Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Chí Tôn Bảo Ra Sân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Chí Tôn Bảo Ra Sân


“Diệp Sở Phong chiến thắng.”-Trọng tài hô to.

Triệu Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, hắn đã là Hoàng giai hậu kì được mấy năm, mười hạng đầu không nói, nhưng đi vào năm mươi hạng đầu cũng không phải không thể. Lần này gặp phải tên phế vật Diệp Sở Phong, đây không phải là phát vé miễn phí tới vòng sau sao?

“Diệp sư huynh, niệm tình huynh tu hành mấy chục năm, bây giờ trực tiếp nhận thua còn có thể giữ lại mặt mũi.”

Khoé miệng Diệp Sở Phong không khỏi mỉm cười, hắn ngậm đắng nuốt cay mấy chục năm, cuối cùng cũng đã có thể quét ngang toàn trường.

Thân thể Vương Nhạc vai u thịt bắp, gương mặt dữ tợn, hắn nghe thấy người khác tán thưởng Chí Tôn Bảo nhưng lại chê bai chính mình, trong lòng hiện lên một cỗ nộ hoả, tức giận nói:

Dù sao, cho một con heo đủ tài nguyên trong sáu mươi năm, cho dù tệ đến cỡ nào cũng khó thể đột phá Hoàng giai hậu kì.

Nương theo giọng nói của trọng tài, một trận cười từ khán đài vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ai nói nam nhân không được phép xinh?”

Về phần đạo đức? Tu tiên giới ai còn giảng đạo đức, nắm đấm mạnh mới là đạo lí.

Lạc Bạch nhìn thấy, hơi gật đầu, bản thân vẫn tiếp tục uống rượu.

Vương Nhạc giơ hai tay lên cố gắng đỡ lấy mấy đợt tấn công sau đó của Chí Tôn Bảo, mỗi một quyền của Chí Tôn Bảo như mang theo khí thế mấy chục người, đánh cho hắn liên tục lui về sau.

“Triệu sư đệ, ngươi cũng biết ta tu hành mấy chục năm sao? Thời điểm ngươi còn nằm trong bụng mẹ, ta đã tu hành rồi, ngươi lấy cái gì cho rằng ta không thắng được?”

“Tiếp chiêu.”

Nếu như không có Lạc Bạch cho ở nhờ tu hành, hắn còn lâu mới có thể mạnh như bây giờ.

Triệu Ngạo Thiên cảm thấy choáng váng, thân thể bay về phía sau lôi đài, ngay lập tức hôn mê.

Triệu Ngạo Thiên dứt lời, linh khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, đánh thẳng về phía trước, hướng thẳng vào đầu của Diệp Sở Phong mà tấn công. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chỉ là một tên ẻo lả, mau đi xuống đi, ta không đánh với kẻ yếu.”

Vương Nhạc bẩm sinh có một tia huyết mạch của ngưu yêu, thân thể dị biến, tiên căn cũng thuộc trung phẩm, tu vi mặc dù chỉ là Hoàng giai trung kì nhưng nhục thể có thể so sánh cùng Huyền giai.

Thân làm người xuyên việt, đọc qua mấy trăm loại tiểu thuyết, đây chính là kịch bản nhân vật chính phế vật thường thấy nhất.

“Các ngươi có từng nghe qua Long Dương công?”

“Tốt, vậy đây không phải là mơ.”

Trải qua vụ việc của Diệp Sở Phong, mọi người cũng đã dần quen thuộc, năm nay có lẽ là một năm thi đấu nhiều biến động nhất của Thái Huyền môn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, ta chịu thua.”-Vương Nhạc thở dài nói.

Đạt được chiến thắng, Chí Tôn Bảo hào hứng mỉm cười, nhìn thẳng về phía Lạc Bạch đang ngồi, cúi đầu xuống ra vẻ cảm tạ.

Triệu Ngạo Thiên nghe vậy, bất giác liếm khoé môi, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

“Ngược lại, Triệu Ngạo Thiên năm nay bốn mươi tuổi đã là Hoàng giai hậu kì. Chân Tiên không nói, nhưng muốn đột phá Thiên giai thì vô tư.”

Dù sao, một đầu vàng anh cũng có thể thi đấu, còn có thể đi ra bất ngờ gì nữa?

Kế tiếp có lẽ chính là cảnh tượng Diệp Sở Phong quét ngang toàn bộ thi đấu, đoạt lấy hạng nhất, sau đó bái nhập dưới Minh Hiên, thoáng tu luyện mấy chục, trăm năm sau đột phá Chân Tiên lại đi ra bên ngoài xông xáo một phen.

Từng hồi nghị luận liên tục xuất hiện, nhưng đa phần đều là trào phúng Diệp Sở Phong.

Ầm!!

“Có.”

“Xinh xắn như vậy mà lại là nam nhân, đáng tiếc.”

Nhưng rất nhanh chóng, hắn cảm thấy bản thân sai lầm, đây không phải là Chí Tôn Bảo, đây chỉ là một đạo tàn ảnh của hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lạc Bạch buông vò rượu ra, ngồi thẳng người, vô cùng hăng hái xem trận đấu này.

“...”

“...”

Mười hạng đầu không nói, nhưng một năm mươi hạng đầu hắn có thể thoải mái tiến vào.

Vương Nhạc giật mình, cố gắng điều khiển bản thân mình né tránh, nhưng hắn phát hiện bản thân đã vô thanh vô tức bị định trụ, ngay lập tức Chí Tôn Bảo đánh ra một quyền.

Vốn ỷ bản thân mạnh mẽ, lực lượng ngạnh kháng Huyền giai, ai mà ngờ ngay tại vòng loại đã bị loại. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hào kiệt trong thiên hạ không thể xem thường.

Đây còn là trong trường hợp hắn không vận dụng nguyệt quang chi lực, bằng không chỉ cần một quyền cũng đủ để đánh bại Vương Nhạc.

Chí Tôn Bảo hừ lạnh, nhanh chóng áp sát Vương Nhạc.

“Năm nay Diệp Sở Phong tham gia, lão tử không cần lo đứng chót bảng nữa, khặc khặc.”

Lạc Bạch bất giác nhớ tới mấy quyển tiểu thuyết ở kiếp trước, cái gì mà chớ chọc Ngạo Thiên, chớ phạm Diệp gia.

Cuồng phong thét gào, bốn đạo tàn ảnh lần lượt xuất hiện, Chí Tôn Bảo ẩn bên trong nhanh chóng hướng về phia trước mặt Vương Nhạc lao tới.

“Mơ mơ, đây chắc chắn là mơ.”

Công kích của Chí Tôn Bảo đơn giản, không có gì loè loẹt màu mè, hoàn toàn học theo bộ dáng của Lạc Bạch, nhưng mỗi một quyền lại vô cùng nhanh và chuẩn xác, đánh thẳng vào yếu điểm của đối phương.

Lần thi đấu này ước chừng đâu đó có mấy ngàn đệ tử, vòng loại dài dòng nhàm chán cũng rất nhanh trôi qua, trong đó có một vài đệ tử đã là Huyền giai luyện khí sĩ từ lúc nào, nếu không có gì sai sót, bọn hắn tất chiếm mười vị trí đầu.

“Ngươi không định thu hắn làm đệ tử sao?”

“Trận thứ hai, Triệu Ngạo Thiên và Diệp Sở Phong.”

“Đau không?”

“Trận cuối cùng, Chí Tôn Bảo và Vương Nhạc.”

Chí Tôn Bảo nhìn như mảnh mai, nhưng tu hành Thôn Nguyệt Thiên Công, một môn công pháp trực chỉ Kim Tiên, bản tự nhiên siêu việt tu sĩ đồng giai.

Đối mặt Chí Tôn Bảo, Vương Nhạc lấy lực lượng của thân thể làm kiêu ngạo cũng không thể mỉm cười được, bây giờ hắn không khác gì một cái bao cát di động.

Mấy vị trưởng lão ở trên khán đài cũng tương đối kinh ngạc, bọn hắn cũng hơi hơi nghe tới danh tiếng của Diệp Sở Phong. Bất quá, một cái gần bảy mươi tuổi Hoàng giai hậu kì, nhiều nhất cũng chỉ thể tấn cấp Huyền giai trở thành đạo sư, về sau tặng chút tài nguyên tu hành là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 19: Chí Tôn Bảo Ra Sân

“Chậc, nếu như không có ngươi, lão phu khẳng định thu hắn làm quan môn đệ tử, truyền một thân luyện đan tâm đắc.”

Mặc lão từng nói bên trong Thái Huyền môn có ẩn giấu một kiện tiên khí cấp bảy, cái tông môn này mạnh nhất cũng chỉ là Chân Tiên mà thôi, nhân cơ hội sơn môn thi đấu lần này tạo nên hỗn loạn, tranh thủ tiến vào trộm kiện tiên khí kia là được.

Có thể nhìn thấy, toàn bộ Thái Huyền môn không ai nghĩ hắn có thể chiến thắng, ngoại trừ Lạc Bạch.

Ngay lập tức, Chí Tôn Bảo đi tới, toàn thân một bộ trường y, dung mạo tuyệt đẹp khiến nhiều người còn lầm tưởng là nữ nhân.

“Con bà nó, làm sao Diệp Sở Phong lại chiến thắng?”

Nó kêu lên mấy tiếng, dùng mỏ liên tục gõ vào vò rượu của Lạc Bạch, hắn chỉ có thể thở dài, đưa cho Lạc Anh mấy giọt linh tửu.

Mà Lạc Bạch cũng nhìn rõ, trên người Diệp Sở Phong có hơi thở của linh hồn khác, cường độ linh hộ cũng khá mạnh, bên trên Kim Tiên một chút nhưng lại dưới Thái Ất Kim Tiên, hẳn là một vị cường giả độ kiếp thất bại, chỉ lưu giữ một sợi tàn hồn.

Đối mặt với đòn tấn công, Sở Phong bình tĩnh, thân thể hơi nghiêng, cánh tay giơ lên, nhẹ khẽ xuống, làm lệch đòn đánh của Ngạo Thiên, tay còn lại đánh vào ngực của hắn.

Một đạo thân ảnh lướt qua, Vương Nhạc mỉm cười bắt lấy.

Biết rõ bản thân không thể đánh nổi, còn cố gắng một tí nữa, bị thương nằm dăm ba tháng cũng không có gì đáng ngại, chỉ sợ kết thù cùng đối phương, sau này khó nhìn mặt nhau.

Cho dù Vương Nhạc có khả năng phòng thủ không thua kém gì Huyền giai tu sĩ, nhưng ăn một quyền của hắn cũng không nhịn được kêu lên đau đớn một tiếng.

“Gia nhập tông môn sáu mươi năm vẫn chỉ là Hoàng giai sơ kì.”

Toàn bộ đệ tử chấn kinh, nhất là những người quen biết Diệp Sở Phong, bọn hắn không thể tin tưởng cái tên phế vật mấy chục năm này lại có thể cất lên một tiếng hót kinh người như thế.

Vương Nhạc vận chuyển linh lực tới cực hạn, muốn trực tiếp nắm lấy Chí Tôn Bảo sau đó ném hắn xuống võ đài, để toàn bộ tông môn biết đây căn bản chỉ là một cái tiểu bạch kiểm mà thôi.

Hắn tung ra vô số quyền, ép Vương Nhạc liên tục lùi về sau, thẳng tới lúc đi tới biên giới, Vương Nhạc mới phát hiện bản thân đã không còn đường để lui.

Lạc Anh bay lượn vài vòng trên trời, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh Lạc Bạch.

Lạc Bạch gật đầu, kịch bản của nhân vật chính đây rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi làm cái trò gì vậy Lương Thần.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Chí Tôn Bảo Ra Sân