Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107: Chuẩn bị!
Ôn Vũ Đại không biết nói gì với trường hợp này!
“Hậu quả cần xử lí ở đây bao gồm nơi ở tiếp theo cho những đứa trẻ, sản nghiệp của bốn gia tộc kia, vì hầu như toàn bộ người chủ chốt trong các gia tộc có tội nên sau khi cậu hành động nhà đó sẽ sụp đổ. Nếu tiếp nhận sản nghiệp thì phải có thực lực nắm giữa và đảm bảo việc kinh doanh vẫn ổn cho người dân, không ổn là binh vệ sẽ xử lí!”
“Không, là chắc chắn, chưa trải qua những chuyện đẫm máu nên vẫn có suy nghĩ như thế!”
“Bây giờ cậu phải biết những vấn đề sau. Đầu tiên cần xác định những kẻ cần g·i·ế·t, thứ hai là nên g·i·ế·t lúc nào tránh binh vệ chú ý, lí do những gia tộc động thủ bên ngoài là vì trong thành cấm g·i·ế·t lẫn nhau...trên mặt nổi!”
“Bây giờ làm thế nào để xác định những người có tội rồi g·i·ế·t?!” Lâm Thắng hỏi Ôn Vũ Đại.
“Có lí do rồi cứ thế mà ra tay không lên kế sách cụ thể?!”
Trong lòng Ôn Vũ Đại xuất hiện vài ý nghĩ, bốn gia tộc mà Lâm Thắng vừa nói là bốn nhà có tham dự vào những tệ nạn trong thành, rất nhiều nhà bị chúng làm tan nát.
“Phạm gia, Đông gia, Quan gia và Lý gia!”
“Bởi vì mấy người chúng ta chỉ đóng vai nội ứng thu thập thông tin cho hội! Mang danh người của hội sát thủ nhưng chưa g·i·ế·t người bao giờ hoặc hiếm khi ra tay! Khi bị bắt mang tội đồng lõa nặng nhưng không đến mức đáng c·h·ế·t nên bị phế hết lực lượng!”
“...”
“Không, giữ lại một nhóm tàn phế để dọa và cảnh cáo những người có ý định muốn làm theo hội sát thủ!”
“Tại sao ông và mấy người đồng bạn đó lại không bị g·i·ế·t trong khi tổ chức đã bị diệt??”
“Tôi định mua một căn nhà lớn hoặc mảnh đất lớn xây nhà làm nơi sống tập trung cho những đứa trẻ không có nơi về!”
“Ok, vậy tôi sẽ nhận danh sách của ông!” Lâm Thắng nhìn Ôn Vũ Đại nói.
“Vấn đề thời gian ra tay tạm thời bỏ qua, bây giờ cậu định sắp xếp những đứa trẻ như thế nào?!”
Nếu mình cũng có một tổ chức thì tốt biết mấy....tổ chức???
Càng nghĩ Lâm Thắng càng thấy được nhiều lợi ích và cực kì muốn thực hiện nó ngay lập tức!
“Cậu hỏi những điều này để làm gì? Giờ chúng tôi chỉ là mấy người tàn tật không giúp được gì cả!”
“Kế hoạch cụ thể đâu? Mục tiêu rõ ràng đâu? Đường lui đâu? Việc làm sau khi thành công đâu?” Ôn Vũ Đại hơi hơi trợn mắt nhìn Lâm Thắng nói.
“Xem ra cậu rất giàu!”
“Nó dùng để làm gì vậy???!” Lâm Thắng hỏi.
Lâm Thắng suy nghĩ, nếu nhận danh sách của Ôn Vũ Đại thì bớt được rất nhiều thời gian nhưng không chắc chắn tất cả người trong đó đáng c·h·ế·t.
“Nếu có thể chữa khỏi tàn phế thì mấy ông có muốn lập lại một hội sát thủ mới không?” Lâm Thắng nghiêm túc nhìn ông ta nói rõ từng chữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi nói là nếu thôi!” Lâm Thắng nói.
Ôn Vũ Đại bỗng im lặng, ánh mắt trở nên khác lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có!” Lâm Thắng nghiêm túc nói.
“Ngu ngục! Đương nhiên là điều tra từng người một!” Ông ta trợn mắt lên nhìn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“...”
...
“Ok!” Lâm Thắng gật đầu.
“Linh thạch không phải là vấn đề!”
“Không!” Lâm Thắng nhìn ông ta nói.
Lâm Thắng đang nghĩ đến mấy bình MP cấp C trong túi, liệu nó có tác dụng không???
“Chiều tối cậu quay lại đây để lấy!”
Lúc này Ôn Vũ Đại bỗng lấy ra một tấm phù rồi lẩm bẩm gì đó, Lâm Thắng tò mò nhìn một màn này.
“Ha...!”
“Cuối cùng, những người vô tội còn sót lại trong bốn gia tộc. Bình thường, tranh đấu sẽ chém g·i·ế·t tận gốc để tránh bị trả thù. Cậu không làm được nên có thể mặc kệ đuổi đi hoặc...tự nghĩ đi!”
“Chỉ vì tiểu thư Giang gia tội nghiệp mà cậu muốn xử lí bốn gia tộc? Thay họ giải quyết sự tự gieo gió gặt bão năm xưa?” Ánh mắt của ông ta nhìn Lâm Thắng không còn tốt.
“Vậy sao...!” Lâm Thắng thở nhẹ ra.
“Nếu cậu tin tưởng thì ông già này sẽ lên danh sách cho cậu, cứ lần theo danh sách đó mà g·i·ế·t thôi!”
Nếu mà có tác dụng thì để mấy người Ôn Vũ Đại cùng mình thành lập một hội mới, sau đó rất dễ làm nhiều việc. Có người chăm sóc những đứa trẻ, quản lí những sản nghiệp thu thập được, thậm chí còn có thể cứu những cô gái nhân yêu đang bị buôn bán và hình thành nên một mạng lưới tìm kiếm cha mẹ!!!!!
Để giải quyết vấn đề này chỉ có một cách duy nhất là bên c·h·ế·t bên sống.
“Không có nên đến tìm ngài cựu sát thủ để hỏi ý kiến đây!”
...
Mấy ngày gần đây hắn mới được tiếp xúc với những tấm phù, tác dụng của chúng đều rất hữu ích.
“Trực giác của sát thủ à...Loại cảm giác mông lung này có đúng thật không?!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Lúc đó Giang gia sẽ thảm hơn rất nhiều.
Ông ta thở dài nói.
Ôn Vũ Đại nói cho Lâm Thắng một đống vấn đề khiến hắn hơi đau đầu, không ngờ cần có nhiều chuyện phải xử lí như vậy. Nếu có người làm thay thì tốt.
“Thật sao?!!!” Ôn Vũ Đại cực kì kinh ngạc, ông ta vừa nghe thấy gì? Hắn nói sẽ chữa khỏi phế cho bọn họ!
Nhưng Mạc Uyên đã phản đối ý nghĩ này ngay, cô nàng cho rằng đây là cách làm tăng thêm mâu thuẫn giữa bọn họ. Hắn ở mãi đây thì không sao, một khi đi mất thì các gia tộc sẽ ngóc đầu lại theo thời gian.
“Tổ chức Ẩn Sát???” Lâm Thắng hơi kinh ngạc.
“Tạm thời đến đây thôi, còn lại tối bàn tiếp, tôi chỉ là người hướng dẫn, bắt tay vào làm tất cả phải xem cậu rồi!”
Ôn Vũ Đại im lặng nhìn hắn.
Lâm Thắng nghe xong Mạc Uyên nói đã dần nhận rõ lại về quy tắc tàn nhẫn của thế giới này, hắn vẫn quá ngây thơ, nghĩ đơn giản, chưa đủ quyết đoán.
Qua mấy giây sau tấm phù bỗng hơi hơi sáng lên rồi ông ta cất nó vào trong túi của mình.
“Định hai ngày sau sẽ ra tay!” Lâm Thắng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu chắc chắn có thể g·i·ế·t được người của bốn gia tộc?!” Ôn Vũ Đại nghiêm túc hỏi.
“Có lẽ vậy!”
“Mà thôi, không sao cả, bớt chút thời gian xác nhận người trong danh sách tốt hay xấu là được!” Lâm Thắng tự nhủ.
Nhìn thế nào đây đều giống vì gái mà chiến, hơn nữa trong truyện này là Giang gia làm quá từ năm xưa, bị trả thù không phải chuyện lạ gì. Các gia tộc tranh đấu luôn như vậy.
“Không còn gì à?!” Ôn Vũ Đại đợi vài giây thấy hắn không nói gì nữa thì hỏi.
Ôn Vũ Đại không hiểu nói.
“Cậu vẫn còn rất non trẻ!”
“Lí do của cậu là gì?”
“Không có Anh Thai trung kì trở lên thì chắc chắn 100%!” Lâm Thắng gật đầu nói.
“Cậu có kế hoạch gì?!” Ôn Vũ Đại không trả lời Lâm Thắng mà hỏi.
Lâm Thắng xấu hổ cười cười, trong lòng nghĩ điều tra cho đến bao giờ mới xong đây.
Nếu mấy gia tộc đó làm những chuyện đáng g·i·ế·t thì hắn đã có lí do yên tâm ra tay.
“...”
Chức nghiệp Sát Thủ của hắn vẫn yên lặng ở đó, chưa bao giờ làm những việc của một sát thủ thực sự.
“Đây cũng coi là một giải pháp tốt nhưng giá đất ở đây không rẻ, ít cũng phải mất mấy chục nghìn cho đến mấy trăm nghìn linh thạch đấy!”
Ôn Vũ Đại trầm ngâm một chút rồi nói.
“Thứ ba, phải xử lí hậu quả sau khi g·i·ế·t, sát thủ bình thường có thể mặc kệ bỏ đi nhưng cậu không định làm vậy đúng chứ?”
“...”
Chương 107: Chuẩn bị!
“Lại chiều tối...!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phù truyền tin, danh sách của bốn gia tộc sẽ lấy ở chỗ đồng bạn ta!” Ôn Vũ Đại nói.
Lúc đầu Lâm Thắng nghĩ được một biện pháp tạm ổn là đánh trọng thương những kẻ đứng đầu của bốn gia tộc rồi đe dọa chúng không được động đến Giang gia.
Lâm Thắng đến tìm Ôn Vũ Đại là bởi vì ông ta đã từng làm những chuyện tương tự rồi, hắn muốn biết cách xử lí hậu quả.
“Có việc gì không?!”
“Không, có lí do nhất định phải làm như vậy?!”
“Một nửa lí do là vậy, nửa còn lại muốn giải quyết vấn đề của những đứa trẻ mất nhà kia. Định hỏi ông xem trong bốn gia tộc đó có gia tộc nào làm những việc hại gia đình người khác!” Lâm Thắng nói.
“Cậu...đừng nói đây chỉ là quyết tâm nhất thời khi thấy vài cảnh tượng khốn khổ đấy nhá!” Ôn Vũ Đại tức tức nói.
Đùa chứ, muốn chữa khỏi cho một người tu luyện đã bị phế cực kì tốn tiền của, có những thứ rất hiếm dùng tiền chưa chắc đã mua được đâu.
“Vậy, định làm thịt những gia tộc nào?!”
Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi kể cho Ôn Vũ Đại nghe về tình hình của Giang Như Nguyệt.
“Rất tiếc là...bốn gia tộc đó đều dính dáng đến những điều tồi tệ nhất trong thành, chúng đáng g·i·ế·t!” Ôn Vũ Đại nhìn Lâm Thắng nói.
“Tôi có chuyện muốn hỏi ông?!” Ánh mắt Lâm Thắng hơi động nhìn Ôn Vũ Đại nói.
Hắn vẫn tay mơ, chỉ biết chém g·i·ế·t, cần phải học hỏi người trong nghề về những vấn đề cần thiết.
“Vậy à...!”
“Cậu phải biết Ẩn Sát bị diệt rồi chứ mà sao lại hỏi vậy?! Giờ chỉ còn lại mấy người tàn tật không biết làm gì ngoài lang thang rồi nghe ngóng thông tin như một thói quen!”
“Các ông có đông không? Thực lực thế nào?!”
Nhưng, chỉ vì Giang Như Nguyệt hắn không thể đi g·i·ế·t hết bốn gia tộc kia được...Vậy nên hắn nhớ đến Ôn Vũ Đại và những đứa trẻ.
Hắn cũng biết chuyện hiện tại do Giang gia gieo gió gặt bão nhưng Giang Như Nguyệt lúc đó vẫn còn nhỏ, thiếu nữ vô tội.
“Cậu hỏi đi!”
“Bọn chúng nhân từ như thế?!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.