Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 96. Chế độ ngày nghỉ.
Chương 96.
Việc gần như tất cả quan viên có chức vụ quan trọng nhất của Công bộ đồng loạt xin trí sĩ gây chấn động rất lớn giữa đại triều hội. Lê Tấn quả thực bị chuyện này làm cho luống cuống tay chân hắn không biết phải làm sao cho phải.
Trầm mặc một chút hắn hỏi :" Các vị ái khanh các ngươi có thể nói cho trẫm biết tại sao Công bộ quan viên các ngươi đồng loạt đòi trí sĩ ?"
Ngô thượng thư cười khổ mà nói :" bẩm bệ hạ, việc này thì xin cho phép thần thay mặt Công bộ trả lời ."
Lê Tấn vội vàng nói:" lão thượng thư xin mời nói "
Ngô thượng thư nói :" bẩm bệ hạ chúng thần là làm không được rồi nên chỉ còn cách từ quan mà thôi."
Lê Tấn hỏi :" lão đại nhân có thể nói cho trẫm biết tại sao các vị lại không làm được rồi ."
Ngô thượng thư đáp :" bẩm bệ hạ dựa theo quy định mới mà người mới ban hành thì công bộ không lấy đâu ra đủ dân phu công tượng mà hoàn thành công việc hàng năm. Chúng thần không cách nào làm xong nhiệm vụ mà triều đình cùng bệ hạ giao phó vậy nên chỉ còn cách từ chức ."
Lê Tấn suy nghĩ đôi lát rồi nói :" Các vị ái khanh, các ngươi yên tâm ở công bộ công tác tiếp đi. Trẫm sẽ giúp các ngươi có thể hoàn thành được công việc được giao ."
Mọi người đều hiếu kỳ bệ hạ có kế sách thần kỳ gì sao ? Bọn họ đều là không có cách rồi phó thác hy vọng vào lời bệ hạ. Xét cho cùng thì đâu có ai muốn từ bỏ chức quan mà mình đã phấn đấu cả đời mới leo lên được chứ.
Ngô thượng thư trong lòng thắp lên hy vọng lão hỏi:" bệ hạ có cách gì giúp cho Công bộ hoàn thành nhiệm vụ. Xin người có thể nói cho chúng thần nghe được không?"
Lê Tấn đáp :" rất đơn giản chuyện của công bộ cũng xử lý y như vấn đề của Hộ bộ . Hộ bộ không đủ tiền lương thì cắt giảm chi tiêu Công bộ không đủ dân phu công tượng thì cắt giảm công trình là được rồi."
Ngô lão thượng thư hơi ngẩn ra cái này cũng được sao . Nhưng mà công trình của Công bộ toàn là những hạng mục quan trọng làm sao mà cắt giảm cắt giảm chỗ nào cắt giảm như nào chứ?
Lão vội nói :" cách này không được đâu bệ hạ, các công trình của công bộ đều rất quan trọng không thể cắt giảm."
Lê Tấn cười nói : " Công bộ các ngươi đều là xây dựng Lăng Tiêu bảo điện hay là Linh Sơn Phật tháp mà không thể cắt giảm được ?"
Ngô thượng thư nghe vậy thì lại ngơ người . Bệ hạ cũng thật dám nói ngài không thấy đám Phật môn đạo môn đang đứng ở kia sao . Sao ngài có thể đem cả thiên cung Linh Sơn thánh địa ra nói đùa vậy chứ. Cẩn thận bọn họ sẽ cùng ngài liều mạng đó nha .
Ngô thượng thư đáp :" bệ hạ nói đùa Công bộ chúng thần không có năng lực đấy. Tuy nhiên các công trình mà chúng thần đang đảm nhiệm đều có ý nghĩa quan trọng không thể dừng lại hay cắt giảm."
Lê Tấn nói :" con người nha sức đến đâu thì làm đến đấy. Vậy nên chúng ta có bao nhiêu nhân lực có thể sử dụng thì xây dựng từng đấy công trình không có chỗ nào là không thể cắt giảm . Cứ ưu tiên công trình nào cần kíp hơn làm tiếp cái nào không cần kíp thì tạm dừng hoặc bỏ hẳn đi không thực hiện nữa."
Ngô thượng thư hỏi lại :" bệ hạ người cho là công trình như thế nào là cần kíp thế nào là không cần kíp ?"
Lê Tấn đáp:" sự cần kíp của các công trình được đánh giá tùy theo hoàn cảnh . Thời chiến thì xây dựng phòng thành quân doanh chế tạo quân khí là nhiệm vụ cần kíp nhất. Trong thời bình thì đắp đê chống lũ xây dựng kênh mương thủy lợi là cần kíp nhất. Sau đó là bắc cầu làm đường là nhiệm vụ cần kíp tiếp theo. Còn lại những việc khác đều không quan trọng đều có thể gác lại thậm chí cắt giảm hoàn toàn."
Ngô thượng thư nghe bệ nói vậy thì cảm thấy bệ hạ rất nghiêm túc với phương án ngài đưa ra . Cách này quả thật là có thể làm, việc bệ hạ có thể đưa ra câu trả lời hoàn toàn phù hợp cho câu hỏi vừa rồi chứng tỏ bệ hạ có hiểu biết nhất định trong lĩnh vực xây dựng công .
Các quan viên khác của Công bộ nghe lời vừa rồi của hoàng đế cũng cảm thấy ổn thỏa . Bệ hạ quả thật là nghiêm túc tìm cách giải quyết khó khăn của bọn họ chứ không phải nói xong rồi vứt đấy cho bọn họ tự xử lý.
Ngô thượng thư nói :" Bẩm bệ hạ nếu như vậy thì thần xin được ở lại cống hiến sức mình cho Đại Việt thêm vài năm vậy."
Phía sau lão đám quan lại hộ bộ hô lớn lời tương tự. Quả thực là vớ được cọng cỏ cứu mạng nên không có ai từ chối cố chấp đòi trí sĩ.
Lê Tấn nghe vậy thì vui mừng ra mặt hắn nói :" Các vị ái khánh đều đứng lên đi chuyện gì cũng có thể cùng nhau thương lượng cách giải quyết . Sau này đừng làm như vậy các khanh vừa làm trẫm có chút sợ hãi . Yên tâm có khó khăn gì trẫm và các khanh cùng nhau tìm cách tháo gỡ đừng vội lo lắng. Thế này đi việc làm sao cắt giảm công trình nhiệm vụ của Công bộ chiều nay chúng ta cùng bàn bạc . Đầu giờ chiều quan viên Công bộ các khanh đều đến Cần Chính điện cùng trẫm thương nghị chuyện này. "
Công bộ trên dưới đồng thanh hô :" tạ ơn bệ hạ thần thuân mệnh". Sau đó lần lượt đứng lên đi về hàng đứng. Duy chỉ có Ngô thượng thư vẫn đứng lại lão có vẻ ngập ngừng như muốn hỏi gì đó mà không nói ra .
Lê Tấn thấy vậy liền hỏi :" lão đại nhân còn gì cần hỏi sao ? Trẫm xin lắng nghe câu hỏi và sẵn sàng giải đáp cho ngài nếu có thể ?"
Thái độ của Lê Tấn rất ôn hoà đối với Ngô thượng thư, lão đại nhân cảm nhận được điều đó. Ông cảm thấy có lẽ do ông từ góc độ nào đó là trưởng bối cùng vai vế với Thánh Tông nên bệ hạ mới tôn trọng ông như vậy.
Trầm tư đôi chút ông quyết định mạnh dạn hỏi :" bẩm bệ hạ, thần xin hỏi việc bệ hạ quy định cho dân phu, công tượng cứ làm 5 ngày thì nghỉ 2 ngày tiếp theo là có mục đích gì ? Không phải là nên để bọn họ làm toàn thời gian trong khi thực hiện nghĩa vụ lao dịch sao ?"
Lê Tấn khẽ cười mà giải thích :" À hoá ra lão đại nhân băn khoăn về điểm này. Ta xin trả lời ngài là trẫm quy định như vậy là muốn tăng cao khối lượng công việc mà dân phu, công tượng có thể hoàn thành trong một năm mà thôi."
Ngô thượng thư nghe vậy thì giật mình . Lão khó hiểu vô cùng giảm bớt ngày làm việc sao mà khối lượng công việc hoàn thành lại tăng lên được chứ ? Điều này thật vô lý . Lão rất muốn nghe bệ hạ làm sao giảng về chuyện này .
Lão nói :" xin bệ hạ thứ cho thần ngu đần mà không rõ ý người . Mong bệ hạ giảng cho thần chuyện này nên hiểu như thế nào ."
Tất cả những người khác đều có chung một sự nghi hoặc như Ngô thượng thư, bọn họ thật không hiểu lời bệ hạ là có ý gì. Làm sao mà giảm số ngày làm việc xuống lại có thể gia tăng khối lượng công việc hoàn thành cơ chứ . Điều này thật phi lý bọn họ thực muốn nghe câu trả lời của bệ hạ là có lý hay hoang đường. Dù gì vị này không thiếu những lời nói hành động hoang đường trong quá khứ.
Lê Tấn nghe vậy thì nói :" thực ra chuyện này rất đơn giản dễ hiểu, trẫm chỉ cần nói qua một chút là lão đại nhân có thể hiểu ra . Chuyện này đương nhiên là có thể giảng được ngài chờ trẫm một chút để trẫm tổ chức lại suy nghĩ xem nên dùng cách nào nói cho nhanh hiểu nhất."
Ngô thượng thư cùng bách quan lại càng nghi ngờ bệ hạ nói như vậy có nghĩa là chuyện này rất đơn giản dễ hiểu. Thậm chí ngài còn có nhiều cách giảng giải nên phải lựa chọn cách nói cho nhanh gọn dễ hiểu nhất . Nếu chuyện này là vậy thì không phải là trí tuệ của bản thân họ quả thật là rất thấp kém sao ? Một chuyện đơn giản vậy mà cũng không thể tự hiểu ra bọn họ còn xứng làm quan tiếp ư ? Vậy nên mọi người đều yên lặng, vểnh tai lắng nghe lời bệ hạ sắp nói.
Ngô thượng thư nói:" vậy thì thần xin được kính cẩn lắng nghe bệ hạ giảng."
Lê Tấn sau khi tổ chức lại suy nghĩ thì bắt đầu nói : " Thực ra con người khi làm một công việc trong thời gian dài liên tục thì năng suất hoàn thành công việc sẽ ngày một giảm sút. Những ngày đầu khối lượng công việc hoàn thành sẽ cao nhất về sau thì giảm dần theo thời gian. Vậy nên muốn duy trì được được năng suất lao động của người lao động luôn ở mức cao nhất thì nên đưa ra chế độ xen kẽ giữa làm việc và nghỉ ngơi một cách hợp lý . Chế độ 5 ngày làm 2 ngày nghỉ thực ra là tối ưu nhất nó giúp người lao động đạt được năng suất lao động tốt nhất từ đó khối lượng công việc hoàn thành trong một quá trình dài luôn cao nhất. Vậy nên trẫm mới đưa ra quy định này. "
Ngô thượng thư có chút dẫn dắt trong đầu như được khai sáng một điều gì đó . Tuy nhiên lão vẫn chưa hiểu được, vậy nên lão lại hỏi : " Bệ hạ tại sao làm việc liên tục thì sẽ khiến năng suất lao động giảm ?"
Lê Tấn nói : " đơn giản thôi, một người làm việc liên tục không được nghỉ ngơi trong thời gian dài thì sức khoẻ sẽ có vấn đề. Họ sẽ không còn khoẻ mạnh như những ngày đầu làm việc được nữa từ đó dẫn đến năng suất lao động giảm xuống . Thời gian càng dài sức khoẻ người lao động càng kém năng suất lao động càng giảm sút.
Chuyện này cũng giống như trong c·hiến t·ranh vậy . Binh sĩ chiến đấu liên tục trong một thời gian dài thì dù không c·hết cũng sẽ có nhiều thương tật trong người từ đó năng lực tác chiến giảm sút . Cách tốt nhất đó là dành ra thời gian để binh sĩ nghỉ ngơi khôi phục sức chiến đấu rồi lại phái hắn ra chiến trường . Làm thế mới duy trì được sức chiến đấu cao nhất của cá nhân binh sĩ và cả tập thể đội quân đó.
Đạo lý tương tự áp dụng trở lại với người lao động. Cho bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ để bọn họ hồi phục sức khoẻ sau những ngày lao động vất vả thì bọn họ sau đó sẽ lại có thể đạt được năng suất lao động ở mức cao nhất từ đó trong cả quá trình dài họ sẽ hoàn thành khối lượng công việc nhiều hơn. Việc này đem lại lợi ích cho cả bên sử dụng lao động và người lao động . Người sử dụng lao động từ đó sẽ thu được nhiều lợi ích hơn, người lao động thì sức khoẻ được đảm bảo có thể khoẻ mạnh lâu dài mà làm việc cho người sử dụng lao động. "
Tất cả mọi người nghe xong lời giảng giải này lập tức hiểu ra vấn đề. Thì ra là vậy hóa ra nó thật là đơn giản dễ hiểu. Mọi người đều cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn chuyện đơn giản vậy mà bảo nhiêu năm nay mình không hiểu ra. Ngô thượng thư cùng đám quan viên công bộ thì liên tục vỗ trán tự chửi bản thân ngu ngốc vậy mà không hiểu ra điều đó sớm hơn. Hoá ra bao nhiêu năm nay thiên hạ người sử dụng lao động người điều phối dân phu, công tượng như bọn họ đều làm sai phương pháp cả rồi . Bao nhiêu năm làm tổn hại sức khoẻ người lao động tổn hại lợi ích có thể kiếm lời cho bản thân cho thiên hạ tổn thất to lớn có thể nghĩ. Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn thấy thánh nhân mà nhìn về phía hoàng đế.