Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 99. Cầu đề cử tặng quà ( khi ko biết đặt tên chương là gì thì cầu )

Chương 99. Cầu đề cử , tặng quà ( khi ko biết đặt tên chương là gì thì cầu )


Chương 99.

Thái Sư nhìn thấy đám người Phật Môn có dấu hiệu mất kiểm soát bản thân thì lập tức hành động. Lão nói :" Chư vị cao nhân Phật môn, hôm nay các vị thỉnh cầu tiến cung diện thánh là vì việc gì ?"

Lời này của Thái sư như một gáo nước lạnh làm tỉnh lại đám người Phật môn đang bị nóng đầu. Lời lẽ rất dễ hiểu ý tứ rõ ràng muốn nói các ngươi còn chưa có làm chính sự đâu.

Huy Gia Thái Hậu vốn đang tức giận cũng tỉnh táo trở lại. Anh trai bà nói đúng, bọn họ bị lời nói đáng giận của hoàng đế làm cho nóng đầu . Nếu không kiềm chế được mà làm ra hành vi hoặc buông lời nói sai lầm Lê Tấn có thể vin cớ đó mà bắt tội . Khi đó kế hoạch của bọn họ sẽ bị phá hủy từ khi chưa kịp triển khai. Càng nghĩ càng cảm thấy đứa cháu này có chút âm hiểm hắn đây là đang đào hố chờ đám người Phật môn nhảy vào. Kế này của hắn có thể đã thành công nếu Thái sư không tỉnh táo buông lời thức tỉnh . Bà cảm thấy nguy hiểm, trận chiến này e là không có dễ dàng như bà vẫn nghĩ. Lúc này bà cần lên tiếng trấn an cảm xúc đám người Phật Môn.

Bà nói : " chư vị Phật môn hôm này các ngươi tiến cung vốn không phải là để tranh luận về vấn đề này. Chuyện này tạm gác lại khi khác có dịp chúng ta lại đàm luận tiếp . Khi đó sẽ có cơ hội cho các vị chứng minh sự trong sạch của Phật môn."

Đám cao tầng Phật môn nghe vậy thì hiểu ra . Ý tứ của Huy Gia Thái Hậu rất rõ ràng chuyện này không vội. Chỉ cần hôm này kế hoạch của mấy nhà bọn họ liên thủ với Thái Hoàng Thái Hậu thành công thì hoàng đế có thể bị kéo xuống khỏi ngai vàng. Khi đó chỉ đối mặt với một vị vua mất ngôi thì bọn họ có thể dễ dàng đòi lại mặt mũi. Vậy nên lúc này phải nhịn xuống nhẫn mới làm được đại sự.

Nhất Minh đại sư đại diện Phật môn lên tiếng đáp lại : " Đa tạ Thái sư đã cảnh tỉnh chúng tôi . Xin được cẩn tuân ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu."

Đám cao nhân Phật môn vốn đều là người tu Phật nhiều năm nên rất nhanh bình ổn lại cảm xúc. Cơn nóng giận qua đi bọn họ bắt đầu nghĩ lại mà sợ. Suýt chút nữa nhiều người trong bọn họ đã bị tức giận mà phạm sai lầm . Phật tổ dạy không sai không được nóng giận, nóng giận làm giảm trí tuệ của chúng ta .

Huy Gia Thái Hậu cảm thấy không thể tiếp tục để Lê Tấn nắm giữ tiết tấu của triều hội hôm nay thêm nữa. Bà phải lập tức xuất chiêu đánh hắn không kịp trở tay . Không thể đợi thêm nếu không với khả năng làm người tức giận của hắn e rằng sẽ có bên nào đó trong liên minh của bà bị hố . Phật môn suýt nữa thì phạm sai không thể tiếp tục bị động như vậy.

Huy Gia Thái Hậu nói :" Hoàng đế hôm nay chư vị cao nhân ba nhà Phật-Đạo-Nho thỉnh được vào triều là có điều quan trọng muốn nói . Vậy nên ta cho rằng chiếu chỉ đã tuyên xong chúng ta có thể ưu tiên nghe xem chúng cao nhân muốn đại diện người trong thiên hạ nói lên lời gì . Ta nói vậy hoàng đế cùng bách quan nghe có phải không ?"

Lê Tấn nghe vậy thì biết rằng bà nội hắn gấp không chờ được nữa rồi. Bà đây là mong nhanh chóng kéo hắn xuống khỏi ngai vàng đi. Hừ nào có dễ vậy trẫm sẽ cho các người biết thế nào là mất cả chì lẫn chài.

Ngay khi Lê Tấn chưa kịp lên tiếng thì Lữ Côi Vương đã đứng ra tâu lên :" Bẩm bệ hạ thần cho rằng lời của Thái Hoàng Thái Hậu rất là có lý. Triều đình nên ưu tiên lắng nghe lòng người thiên hạ, lắng nghe chư vị cao nhân tiếng nói. Xin bệ hạ ân chuẩn cho đề nghị này của Thái Hậu ."

Lời này của Lữ Côi Vương thể hiện hắn cũng gấp . Đương nhiên là phải gấp hắn tin chắc chỉ cần hôm nay Lê Tấn thoái vị thì hắn có khả năng rất lớn là người được tôn làm hoàng đế tiếp theo.

Trong lời của hắn cũng có giăng bẩy đối với hoàng đế. Hắn dùng từ " ân chuẩn" trong câu cuối quả là cố tình âm hoàng đế . Bây giờ Lê Tấn bảo chuẩn hay không chuẩn đều là phạm lỗi. Không chuẩn tức là không nghe lời thỉnh cầu của Thái Hoàng Thái Hậu, chuẩn thì có nghĩa là hoàng đế tự cho mình cái quyền được cho phép bà nội của mình làm này làm kia nói này nói kia . Quay đi quay lại rõ ràng đều là chủ đích gán cho hoàng đế tội danh bất hiếu với bà nội.

Lê Tấn nghe xong thì đoán trong lúc này Lữ Côi Vương hẳn là không có ý tốt với mình. Cách tốt nhất là xoay chuyển câu chuyện tìm cách bơ đi lời hắn nói cứ xem như hắn là không khí đi .

Vậy nên hắn liếc qua đám người Phật môn một vòng rồi cất tiếng hỏi :" Chư vị Đạo môn thiên sư hôm nay đều rất im lặng. Không biết là chư vị không có gì muốn nói hay là trẫm thiếu sót không cho chư vị có cơ hội lên tiếng ? Xin các vị tiên sư vui lòng giải đáp giúp trẫm ."

Lời này của hoàng đế vừa ra làm nhiều người việt vị . Bệ hạ quá lưu manh rồi, ngài không đáp lời Huy Gia Thái Hậu, Lữ Côi Vương mà quay sang trò chuyện cùng Đạo môn. Đây rõ ràng là tỏ thái độ tôn trọng tiếng nói của Đạo môn mà ngó lơ người khác . Người tinh ý có thể nghĩ ngay ra đây là bệ hạ đang cố ý chuyển hướng chú ý của mọi người đồng thời tạo ra sự rạn nứt nhỏ trong liên minh của đối thủ.

Phạm tiên sư của Thanh Hoa đạo quán người được xem là lãnh tụ đương thời của Đại Việt đạo môn. Lão có thể xem là nhân tinh lập tức nhận ra vấn đề nên đứng ra trả lời.

Lão đáp : " bẩm bệ hạ hôm nay đạo môn chúng tôi tới đây có lời muốn nói lời ấy tương tự như Phật môn . Vậy nên Phật môn lên tiếng cũng giống như chúng tôi lên tiếng Phật-Đạo hai nhà khi này tuy hai mà như một không cần phân biệt ai đại diện cất lời. Mạn phép xin đoán lời chư vị Đại nho muốn nói hẳn là tương tự như hai nhà chúng tôi. Vậy nên bệ hạ không cần hỏi Đạo môn thêm nữa lời của chư vị cao tăng đại nho cũng chính là lời muốn nói của Đạo môn."

Lê Tấn trong lòng thầm khen lão già lỗ mũi trâu này quả là khôn khéo. Dùng một loạt lời nói để khiến kế ly gián của hắn phá sản hoàn toàn. Đã thế còn tiện thể giúp Đạo môn ẩn mình, chiếm được thiện cảm từ hai nhà Phật-Nho. Hắn trong lòng cảm khái " quả nhiên có thể làm lãnh tụ của một thế lực nào đó không có ai là kẻ tầm thường."

Lê Tấn bèn nói : " Phạm tiên sư đã nói như vậy thì trẫm xin mời vị Đại nho nào đó đứng ra, thay mặt ba nhà nói lên tiếng lòng của các vị. Nho gia là thiên hạ đệ nhất lời của đại nho trẫm xin được rửa tai lắng nghe."

Mọi người trong lòng thầm mắng bệ hạ nhàm chán. Kế ly gián của ngài chắc chắn không thành nhưng vẫn không quên chêm vào câu " Nho gia là thiên hạ đệ nhất " khi nói chuyện.

Dương Ngọc Thái là người sáng lập Bách Khoa thư viện là trường tư thục có danh tiếng nhất đương thời. Đây là trường có nhiều vị Đại nho không muốn làm quan tham gia dạy học .

Học phí trường này rất cao mỗi học sinh đều phải đóng 3 lạng bạc tiền học mỗi tháng . Không những thế có tiền chưa hẳn vào được chiêu sinh hàng năm luôn là hàng dài người xếp hàng xin học . Đầu vào đều là phải thi nếu đạt yêu cầu của trường mới được nhận. Kèm với những điều đó là thành tích đáng tự hào trong quá trình dạy người của Bách Khoa thư viện. Trong gần bốn mươi năm qua trường đã dạy ra hơn trăm vị tiến sĩ trong đó có một trạng nguyên, một bảng nhãn ba thám hoa.

Dương phu tử thay mặt Nho gia lên tiếng . Lão đáp :" bẩm bệ hạ hôm nay Nho gia chúng tôi cùng hai nhà Phật - Đạo vào triều là muốn cùng dâng thỉnh nguyện lên bệ hạ. "

Lê Tấn cười hỏi :" Là thỉnh nguyện gì xin Dương phu tử cứ nói trẫm xin lắng nghe."

Dương phu tử nói :" Bẩm bệ hạ trước khi nói lên thỉnh nguyện xin ngài cho phép lão phu được kể lại một chuyện."

Lê Tấn lập tức nói :" Chuẩn . Mời phu tử kể ".

Dương Phu tử bắt đầu kể : " bẩm bệ hạ chuyện là như vậy . Mười ngày trước tức ngày mùng một tết ông trời đã giáng xuống dị tượng. Gần trưa hôm đó đã xảy ra nhật thực kéo dài nửa khắc đây là hiện tượng rất bất thường. Cùng thời gian đó trong từng tòa miếu thờ Khổng Thánh đạo quán, chùa miếu đều bất ngờ xuất hiện cảnh tượng muôn vàn tiếng chuông ngân vang cùng lúc ."

Lê Tấn nghe vậy khẽ tấm tắc khen :" Chư vị đệ tử các nơi quả nhiên là tâm linh tương thông có thể tại một thời điểm cùng nhau đánh chuông. Quả là thiên hạ không gì là không thể, quang cảnh hiếm lạ như vậy có thể diễn ra được. Tiếc là trẫm ở trong cung không thể chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy. Thật là đáng tiếc đáng tiếc lắm thay."

Dương phu tử đang nói bị bệ hạ cắt ngang thì rất khó chịu. Người khác chưa nói xong mà nói xen vào đúng là vô lễ đúng là thiếu sót trong giáo d·ụ·c từ bé mà. Hừ không hiểu lễ nghĩa như vậy sao xứng làm hoàng đế. Dù tức giận nhưng lão vẫn ôn tồn mà nói :" Bệ hạ lão phu chưa có kể xong ."

Lê Tấn tỏ vẻ bất ngờ hắn nói :" trẫm xin lỗi phu tử . Ta cho rằng chuyện đến đó hết rồi nên mới cắt ngang lời ngài."

Dương phu tử liền nói : " không sao bệ hạ không biết nên không có lỗi . Xin bệ hạ nghe tiếp câu chuyện."

Lê Tấn hiểu rõ lão già này đang nói móc hắn lão đây là ngầm chửi hắn ngu dốt không biết đoán định đây mà. Lòng biết rõ nhưng mặt thì cười mà nói : " vậy xin mời phu tử kể tiếp chuyện sau đó diễn ra thế nào trẫm thật muốn biết."

Dương phu tử lại kể :" Bẩm bệ hạ sau khi nhật thực kết thúc tất cả tiếng chuông ngừng lại hàng ngàn chuông lớn đồng thời rơi xuống khỏi nơi treo chuông. Dựa vào các nơi cùng nhau nói lại thì tất cả chuông đồng các nơi đều bắt đầu ngân vang vào lúc bắt đầu nhật thực và rơi xuống khi nhật thực kết thúc. Cảnh tượng đó đã khiến cho các nơi lâm vào khủng hoảng ."

Lê Tấn bỗng hỏi lại :" mọi người cùng nhau đánh chuông, cùng nhau cắt dây hạ chuông xuống. Có gì đâu mà lại lâm vào khủng hoảng ? Lời phu tử nói trẫm thật không hiểu."

Dương phu tử trong lòng cười lạnh ngài cứ trang đi. Hừ đợi lão phu nói thẳng ra xem ngài còn trang được không.

Lão chắp tay đáp :" bẩm bệ hạ sở dĩ tạo ra khủng hoảng là bởi vì không có ai đánh chuông cũng không có ai cắt dây hạ chuông."

Lê Tấn tỏ vẻ sửng sốt :" thật vậy ư ? Vậy đây là chuyện gì xảy ra ?"

Dương phụ tử đáp : " bẩm bệ hạ chuyện này hoàn toàn là thật. Sở dĩ có cảnh tượng này là do chư vị thánh nhân đồng thời giáng xuống ý niệm cảnh báo thế nhân."

Lê Tấn trong lòng thầm mắng đám người ba nhà Phật-Đao-Nho quả nhiên vô sỉ. Hắn đã nghe qua Lê Niệm báo lại chả phải là cái gì chuông lớn đồng loạt ngân vang. Khi đó trời đất tối sầm nên nhiều nơi đệ tử trông giữ tháp chuông đã đánh chuông cảnh báo . Tiếng chuông vang lên cũng là lộn xộn có phần gấp gáp chứ lấy đâu ra mà có nhịp điệu. Rõ ràng là trợn mắt nói láo mà đúng là da mặt không đủ dày không giữ vị trí cao.

Chương 99. Cầu đề cử tặng quà ( khi ko biết đặt tên chương là gì thì cầu )