Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Đi dạo
Cô bé vẫn thút thít trong ngực hắn.
“Vâng!!”
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đó, hắn đi gần đến mới thấy rõ cửa khách sạn đang bị binh vệ thành ngăn lại không cho ai vào.
Mới đầu hắn không hiểu là gì nhưng sau đó nhớ đến thần thức của người tu luyện trong tiểu thuyết.
Câu này của hắn khiến chủ cửa hàng làm việc rất nhanh chóng.
Chị Uyên đã từng nói với cô, chỉ có người thân cận nhất của mình mới có thể đặt tên cho.
“Đù, không được ăn lại còn m·ất m·ạng, đúng là xui cho anh bạn đó!”
“Anh…!!” Lâm Ngọc Linh bỗng ôm hắn chặt hơn, hai mắt rưng rưng.
“Ngọc Linh ngoan lắm!” Lâm Thắng xoa vết nước mắt trên mặt cô cười nói.
Hắn không nghĩ theo hướng đó nữa, nghĩ thế xong rồi hỏi khiến cô bé buồn.
…
Chủ cửa hàng nhận ra Lâm Ngọc Linh là nhân yêu nhưng cũng không nói gì.
Làm xong tất cả hắn thanh toán ba trăm linh thạch rồi ra khỏi cửa hàng bán quần áo.
Từ tối đến bây giờ cô bé vẫn chưa nói câu nào, không biết có phải do sợ hay không.
Cô bé nghe vậy thì gật đầu ăn chậm lại.
“Chào mừng quý khách, quý khách muốn mua đồ có sẵn hay đặt làm ạ!”
Chỉ một thời gian ngắn đã xong tám bộ khác nhau, trong đó có cả tám bộ đồ lót bên trong.
Sau đó là chọn thêm mấy đôi giày và trâm cài tóc.
“Nghe nhân viên khách sạn nói đêm qua có một người dẫn một nữ nhân yêu đến đây thuê phòng nhưng vội vàng không đưa tiền đặt cọc. Đến trưa nhân viên lên gọi người giao tiền thì không thấy có người trả lời.
Không trách được cô bé ăn ngấu nghiến như vậy, đây là lần thứ hai cô được ăn ngon nên có chút không kiềm chế được.
Cô gái nhân yêu mà chạy đến cửa thành chỉ có thể b·ị b·ắt hoặc g·iết c·hết.
“Em…em không có tên, bọn họ luôn gọi em là con bé kia..!” Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô bé vang lên.
Lâm Thắng đã dậy sớm hơn nhưng sợ đánh thức cô bé nên đã nằm im trên giường chờ cô bé dậy.
Khi chưa thay đồ Lâm Ngọc Linh đã đủ khả ái khiến hắn muốn bóp mặt liên tục. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cảm..cảm ơn anh! Từ bây giờ em sẽ luôn nghe lời anh!” Lâm Ngọc Linh nói sau khi hết khóc.
“Có chuyện gì ở đây vậy?”
Sau khi rời giường hắn gọi nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên trên phòng, bây giờ hai người đang ngồi ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đi ra ngoài đường với anh chứ?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ quán đã may tại chỗ, chỉ trong vài phút đã xong một bộ.
Lâm Thắng cảm thán, đúng là thế giới huyền huyễn mà!
Đi tiếp một đoạn hắn bỗng thấy trước một khách sạn tụ tập rất nhiều người đứng ở ngoài.
“Em tên là gì?!” Lâm Thắng hỏi.
Hắn nhờ chủ cửa hàng dạy cho hắn cách quấn mái tóc dài của Ngọc Linh lại.
Lâm Thắng vừa vào cửa hàng thì một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi ra chào đón.
Lâm Thắng đứng sau đám người tập trung ở đây muốn nghe ngóng xem có chuyện gì.
Mới đầu còn rất khó làm, khiến cho tóc của Ngọc Linh bị rối tung lên. Phải làm đi làm lại nhiều lần mới quen một chút, không được đẹp nhưng đã gọn lại.
Đi theo hướng mà cô nhân viên đã chỉ, hơn mười phút sau hắn đã đến một cửa hàng bán bộ đồ.
Hắn thấy trong bảng thông tin của cô bé không có tên, chẳng lẽ không có thật sao.
Phải nói là siêu cấp khả ái, hắn không chịu được sự dễ thương này mất.
Cô bé không có tên thì phải đặt một cái để gọi, nhưng cô bé đồng ý hắn mới đặt.
Trước tiên hắn tạm dừng việc hỏi thông tin về cha mẹ, hôm nay hắn định đi mua cho Ngọc Linh vài bộ bộ đồ và những thứ cần thiết.
Chủ cửa hàng cũng khen không ngừng.
Gọi mãi không thấy trả lời nhân viên mở cửa đi vào thấy người thuê phòng đã bị cắt cổ c·hết trong tư thế t·rần c·huồng. Còn nữ nhân yêu không thấy đâu, có vẻ là đã chạy trốn từ cửa sổ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thảnh của một đứa trẻ nghe rất êm tai.
Cuối cùng cô bé cũng chịu mở miệng, hắn chỉ sợ cô bé không chịu nói gì.
Một lúc sau hai người đã ăn xong, dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi ngồi xuống đó.
“Không,em…em muốn anh bế!” Lâm Ngọc Linh ôm chặt lấy hắn nói, đầu còn dụi dụi vào ngực hắn.
“Lâm Ngọc Linh! Lâm Ngọc..Nhi..huhu!” Cô bé bỗng khóc lên rồi ôm lấy hắn.
Hắn nói vậy nhưng không chắc cô gái nhân yêu đó có thể trốn vì lối ra duy nhất là cửa thành.
Lúc Lâm Ngọc Linh đứng trước mắt khiến tim hắn nhảy phanh phanh cả.
Lâm Ngọc Linh cũng nghe thấy lời của những người kia.
Chắc chắn hiện tại cô gái nhân yêu đang trốn chỗ nào đó trong thành.
Lâm Thắng đặt tên cho cô nên cô đã hiểu là hắn coi cô như người thân nhất của mình.
Nghe được lời này của Lâm Thắng thì cô bé ngẩng đầu lên, một đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn.
“Không sao không sao, cô gái nhân yêu đó đã chạy mất rồi, không có nguy hiểm gì nữa đâu!” Lâm Thắng xoa đầu an ủi Ngọc Linh.
Lâm Thắng đã hiểu những gì xảy ra.
Chương 29: Đi dạo
Hắn không ngại bế cô nhưng bế mãi không ổn cho lắm. Ngọc Linh cũng lớn rồi.
Có chuyện gì mà binh vệ thành ngăn người vào trong khách sạn nhỉ.
Lâm Thắng nhờ chủ quán thay đồ cho Lâm Ngọc Linh, đồng thời cũng nhờ dạy cô cách mặc luôn.
“Rồi rồi Ngọc Linh, không khóc nữa!” Lâm Thắng vỗ lưng an ủi cô.
Trong này không chỉ bán quần áo mà còn có cả giày, mũ, trang sức của nữ giới.
“Đúng vậy là án mạng!”
Lâm Thắng ngắm nhìn cô bé, cô bé thấy hắn nhìn mình thì cúi đầu xuống.
Có đủ cả thế này thì không cần đi nhiều chỗ nữa.
Vì đây là quần áo có trận pháp nên rất đắt, chỉ dành cho người tu luyện, người bình thường không mua nổi.
“Vâng thưa quý khách, mời quý khách đưa em qua bên này để đo mẫu ạ!”
Sau một hồi thì Lâm Ngọc Linh đã biết cách mặc đồ và đứng trước mặt hắn.
Chủ cửa hàng cười nói rồi đi vào bên trong. Lâm Thắng bế Lâm Ngọc Linh đi theo.
Trong mắt cô bé có nước đang đảo quanh.
Đến bước này Ngọc Linh chưa thể tự làm được.
Đồ mặc ở bên ngoài xong rồi đến đồ lót ở bên trong, tất cả đều được khắc trận pháp.
“Ta nghe nói có án mạng!”
“…”
Trước giờ hắn xem ai cũng có tên cả, chỉ có cô bé không có.
Trong cửa hàng trưng bày đủ loại bộ đồ màu sắc khác nhau, rất nhiều kiểu hình.
Lâm Thắng bế Lâm Ngọc Linh rồi đi ra ngoài khách sạn.
Không hiểu sao hắn lại nhớ đến cô nhân yêu đầy đặn hôm qua bị người mua. Chắc không trùng hợp như thế đâu nhỉ.
Cái tên này không có gì đặc biệt cả, hắn lấy cho cô bé cái tên này là vì nó dễ nghe và cảm thấy hợp với cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại hắn không có gì cả, sau này phải chăm sóc cô bé nên cần mua rất nhiều thứ.
Không thể chọn những bộ quần áo đã may sẵn được vì Lâm Ngọc Linh có đuôi.
Lâm Thắng cũng ôm lấy cô bé.
“Các ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”
May xong nhưng vẫn chưa hoàn tất, chủ quán còn khác những đường văn kì lạ lên quần áo.
Nếu do sợ thì bây giờ đỡ hơn rồi chứ nhỉ, hiện tại trông cô bé rất tươi tỉnh, không còn vẻ tiều tụy như lúc tối, nhưng mà vẫn gầy lắm.
Nhìn cô bé ăn phồng cả mồm hắn thấy có chút buồn cười.
Một khi binh vệ lùng bắt toàn thành thì bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Nghe cô nói vậy hắn không hỏi nữa, tiếp tục bế đi dạo trên đường.
“Từ giờ tên của em là Lâm Ngọc Linh!” Lâm Thắng vừa xoa đầu cô bé vừa nói.
Những đường văn chủ cửa hàng khắc có lẽ là trận pháp ngăn chặn thần thức trên quần áo.
Sau một hồi đo đạc thì nữ chủ cửa hàng bắt đầu may và thiết kế riêng cho phần sau vị trí có đuôi.
Chủ quán đề cử cho hắn thêm mấy kiểu dáng của đồ, hắn chỉ nói một câu. Có bao nhiêu kiểu hình may hết đi.
Nơi đó luôn có binh vệ trông coi, thực lực của họ toàn Tụ Khí tầng tám, tầng chín.
“Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm!”
Sau khi thay vào thì cấp độ khả ái đã tăng lên một mảng lớn.
Lâm Thắng sững sờ, đưa tay xoa xoa đầu cô bé.
Vì hôm qua ngủ rất muộn nên đến gần trưa Lâm Thắng và bé nhân yêu mới dậy.
Lâm Thắng cứ tưởng phải mất một khoảng thời gian dài nhưng không.
“Ta muốn đặt làm cho em ấy vài bộ quần áo!” Lâm Thắng nói.
Người mua đó có tu vi Chân Linh sơ kì, cô nhân yêu chỉ là Tụ Khí tầng bảy mà thôi, không thể g·iết người có cấp độ cao hơn rất nhiều.
“Em có muốn xuống bước đi không!” Đang bế Ngọc Linh đi dạo thì hắn nhìn xuống cô hỏi.
Lúc hắn bế Ngọc Linh đi trên đường đã là giữa trưa.
Hắn đi dạo loanh quanh xem có gì cần mua nữa không, hay Ngọc Linh muốn mua gì đó thì hắn sẽ mua cho cô.
Khóc một hồi rồi dừng lại, áo của Lâm Thắng đã ướt một mảng.
Cô rất lo cho những người chị đã bị mua đi.
Cái đuôi nhỏ nhắn trắng bóng ở đó nên không thể mặc đồ của người được.
“Vâng..xin anh đặt cho em một cái tên! Em muốn có tên!” Cô bé nói ra.
Vì ăn sáng lúc gần trưa nên bây giờ hai người không cảm thấy đói.
Không có tên à, bố mẹ em ấy không đặt tên sao. Hay là b·ị b·ắt cóc từ lúc mới sinh…
Nàng chỉ bán quần áo thôi, bất cứ ai vào cũng bán.
“Không có thì anh đặt tên cho em nhé!” Lâm Thắng nói.
Cô khóc vì điều này, bây giờ cô đã có người thân, điều mà cô mong muốn bấy lâu nay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.