Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 175: Kể chuyện ( 2 )
Nhưng đối với Poetry, cái tên này còn có ý nghĩa hơn cả thế.
Có thể gọi là như sấm bên tai, thậm chí có thể gọi là ôn thần!
Nghe thôi cũng đã làm nàng cảm thấy kinh hãi.
Tại sao ư?
Bởi vì lão già này mẹ nó còn đang ở trên đảo Sabaody, nơi trụ sở chính của gia tộc nàng sở tại a!
Không hiểu sao cách đây mấy tháng, lão già này lại đột nhiên xuất hiện ở Sabaody.
Mặc dù hắn chỉ khắp nơi tùy tiện đi dạo, nhưng như chỉ nhiêu đó thôi, cũng đủ để làm rất nhiều quý tộc phải lo sốt vó lên rồi.
Đỉnh điểm là khi lão già này cố tình đi vào một nhà đấu giá của gia tộc nàng, giả trang làm nô lệ để bị bán đi.
Biết được tin này xong, người thì không bán được, bọn hắn còn bị Rayleigh bắt chẹt một số tiền lớn.
1 lần 2 lần bọn hắn có thể chịu được.
Nhưng 1 tháng bị ghé thăm mất nửa tháng, ai mẹ nó có thể chịu đựng được?
Ngay lập tức, bọn hắn cũng liên hệ hải quân để giải quyết vụ việc, hy vọng bọn hắn có thể đánh đuổi Rayleigh đi.
Tenry cũng rất phối hợp, bày tỏ sẽ ra sức đối phó Rayleigh.
Nhưng mỗi lần dẫn quân đến nơi, lão già này đều gióng trống khua chiên, giống như sợ có người không nhận ra là hải quân bọn hắn đang đến bắt người vậy.
Rayleigh cũng rất phối hợp diễn, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng động, sẽ lập tức bỏ chạy.
Một đuổi một chạy.
Nhưng chỉ chạy cho có, không lâu sau lão già Tenry sẽ quay lại, bảo là cơ thể già rồi, đuổi không kịp Rayleigh.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế xong, gia tộc Patil cũng thừa hiểu, là Tenry con hàng này đang vẫy nước.
Ngay lập tức, bọn hắn tìm đến Kong nguyên soái để mách vốn?
Nhưng Kong nguyên soái cũng chỉ la rầy lão già Tenry một trận.
Phê bình Tenry không hoàn thành nhiệm vụ, chức trách được giao,. . . Hết!
Tình hình vẫn không được cải thiện.
Liên hệ Thiên Long Nhân?
Đừng đùa!
Đây là Rayleigh đã về hưu, nhưng không có nghĩa là hắn trở nên hèn đi, chọc điên hắn lên, Thiên Long Nhân vẫn dám chém như thường.
Mà dù lũ ngu Thiên Long Nhân có muốn giúp, thì Ngũ Lão Tinh sẽ không cho phép.
Bọn hắn biết, Rayleigh đã tỏ thái độ về hưu, thế nên thái độ của chính phủ thế giới hiện tại, ngiêng về phía bỏ mặc, cho Rayleigh thích làm gì thì làm.
Miễn Rayleigh không tái xuất gian hồ, thì hắn thích làm cái gì cũng được.
Không phải là bắt chẹt tiền sao?
Đối với Thế Giới Chính Phủ, tiền chỉ là con số.
Cuối cùng, chỉ có thể khổ gia tộc Patil.
Bọn hắn không hiểu sao trên đảo nhiều gia tộc như vậy, mà Rayleigh lại cứ nhằm vào bọn hắn để bắt chẹt.
Đóng quán?
Không phải kế lâu dài.
Đánh thì không dám đánh.
Tấm gương Tenry mấy năm trước vẫn còn ngay đó!
Huống chi Rayleigh so với Tenry càng khó trêu.
Cuối cùng, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Im lặng cho Rayleigh bắt chẹt.
Cũng may cho bọn hắn, là khi b·ị b·ắt chẹt đến tháng thứ 2, thì Rayleigh lại ngừng
Lý do là vì hắn vừa kiếm được một công việc độ màng cho thuyền.
Cả gia tộc Patil: " . . . "
Lúc đó, bọn hắn hận không thể sống mái với Rayleigh một trận.
Nếu cần việc làm thì ngươi mẹ nó mở cái mồm ra a!
Chỉ vì thất nghiệp, mà gia tộc của bọn hắn phải bị Rayleigh bắt chẹt đi mấy tỷ Belly.
Nếu biết trước được nguyên do, có phải đã tiết kiệm được cả núi tiền không?
Song, bọn hắn chỉ có thể hậm hực chấp nhận số phận.
Chuyện cũng đã qua, lúc trước bọn hắn không dám ra tay, hiện tại càng không dám.
Nhưng hậu quả từ những chuyện do Rayleigh gây ra, cũng không vì thế mà ngừng lại.
Lòng người bàng hoàng.
Một vài người s·ợ c·hết, sợ một ngày gia tộc cùng Rayleigh đánh lên, nên đã dứt khoát trước thời hạn rời đi gia tộc, đi tiếp quản khu vực được gia tộc giao cho từ trước.
Không chỉ mình gia tộc Patil, mà nhiều người ở gia tộc khác cũng tương tự.
Trong số đó, có Poetry.
Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Nàng trời xui đất khiến lại vô tình rơi vào tay Kive.
Suy đi tính lại, có thể nói là nhờ Rayleigh, Kive mới có cơ hội bắt được Poetry.
Chỉ là quá trình có đôi chút b·ạo l·ực. . .
Nghe xong tiểu sử của Poetry, Kive cũng chỉ có thể cười khổ.
Hiện tại hắn mới biết đằng sau việc Poetry đến đảo Beron, còn có sự tích như vậy.
" Hắc hắc, ta thấy chúng ta vẫn rất có duyên a! Nếu lão già đó đã nghèo đến vậy, thì chúng ta tìm cơ hội trả số nợ 800 triệu Belly cho hắn a! Đỡ khỏi cần hắn phải ngày đêm ngóng trông ta! "
" Ngươi có nợ tiền Rayleigh? "
" Hắc hắc, chuyện này phải nói đến khoảng thời gian ta chưa gia nhập hải quân, vẫn còn lang thang trên biển, lúc đó. . . "
Kể hết đầu đuôi câu chuyện xong, Poetry cũng không nhịn được cho Kive một ngón tay cái.
" Thật sự không biết nên khen ngươi gan lớn, hay là nói ngươi vô tri. Dám cùng Rayleigh giao dịch, ngươi không sợ hắn lợi dụng điểm này để bắt bí ngươi? "
" Ha ha ha, lão già đó không phải người như vậy. Mặt khác, ta cũng không có gì để hắn bắt bí! "
" Lúc đó thì không, nhưng hiện tại thì khác, ngươi đã là hải quân! "
Nghe vậy, Kive lắc đầu ra vẻ không quan trọng.
" Ban đầu ta gia nhập hải quân để có thể có một nơi dừng chân, dùng nó làm bước đệm, tích lũy đủ tri thức, lực lượng.
Hiện tại không dám nói là ta đã biết hết, nhưng nếu chọc gấp ta, ta cũng có thể rời đi hải quân bất cứ lúc nào, cái danh hải quân này đã không quan trọng như lúc đầu nữa rồi!
Chỉ là nếu làm vậy ta sẽ mất đi một số thứ rất quan trọng, thế nên nếu không phải thật sự cần thiết, ta sẽ không lựa chọn phương án này! "
Kive cũng không phải mạnh miệng.
Ban đầu hắn không có gì cả.
Lựa chọn lý tưởng nhất là đi làm hải tặc, ra biển xông pha.
Nhưng bởi vì ảnh hưởng của tiền thân, cộng với bản thân hắn cũng không ưa cái nghề nghiệp gọi là hải tặc này, nên chỉ có thể chọn những thứ khác.
Trong tất cả các lựa chọn, dựa thân vào quý tộc hoặc hải quân là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng quý tộc so với hải tặc, thì một bên 9 một bên 10, đều kinh tởm như nhau.
Đó là còn chưa nói lũ quý tộc có thể sẽ rất âm.
Thế nên chỉ còn lại hải quân là lựa chọn tốt nhất.
Poetry tò mò hỏi:
" Một số thứ quan trọng? Thứ gì a? "
Nghe vậy, Kive cười cười xoa đầu Poetry nói:
" Ta cần các nhà khoa học, rất rất nhiều nhà khoa học! "
Kive không hề ngừng ngại nói ra âm mưu của mình cho Poetry biết.
Trước đây khi chưa ký kết < Khế ước > thì còn giấu giếm, nhưng hiện tại, việc đó là không cần thiết nữa rồi.
Chỉ trừ những chuyện như xuất thân của hắn cùng hệ thống, hoặc là chuyện Boa Hancock từng là nô lệ cho Thiên Long Nhân.
Những chuyện này hắn không hé răng một lời.
Dù cho Poetry có hỏi, hắn cũng không có ý định trả lời.
Bởi vì không cần thiết!
Nghe thấy mục tiêu của Kive là nhà khoa học, Poetry càng thêm tò mò.
" Ngươi cần nhiều nhà khoa học làm cái gì? "
Kive chỉ tay về những bộ giáp được Poetry triệu hồi ra đang đứng thẳng một chổ.
Nhìn về những bộ giáp, Poetry hỏi:
" Ngươi muốn tìm người tạo ra những bộ giáp này cho ngươi? "
Kive gật đầu.
" Đúng vậy! Ta cần bọn hắn nghiên cứu thấu triệt công nghệ trong những bộ giáp này, tổng hợp hết những công nghệ hiện có trong đó, tạo ra một bộ giáp tiên tiến nhất, cũng như phù hợp với ta nhất! "
" Những bộ giáp này không phải là năng lực từ trái Fuku Fuku sao? Lấy đâu ra công nghệ? "
Kive lắc đầu phủ nhận.
" Đó là vì trước giờ chưa có ai có thể khai phá được trái Fuku Fuku đến mức độ như của ta!
Mặt khác, đây là một năng lực khác của ta, gọi là < Cố hóa > nó có khả năng biến những thứ hư ảo, không chạm đến được, trở thành một vật có thực thể, có thể chạm đến được!
Ngoài ra còn rất nhiều khả năng khác, nhưng giải thích ra thì rất phiền phức, ngươi chỉ cần hiểu đơn giản, là những bộ giáp ta tạo ra, đều có công nghệ tiên tiến bên trong là được! "
Poetry cái hiểu cái không gật đầu.
Nàng thật sự không hiểu, làm cách nào mà năng lực từ trái ác quỷ, có thể biến ra một bộ giáp có công nghệ tiên tiến được.
Nhưng mà Kive cũng nói đúng.
Trước giờ chưa có ai có thể khai phá trái Fuku Fuku đến mức như của hắn.
Tất cả đều chỉ giới hạn trong việc biến ra các bộ đồ.
Nhiều lắm là tạo ra các lớp áo giáp Samurai.
Chưa từng nghe qua ai có thể khai phá đến mức có thể tạo ra những bộ giáp biết bay, thậm chí còn có năng lực đặc biệt như của Kive.
" Vậy người còn lại tên Robin thì sao? "
" Nico Robin, đây là tên thật của nàng, như nào? Nhận ra được sao? "
Poetry: " . . . "
Suy tư một lúc, Poetry lắc đầu.
" Nàng rất nổi tiếng sao? "
" Ngươi chưa từng nghe qua? Đứa con của ác quỷ Nico Robin, ở đảo Ohara a! "
Cho đến lúc Kive nói đến cái biệt danh " đứa con của ác quỷ " Poetry vẫn không có vẻ gì là nhận ra.
Nhưng khi Kive nhắc đến Ohara, Poetry lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
" À, ta nhớ rồi, nàng là người duy nhất còn sống sót sau khi hòn đảo Ohara bị Buster Call đúng không? "
Kive gật đầu.
" Đã ngươi biết thì cũng không cần ta nói nhiều, nàng hiện tại đang làm việc cho ta, có nhiệm vụ là thu thập tình báo, cũng đã ký kết < Khế ước > qua, nhưng tính ràng buộc không cao. "
Nói đến đây, như nhận ra điều gì, Kive lại lộ vẻ đau răng.
" Nhưng theo ta thấy, hiện tại đã có ngươi rồi, thì vai trò của nàng hiện tại có chút thừa thải. "
Nghe vậy, con mắt của Poetry đột nhiên sáng lên nói:
" Không, không thừa thải chút nào, ngươi đưa nàng cho ta cũng được a! Vừa lúc ta cũng đang cần người! "
" Hừm! Cũng được, cũng là một ý tưởng hay, vậy thì Robin về sau do ngươi quản, đừng bắt nạt nàng, nếu ta biết, cẩn thận ta đánh nát mông ngươi! "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.