Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104: Tình cảnh hiện tại!
Giang Như Nguyệt sốt sắng nhìn ba người nói.
Sau đó Lâm Thắng xuất hiện ở phía trước Giang Như Nguyệt một cách bất thình lình.
“Bọn chị đi còn em thì sao?!” Mạc Uyên nhìn Giang Như Nguyệt hỏi.
Thậm chí Giang Như Nguyệt lại có ý không muốn sống, nhìn cô nàng rất âm u. Đến cùng đã gặp phải chuyện gì mới khiến một người trở nên như vậy?!
Hiện tại, cô nàng đang bị hai Chân Linh trung kì Đông Minh và Phạm Hải kiềm chế, không hề làm gì được chúng, liều cả mạng rồi mà...
“Một tháng sau khi chuyện xảy ra thì Phạm gia công bố một người trong đã tăng lên đến Kim Đan hậu kì, ba nhà còn lại cũng có người tăng cấp, đồng thời rất nhiều mối làm ăn của Giang gia và Minh gia bị bốn nhà c·ướp lại như đã được sắp đặt từ trước!”
“Hai nhà hợp tác đã khiến bốn gia tộc còn lại cảm thấy nguy hiểm nên họ đã liên hợp lại với nhau, thế cục sau đó tạo thành 2vs4. Bên 2 có một Kim Đan hậu kì, hai trung kì và ba sơ kì. Bên 4 có bốn Kim Đan trung kì và bốn sơ kì!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thắng và Mạc Uyên rất muốn biết tình cảnh mà Giang Như Nguyệt đang gặp phải.
“Anh mau dẫn chị Uyên với Ngọc Linh rời khỏi thành! Nhân lúc bọn chúng chưa biết chuyện này phải chạy thật nhanh! Nếu không sẽ c·hết đấy!!!”
Mặc dù...Giang Như Nguyệt sẽ thất bại trước bốn tên thiếu gia kia.
“Sau khi biết sự thật Minh gia đã giảm bớt qua lại với Giang gia. Nếu không phải ông em là Kim Đan hậu kì có Pháp Bảo cao cấp trong tay thì Minh gia đã hủy hôn ước và bốn gia tộc sẽ t·ấn c·ông diệt Giang gia rồi!”
“Lúc này lực lượng chính của Giang gia và Minh gia đã trở về nhưng đã muộn, gia sản bị dọn đi hết. Người của Giang gia lần theo dấu vết rồi tìm được em!”
Lâm Thắng vừa ra tay cô đoán hắn ít nhất cũng là Kim Đan.
“Em không sao cả bởi vì bây giờ nhà em không kém nhà bốn tên kia, không có tự tin tuyệt đối bọn chúng sẽ không dám động vào em!” Giang Như Nguyệt trả lời, sau đó nói tiếp...
Một cái vung nhẹ mà đã giải quyết bốn tên đó, Lâm Thắng mạnh đến mức nào??
“Lùi lại đi!”
... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giang gia và Minh gia đều chỉ để ở nhà một Kim Đan sơ kì trông coi, người ở lại Giang gia chính là mẹ em. Vào một đêm của sáu tháng sau đó, lực lượng ra ngoài tìm kiếm vẫn chưa trở về, hai nhà liền b·ị đ·ánh úp và c·ướp hết tài sản. Mẹ lấy thân mình che chở em chạy thoát khỏi những k·ẻ c·ướp nhưng do b·ị t·hương quá nặng nên bà đã mất ở trên đường, chỉ còn lại mình em với một v·ết t·hương trên bụng chạy trốn tiếp!”
Lâm Thắng nhìn Giang Như Nguyệt hỏi.
Đúng rồi, mình đang rơi vào tình thế còn kém hơn lúc này rất nhiều. Tâm tình lo lắng, sợ hãi, buồn rầu luôn xuất hiện trong lòng cho đến khi bỗng thấy Lâm Thắng từ hôm qua.
Giờ chưa ai biết chuyện này vẫn có thể chạy kịp.
Đến bây giờ, Lâm Thắng bị kéo vào trong đó, Giang Như Nguyệt cũng nhận ra tình cảnh mình đang gặp phải tồi tệ như thế nào.
“Hãy nghe anh ấy, không cần lo về gia tộc bốn tên thiếu gia kia! Chị cũng muốn biết về tình hình hiện tại của em, nói đúng là cả nhà em hơn!” Mạc Uyên nói, Lâm Ngọc Linh ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Vì gì?? Chẳng lẽ đã chắc chắn hắn là người cứu mạng trong đêm đó rồi??
Bịch!!!!
Nghe chúng nói nhà cô nàng cũng là một trong sáu gia tộc lớn ở thành này nhưng hiện tại đã không đủ sức để đứng ở vị trí đó.
Nếu tình trạng này vấn diễn ra như vậy thì thua mất, chẳng thể làm được gì cả...
Lâm Thắng thở dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tình hình lúc đó duy trì ở trạng thái cân bằng cho đến khi hai năm sau đó, một Kim Đan sơ kì của Giang gia tăng lên đến Kim Đan trung kì, thế cục nghiêng dần sang một bên. Lại hai năm sau đi qua, Giang gia có thêm một người tăng lên đến Chân Linh sơ kì. Sự cân bằng tan vỡ ngay lập tức!”
Nghe hai câu hỏi thì Giang Như Nguyệt bắt đầu nhớ lại tình cảnh của mình, hai mắt cô đỏ dần lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù không biết Giang Như Nguyệt phát hiện ra chuyện đó lúc nào nhưng phần quyết tâm hiện tại trên người cô nàng khiến hắn hơi hơi cảm động đấy!
Bỗng một giọng nói vang lên ngay bên tai.
Khoan!!
“Giang gia và Minh gia ỷ vào lực lượng mạnh hơn đã phát triển và mở rộng một cách mạnh mẽ, rất nhiều mối làm ăn của bốn gia tộc kia b·ị c·ướp mất. Sự phát triển của hai gia tộc kéo dài hai năm, càng làm càng hăng!
Người đàn ông đã từng cứu mạng mình mang đến một cảm giác có thể dựa vào, nó đã khiến cảm xúc tiêu cực bấy lâu nay bị quên đi tạm thời.
Cảm giác của bọn hắn trước khi mất ý thức là giống như đang bị một bức tường vô hình lớn đập thẳng vào người, không hề có sức chống lại.
Lâm Thắng hơi ngây ra đó, cô nàng này đang liều mạng để bảo vệ bọn hắn??
“Nhưng tìm một năm không thấy bất kì manh mối gì, vừa buông lỏng cảnh giác thì Kim Đan trung kì còn lại của Giang gia cũng m·ất t·ích, lần này là bố của em. Vẫn là ở ngoài thành, hai nhà dốc toàn bộ lực lượng đi để tìm h·ung t·hủ!”
Giang Như Nguyệt rất gấp, sao Lâm Thắng lại cứ ngồi yên đó mà Mạc Uyên còn hỏi nhiều nữa chứ, họ không sợ bị g·iết sao???
“Ba người đi mau, giờ vẫn chưa muộn...!”
“Gia tộc đứng hàng thứ hai ở lúc đó là Minh gia, với ba vị Kim Đan, một trung kì và hai sơ kì. Minh gia bỗng đưa ra ý muốn đính hôn để hai gia tộc hợp tác, vì điều kiện rất có lợi lên gia tộc em đã đồng ý!”
Cả quá trình diễn ra trong đúng năm giây cho đến khi hắn ngồi xuống ghế.
“Lúc này hai gia tộc mới hiểu được, từ khi bốn gia tộc kia gửi lời cảnh báo họ đã bắt đầu bày âm mưu nhằm vào Giang gia. Nói là Giang gia bởi vì bố của em và anh trai của ông ấy luôn c·ướp mối làm ăn của bốn gia tộc, Minh gia chỉ b·ị c·ướp nhà do không động đến bốn nhà mấy!”
Theo động tác vung kiếm của Lâm Thắng thì không khí trong phòng trà b·ạo đ·ộng lên, chỉ chưa đầy một giây sau đó bốn tên thiếu gia bị đập bay ra khỏi chỗ này.
“Mười năm trước, gia tộc của em vốn là gia tộc đứng đầu với ba vị Kim Đan, một hậu kì, một trung kì và một sơ kì. Các nhà khác cũng có hai đến ba người nhưng về sức mạnh tổng thể vẫn thua kém Giang gia mấy phần!”
Nhưng ra tay cũng đại biểu hắn chắc chắn sẽ bị bốn gia tộc lớn trong thành đuổi g·iết, chỉ là một Kim Đan thôi không thể nào chống lại bọn chúng, Lâm Thắng sẽ phải đối mặt với hơn mười vị Kim Đan đấy.
Giang Như Nguyệt ngây người nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.
Lâm Thắng không thèm liếc chúng, quay người đặt kiếm lại vào tay Giang Như Nguyệt sau đó về ghế ngồi xuống tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cho đến một ngày hai gia tộc nhận được lời cảnh báo ngừng tay lại của bốn gia tộc gửi đến! Giang gia và Minh gia đang mạnh mẽ nên không thèm quan tâm lời cảnh báo của bốn gia tộc. Thậm chí vì lời cảnh báo mà làm mạnh tay hơn!”
“Giờ đâu phải lúc để ý những điều này!!! Anh mau dẫn hai người họ đi!!!!”
Lúc nói câu này đôi mắt đã kín nước của Giang Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lâm Thắng.
“Không phải lo lắng, dù người mạnh nhất của nhà bọn chúng đến cũng không làm được gì đâu! Giờ anh tò mò hơn về tình hình của em. Tại sao em lại có thể vứt bỏ mạng mình để cứu ba người mới quen chưa được hai tiếng này? Người thân, gia đình không quan trọng bằng ba người này sao?”
“Nhưng mà có lẽ không duy trì được bao lâu nữa bởi vì nghe nói người mạnh nhất Đông gia sắp tăng lên Kim Đan hậu kì! Đến lúc đó Giang gia sẽ không còn ở trên thế gian này!”
“Và rồi, đến một ngày trong năm đó, một Kim Đan trung kì của Giang gia bỗng nhiên m·ất t·ích, người đó là anh trai của bố em. Lúc này hai nhà trở nên cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh và đồng thời cũng phái người ra tìm kiếm!”
Lâm Thắng và Mạc Uyên nói không sợ hơn mười Kim Đan nhưng cô nàng vẫn lo nghĩ cho ba người...
“Nhưng mà, chị vừa nghe thấy bốn tên kia nói nhà em đâu còn như vậy phải không? Liệu có chắc sẽ không sao không?” Mạc Uyên lại hỏi.
Giang Như Nguyệt cắn răng, mặc dù đánh một cách không quan tâm đến mạng sống nhưng bọn hắn có tận bốn người, hai trong bốn còn ngang với mình, muốn kiềm chế cô không quá khó.
Trong ánh mắt của bốn người động tác của Lâm Thắng nhìn như rất chậm nhưng mà không biết tại sao cơ thể bọn hắn lại không thể nhanh chóng làm động tác đón đỡ.
“Chạy trốn hai ngày, đau không dám kêu, mệt không dám dừng, đói chỉ uống ít nước từ suối gặp phải trên đường. Cứ chạy thẳng đường cho đến khi vào trong rừng Đại Ngàn và b·ất t·ỉnh vì kiệt sức. Sau đó em đã được cứu bởi một người đàn ông, hình bóng của người đó đã in sâu vào trong não em với hai giây tỉnh lại mơ hồ!”
Giang Như Nguyệt ảm đạm xuống, đi đến ghế ngồi xuống, mắt u sầu nhìn Lâm Thắng và Mạc Uyên bắt đầu kể chuyện.
Cảnh tượng này khiến cho bốn tên thiếu gia giật mình, chưa kịp suy nghĩ làm gì tiếp thì thấy Lâm Thắng cầm lấy kiếm từ trong tay của Giang Như Nguyệt rồi vung nhẹ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.