còn lại Lê Tấn còn quỳ ở đó . Đây rõ ràng là Huy Gia Thái Hậu cố ý bà muốn dùng cách này cho hoàng đế một cái hạ mã uy. Mọi người đều ngầm biết rõ quan hệ giữa hai bà cháu nhà đế vương đã rạn nứt đến mức không thể hàn gắn . Huy Gia Thái Hậu là có chuẩn bị mà tới hẳn là bệ hạ rất tức giận đi.

Lê Tấn vẫn quỳ ở đó tâm tĩnh lặng như nước hắn không có vẻ gì là nóng vội muốn đứng lên hay lên tiếng gì cả. Trong lòng hắn đang thầm nhủ " tổ mẫu à tổ mẫu hôm này người xuất hiện rất hoành tráng khí thế rất mạnh hy vọng đừng có mà mặt mày xám xịt vội vã rời đi."

Huy Gia Thái Hậu sau khi cho Lữ Côi Vương Thái Sư, Đàm Văn Lễ một cái ánh mắt thì quay đầu nhìn lại Lê Tấn đang quỳ trên đài cao. Bà bình thản nói :" Ồ ! Bổn cung lại quên mất hoàng đế cũng đang quỳ nên chưa có cho con đứng lên. Tấn nhi, ta cho con miễn lễ đứng lên đi. "

Lê Tấn lớp tiếng hô to :" tạ ơn tổ mẫu." Giọng hắn như hét lên làm cho mọi người có chút giật mình . Bệ hạ đây là không có che giấu sự bất mãn trong lòng không có nín nhịn gì hết mà trực tiếp thả ra.

Sau khi đứng lên Lê Tấn liền không chần chừ gì mà hỏi : " Trời còn sớm, tổ mẫu sao không ở lại trong cung mà lại đến đây. Người cao tuổi nên nghỉ ngơi nhiều, tránh tiếp xúc với khí lạnh buổi sáng vậy mới tốt cho sức khoẻ lâu dài. Nếu không rất dễ mắc nhiều bệnh sống không thọ được lâu . Trẫm thật lo lắng cho sức khỏe của người."

Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì giận lắm, thằng cháu bất hiếu đây là đang trù bà c·hết sớm đây mà. Dù lòng có nộ nhưng bà vẫn ôn tồn đáp :" tổ mẫu tuổi cao ngủ không được nhiều sáng dậy sớm đi bộ một chút coi như là rèn luyện sức khoẻ . Tổ mẫu cho rằng làm như vậy mới có thể mạnh khoẻ sống lâu trăm tuổi."

Lê Tấn nghe vậy thì trong lòng cười lạnh. Tổ mẫu cũng biên cái lý do quá qua loa đi có ai đi tập luyện buổi sáng mà mặc lễ phục lộng lẫy như vậy không. Chưa kể người cũng biết chọn nơi để tập quá nha đi dạo tới tận triều đường. Có phải lần sau người sẽ đi dạo tới Lăng Tiêu bảo điện luôn không. Thực là coi trẫm và bách quan đều là người ngu hay là bị mù loà mà không thấy.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn cười tươi mà nói :" Thì ra là vậy . Trẫm gần đây cũng có tập đi bộ buổi sáng . Hay là từ mai cứ giờ Mão trẫm lại tới cung Trường Lạc cùng tổ mẫu tập đi bộ . Tập luyện có người đồng hành mới cảm thấy vui vẻ tăng cao hiệu quả tập luyện."

Huy Gia Thái Hậu trong lòng thầm khinh bỉ lời này của Lê Tấn. Bà cho rằng qua ngày hôm nay hắn không còn cơ hội mà cùng bà tập luyện . Hừ, Một hoàng đế bị ép tự phế còn muốn ở lại trong cung sao .

Bà trả lời :" tổ mẫu thấy tập luyện một mình rất tốt . Như vậy có thể thoải mái lựa chọn thời gian địa điểm tập luyện. Hai người tập chung có chút không tiện vậy nên thứ cho ta không nhận tâm ý này của con ."

Lê Tấn thấy bà từ chối thì lại xoay vấn đề sang chỗ khác . Hắn nói :" tổ mẫu quá trình tập luyện sức khoẻ không nên có chút trễ nãi . Vậy nên trẫm xin cung kính đưa tiễn tổ mẫu rời đi để còn kịp tập luyện cho đúng giờ."

Huy Gia Thái Hậu nghe lời này thì nộ khí xung thiên. Tên cháu trai khốn kiếp này là muốn thế nào "tiễn đưa". Là tiễn đưa bà rời khỏi triều hội, rời khỏi sân Phụng Tiên này hay là muốn làm cháu ngoan tiễn đưa bà về nơi vĩnh hằng. Hắn rõ ràng đang hai ý một lời muốn nguyền rủa bà c·hết cho sớm còn kịp giờ đây mà. Thật sự là quá lắm, quá lắm rồi.

Lòng phẫn nộ nhưng vẫn phải bình tĩnh . Bà nói :" cảm ơn lòng tốt của hoàng đế. Chỉ là ta lập luyện đi bộ đã được một lúc chân có chút mỏi muốn ở lại đây nghỉ ngơi một chút tiện thể nghe xem hoàng đế cùng bách quan đàm chính sự. Hoàng đế hẳn là không thấy bà già này ngứa mắt muốn đuổi ta rời đi đi ?"

Lời này có chút nặng rồi cũng rất có tính định hướng . Lê Tấn không còn cách nào khác phải chấp nhận để tổ mẫu ở lại . Hắn nói :" Trẫm nào đâu dám xua đuổi tổ mẫu như vậy là bất hiếu nha. Người muốn đi ở trẫm đều hoan nghênh chỉ là do người tới bất ngờ nên trẫm không có cho người chuẩn bị ghế cho người, e là tổ mẫu phải nghỉ đứng rồi . A hay là tổ mẫu ngồi lên ghế rồng của trẫm nghỉ ngơi cũng được trẫm hôm nay đứng thiết triều vậy. "

Huy Gia Thái Hậu biết Lê Tấn đây là muốn

dùng lời vòng vo nói triều đường không có chỗ cho bà . Nơi đây là triều đình chỉ có hắn mới có vị trí có ghế ngồi mà thôi.

Bà lập tức phản kích bà nói : " cảm ơn hoàng đế quan tâm ta đi đâu người hầu đều có mang theo ghế nhỏ để tiện nghỉ ngơi. Vậy nên ta có ghế rồi, ta kê ghế ngồi tạm một bên là được rồi . Hoàng đế cứ tiếp tục thiết triều đừng để chính sự vì ta mà trễ nãi. "

Lê Tấn ra vẻ vui mừng nói :" Tổ mẫu quả là chuẩn bị chu đáo trẫm cũng phải học tập mới được. Từ mai buổi sáng tập đi bộ trẫm cũng phải sai người hầu mang theo ghế ngồi. " Dừng một chút hắn lại nói :" nếu mọi chuyện đã ổn thoả thì xin tổ mẫu an vị trẫm cùng bách quan xin được tiếp tục triều hội."

Huy Gia Thái Hậu cũng không cùng Lê Tấn sính tranh miệng lưỡi nữa . Bà sai người hầu kê ghế ngồi một bên cùng xem triều hội.

Bách quan văn võ thì trong lòng lạnh lẽo. Đúng là bà cháu tình thâm rất quan tâm nhau mà. Sự quan tâm này khiến bọn họ không muốn nhận không dám nhận. Có nghe qua phong phanh là Huy Gia Thái Hậu và hoàng đế đã trực tiếp trở mặt . Thật không ngờ không chỉ âm thầm trở mặt, hai người còn không hề kiêng nể gì cùng nhau tranh đua miệng lưỡi ngay giữa đại triều hội. Quả là đáng sợ tình thương yêu quả là đặc sắc một câu chuyện bà cháu.

PS : ngay lúc này tác thật sợ hãi . Chuyện là hôm này tác phụ trách trông coi nồi bánh răng bừa. Vừa coi vừa viết chương này nên không kịp để ý trong nồi cạn nước. Bánh thì hỏng nồi thì cháy đen . Huhu ta thật là vô dụng.

Chương 93. Triều hội năm mới bắt đầu..