Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 94. Người trong thiên hạ.

Chương 94. Người trong thiên hạ.


Chương 94.

Đại triều tiếp tục Lê Tấn ra lệnh:" Nguyễn Nhữ Vi, ngươi tiếp tục tuyên chiếu đi." Ngay khi Lê Tấn vừa hết lời thì Hữu tướng quốc Đàm Văn Lễ bỗng bước ra cất tiếng tâu : " Bẩm bệ hạ thần có việc khẩn muốn tâu."

Lê Tấn khẽ nhíu mày tên Đàm Văn Lễ này lại muốn làm gì ? Là định đứng ra cùng hắn đối đầu trực diện sao ? Bình thường lão cáo già này vẫn núp rất sâu kia mà .

Dù không rõ lắm nhưng hắn vẫn không có từ chối, hắn nói :" chuẩn tả tướng quốc nói thử xem là việc gì mà khẩn cấp đến vậy ?"

Đàm Văn Lễ tâu :" bẩm bệ hạ hiện tại ngoài cửa cung đang có số lớn dân chúng tập trung dâng lên thỉnh nguyện . Thần xin bệ hạ xem xét đáp ứng ."

Lê Tấn hỏi :" Đàm ái khánh dân chúng muốn thỉnh nguyện điều gì ?"

Đàm tướng quốc nói :" Bẩm bệ hạ dân chúng thỉnh nguyện được cử đại diện vào dự triều hội đầu năm. Trong thỉnh thư bọn họ tha thiết xin được diện kiến thánh thượng để nói lên tiếng lòng của dân chúng trong thiên hạ."

Lê Tấn khẽ nói :" Ồ ! Vậy ư . Bây giờ là thời gian thiết triều, đây là nơi quân thần chúng ta thương nghị quốc gia đại sự dân chúng không thích hợp vào xem . Trẫm không thể gặp dân chúng lúc này để bọn họ chờ đến chiều đi. "

Đàm Văn Lễ chưa kịp nói lại thì Huy Gia Thái Hậu giành trước lên tiếng . Bà nói :" Hoàng đế ta cho rằng con nên lập tức cho mời dân chúng vào triều, lắng nghe tiếng lòng của bọn họ."

Lê Tấn rất không vui khi Huy Gia Thái Hậu xen vào việc quân thần đối thoại đây rõ ràng là vượt quyền bà nội hắn đây là vi phạm quy củ . Tuy nhiên hắn vẫn bình thản mà hỏi lại :" Tổ mẫu tại sao người lại cho là trẫm nên làm như vậy ?"

Huy Gia Thái Hậu nói :" Từ xưa luôn là ý nước lòng dân người làm vua luôn cần phải xem trọng việc lắng nghe lòng dân mới có thể điều hành tốt đất nước. Lắng nghe tiếng lòng dân chúng là việc đế vương phải làm . Nay dân chúng đến xin vào yến kiến hoàng đế sao lại trì hoãn không gặp ."

Lê Tấn biết cái này là một màn được sắp xếp tỉ mỉ, hắn kéo không được . Vậy nên hắn chỉ có thể xuất chiêu đối lại .

Hắn ra lệnh :" Đàm tướng quốc trẫm giao khanh phụ trách việc dẫn tiến đại điện của dân chúng vào triều . Khanh chọn trong bốn khu đông, tây, năm bắc Đông Kinh lấy một số dân chúng vào yết kiến . Thành phần vào triều phải có đủ các tầng lớp như nông dân, thợ thủ công, thương nhân sĩ phu. Cần chú trọng lựa mời những người có hoàn cảnh khó khăn như cô nhi quả mẫu ăn xin, nô lệ ca kỹ vân vân trẫm muốn lắng nghe tâm tư nguyện vọng của tất cả các loại người trong thiên hạ từ đó thấu hiểu được hết lòng người trong nước." Dừng một chút hắn lại hỏi : " Đàm ái khanh ngươi nghe rõ lời trẫm sao ?"

Đàm Văn Lễ đang ngẩn ra lão thực bị lời vừa rồi của bệ hạ làm cho hoàn toàn mờ mịt . Giữa cái khái niệm dân chúng của lão và bệ hạ khác nhau quá nhiều. Theo lão thì dân chúng là chỉ những người có địa vị trong xã hội như nho gia sĩ phu, đạo môn thiên sư phật môn cao tăng phần nào đó là đám cường hào địa phương . Dân chúng không phải là cái đám người tị tiện mà bệ hạ vừa nói . Ngài vừa nêu ra những gì chứ đám nông dân ngu si, đám công tượng thấp kém, đám thương nhân đê tiện. Đã thế còn chú trọng cái gì mà cô nhi, quả mẫu ăn xin nô lệ ca kỹ . Thành thực lão cùng rất nhiều những người thuộc tầng lớp tinh hoa trong xã hội phong kiến không có coi những kẻ đó là người . Trong mắt họ đó chỉ là những sinh vật thấp kém trong hình hài con người mà thôi.

Nay bệ hạ lệnh cho lão đi mời những sinh vật ti tiện thấp kém đó vào triều . Đây không phải là bệ hạ muốn vũ nhục lão vũ nhục tất cả quan lại toàn triều hay sao. Vậy nên lão cứ đứng ngẩn ra.

Không chỉ lão bách quan đều là như vậy bọn họ thực sự khó hiểu trước lời bệ hạ vừa nói . Chỉ cần nghĩ tới việc sắp phải cùng đám ăn xin, nô lệ ca cơ .v.v.. nghe chính sự thôi là bọn họ đã ức muốn hộc máu . Quả là hoang đường đến cực điểm không còn gì có thể hoang đường hơn.

Lê Tấn rất nhanh chớp cơ hội khi bị bách quan còn chưa kịp tỉnh lại mà nói :" Đàm ái khánh hẳn là có bệnh không nghe rõ lời trẫm nói . Đúng là người già nhiều bệnh thật là khổ thân ái khánh. Thôi được rồi để trẫm cử người khác đi thay ."

Hắn liếc nhìn toàn bộ bách quan một lượt mắt hắn liếc đến ai thì người đó không tự chủ mà lập tức cúi gằm mặt xuống . Trong lòng bách quan ai ai cũng sợ bệ hạ cử mình đi mời người . Hôm nay nhận nhiệm vụ này, về sau không còn mặt mũi mà gặp người tiền đồ trong quan trường đến đây cũng coi như là chấm dứt.

Lê Tấn liếc xem thấy phản ứng của bách quan như vậy thì trong lòng cười lạnh. Hừ muốn dùng thiên hạ lòng người đến ép trẫm ư trẫm sẽ cho các ngươi biết thế nào là người trong thiên hạ.

Hắn ra lệnh cho Nguyễn Nhữ Vi:" Ngươi đi an bài mời những người dân như trẫm vừa nói tới đây. Nhớ ở bốn khu đông tây, nam bắc kinh thành đều mời tới 30 người tất cả thành phần từng loại người mà trẫm nói phải có đủ . Dặn dò đám người dưới nếu tên nào xảy ra sai xót thì sáng mai hắn không cần thức dậy nữa ngươi cũng vậy. Chiếu chỉ thì tý nữa tuyên đọc sau chờ dân chúng tới để bọn họ được nghe ."

Nguyễn Nhữ Vi vốn là vừa mới tỉnh lại thì nghe được lời này nên có chút hoảng . Lão bắt đầu nhẩm lại từng câu từng chữ mà bệ hạ vừa nói lúc giờ đảm bảo mình không quên chút nào, sau đó tuân mệnh mà đi an bài. Nhìn đám triều thần còn đang ngẩn người cảm thấy mình định lực so với bọn họ có chút cao . Lão tin chắc chỉ cần ở cạnh bệ hạ thêm nửa năm dù có xảy ra cảnh tượng trời long đất lở ngay trước mắt thì lão vẫn có thể bình thản mà đối mặt.

Sau khi Nguyễn Nhữ Vi đi xa thì Đàm tướng quốc mới tỉnh lại hoàn toàn. Lão vội vàng nói :" Bẩm bệ hạ ý thần không phải là mời đám người ti tiện đó vào triều . Thần đây là muốn nói tới chư vị Nho gia đại nho phật môn cao tăng đạo môn thiên sư hiện đang ngoài cửa cung xin yến kiến bệ hạ. Là những vị ấy thưa bệ hạ không phải đám hạ tiện kia xin bệ hạ hủy bỏ lệnh vừa ban ."

Lê Tấn thầm cười lạnh trong lòng hắn tỉnh bơ nói :" Mấy vị đó muốn yết kiến trẫm làm cái gì ? "

Đàm tướng quốc vội vàng nói :" bọn họ muốn gặp mặt để nói lên tiếng lòng của người trong thiên hạ cho bệ hạ nghe ."

Lê Tấn nói :" Ồ ! Bọn họ sao có thể nói lên tiếng lòng của người trong thiên hạ được. Bọn họ đâu có hiểu người trong thiên hạ nghĩ gì ."

Đàm Văn Lễ nghe vậy liền đáp lại hắn nói :" các vị ấy đều là cao nhân đương thời hiển nhiên là hiểu lòng người trong thiên hạ . Các vị ấy có năng lực này. "

Lê Tấn cười lớn mà nói :" Đàm ái khanh ngươi đây là không phục lời trẫm vừa nói có phải không ?"

Đàm Văn Lễ đáp :" Thần nào dám không phục chỉ là lời bệ hạ nói thần không dám gật bừa."

Lê Tấn nghe vậy thì hừ một tiếng hắn nói :" được hôm nay trẫm sẽ giảng cho ngươi rõ tại sao trẫm lại nói đám người đó lại không hiểu lòng người trong thiên hạ. "

Đàm Văn Lễ nghe vậy thì đáp :" Thần xin được cung kính lắng nghe bệ hạ giảng . " . Bách quan phía sau cũng là đồng thanh hô " xin được lắng nghe lời bệ hạ giảng ."

Lê Tấn biết đám quan lại này đều không phục . Hắn hôm nay phải dạy dỗ lại đám người này một phen.

Hắn bắt đầu nói :" Đám nho môn đại nho phật môn cao tăng, đạo môn thiên sư đều có một điểm chung đó là bọn họ đều cho là mình rất cao . Thế nhân không có mấy ai xứng cùng bọn họ ngang hàng cùng bọn họ làm bạn. Vậy là bọn họ lánh đời coi khinh những người thấp kém thiếu hiểu biết trong thiên hạ. Đại nho thì tìm nơi mở lớp dạy học Cao tăng thì trốn trong chùa miếu tu phật, thiên sư thì tìm nơi vắng vẻ để hoà cùng thiên địa mà tu đạo. Cả đời bọn họ đều chỉ gặp lặp đi lặp lại một vài kiểu người cái mà họ thấy cũng chỉ là những kiểu người đó. Bọn họ đâu có đi khắp thiên hạ cùng sống cùng trò chuyện với đủ loại người từ thấp kém nhất đến tôn quý nhất thế gian này.

Chưa từng tiếp xúc với tất cả loại người trong thiên hạ sao dám nói bản thân mình hiểu được lòng người trong thiên hạ . Cái hiểu biết về lòng người trong thiên hạ của bọn họ chỉ là nhỏ bé giống như hạt cát trên sa mạc mà thôi, không thể đại diện cho lòng người trong toàn thiên hạ được. Vậy nên nếu bọn họ nói muốn thay mặt nói lên tiếng lòng của người trong thiên hạ thì chính là đang nói láo hoặc là bọn họ quá ngu ngốc nên không hiểu được thiên hạ rộng lớn ra sao lòng người trong thiên hạ vô cùng vô tận như thế nào . Hay có thể nói bọn họ chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng chỉ có thể thấy được một góc cái miệng giếng mà ngộ nhận mình thấy cả bầu trời . "

Từng lời từng lời của Lê Tấn như trọng chùy đã kích vào lòng tin của đám quan lại trong triều . Bọn họ lúc đầu phản đối lời hắn nói cho đến dần dần hoài nghi một chút cuối cùng thì cho là lời hắn nói có lý. Bọn họ thật không hiểu bản thân bị làm sao nữa quả thực thấy như lời hắn đúng đúng sai sai . Bọn họ thực sự bị hắn làm cho không phân biệt được nữa rồi. Nhiều người cứ nghĩ xem lời hắn rốt cục là đúng hay sai thường thức trước đây của mình là đúng hay sai mà điên đầu.

Huy Gia Thái Hậu lúc giờ vẫn trầm mặc ngồi một bên lắng nghe. Lúc này bà lên tiếng hỏi : " hoàng đế vậy ngươi nói ai là người có thể hiểu thấu lòng người trong thiên hạ ? Ai có thể nói lên tiếng lòng của người trong thiên hạ ?"

Lê Tấn đáp :" Trên đời này không tồn tại kẻ hiểu thấu lòng người trong thiên hạ. Nếu tên nào nói mình đã hiểu thấu hoàn toàn lòng người trong thiên hạ thì đó đích thị là tên lừa gạt . Lòng người thiên hạ chỉ có thể để tất cả người trong thiên hạ đến nói mà thôi. Thế gian không có ai đủ tư cách nói lên tiếng lòng của toàn thiên hạ này. "

Cả sân Phụng Tiên bỗng rơi vào trầm lặng. Mọi người bắt đầu suy tư về những lời hoàng đế vữa nói. Lê Tấn thì nhàn nhã đi sang một bên nhận lấy chén trà uống cho dịu giọng.

Chương 94. Người trong thiên hạ.