Chương 8: Thần Vương trọng sinh Tiêu Phàm, cướp đoạt Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, đi đến Thanh Vân Tông
【 Tính danh: Tiêu Phàm (Thần Vương trọng sinh)
Thân phận: Thanh Vân Tông chân truyền đệ tử
Thiên Mệnh Điểm: 100000
Mệnh cách: (Thần Vương trọng sinh · hồng kim) (Khí Vận Chi Tử · kim) (Thương Thiên Bá Thể · kim) (Nhất đại yêu nghiệt · kim) (Đại Đế chi mệnh · kim) (Đạo tâm cứng cỏi · tử kim)
Cảnh giới: Luân Hải cảnh nhị trọng
Nhân sinh kịch bản: 《 Trọng Sinh Thiên Đế 》 nhân vật chính
Sắp tới bước ngoặt: ① Căn cứ trí nhớ kiếp trước đi đến bên trong Hắc Ám Sơn Mạch ở Đông Châu lấy đi Vô Thượng Tổ Khí Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh (cửu thải) rơi xuống từ Thượng Giới thời Viễn Cổ. ② Căn cứ trí nhớ kiếp trước tại Cửu U Minh Hải thu phục Cửu U Linh Hỏa (Kim). ③ Mười ngày sau tại phòng đấu giá của Vạn Bảo Thương Hội nhặt của rơi một kiện Thánh Khí không trọn vẹn Thần Tiêu Trấn Lôi Tháp (tử kim)…… 】
“Kiệt kiệt khặc, tên trọng sinh này quả thực là một con dê béo!” Ôn Đạo Trần trong lòng mừng như điên, lập tức cưỡi xe kéo đi về phía Đông Châu Hắc Ám Sơn Mạch.
……
“Tuyết Nhi, đời này ta nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào nhúng chàm ngươi, ngươi chỉ có thể là của ta! Bằng vào trí nhớ kiếp trước, ta vượt qua những kẻ đó dễ như trở bàn tay!” Tại một đại điện trong Thanh Vân Tông, Tiêu Phàm mở mắt ra.
“Luân Hải cảnh nhị trọng. Hiện tại sau khi thức tỉnh Thương Thiên Bá Thể, cứ theo tốc độ này, trong vòng ba năm ta nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất Hạ Giới! Đến lúc đó, nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ long trọng, dắt tay ngươi cùng đi Thượng Giới, leo l·ên đ·ỉnh phong!” Tiêu Phàm thần sắc lẩm bẩm nói.
……
Ngồi trong xe kéo, Ôn Đạo Trần hắt hơi một cái: “Kẻ nào lén lút nói xấu ta sau lưng, chẳng lẽ là tên Tiêu Phàm này?”
Sau hai canh giờ, xe kéo liền đến Đông Châu, thẳng hướng Hắc Ám Sơn Mạch mà đi.
Xe kéo dừng lại trước Hắc Ám Sơn Mạch, Ôn Đạo Trần từ xe kéo bước ra, nhìn dãy sơn mạch liên miên mấy trăm ngàn dặm này.
Ôn Đạo Trần bước vào sơn mạch, hướng về nơi có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh mà đi. Ôn Đạo Trần vận chuyển “Hành” tự bí, chỉ chốc lát liền đến sơn động nơi có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Ôn Đạo Trần vừa tiến vào sơn động liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rồng ngâm.
Rất nhanh, Ôn Đạo Trần liền thấy rõ nguồn phát ra âm thanh, đó là một con Giao Long dài chừng mười trượng, toàn thân đỏ rực, con ngươi dựng thẳng phát ra hồng quang yếu ớt, đang nhìn chằm chằm Ôn Đạo Trần.
Giao Long thấy có kẻ xông vào liền đột nhiên hướng Ôn Đạo Trần đánh tới. Ôn Đạo Trần vừa lúc muốn thử uy lực Tịch Diệt Kiếm Ý, liền lấy chỉ làm kiếm, hướng Giao Long chém ra một đạo Tịch Diệt kiếm khí.
Tốc độ kiếm khí cực nhanh, Giao Long thân thể to lớn vội vàng tránh né nhưng vẫn b·ị c·hém trúng hai vuốt, hai vuốt b·ị c·hém b·ị t·hương, máu tươi phun trào ra ngoài.
Ôn Đạo Trần hơi kinh ngạc: “Con Giao Long này da dày như vậy, bất quá Sinh Tử cảnh bát trọng mà lại không bị một kiếm này của ta chém đứt hai vuốt. Nếu là Chân Long nhất tộc có nhục thân này thì không có gì lạ, nhưng đây là một đầu Giao Long, xem ra chỗ kỳ lạ của Giao Long này có quan hệ với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.”
Giao Long b·ị đ·au trở nên càng thêm cuồng bạo, hai vuốt hướng Ôn Đạo Trần chộp tới. Ôn Đạo Trần thấy Giao Long áp sát liền một quyền hướng hai vuốt Giao Long đánh tới, thân thể to lớn của Giao Long bay ngược ra ngoài, lún vào trong vách đá.
Ôn Đạo Trần áp sát, tung một kích toàn lực đánh về phía Giao Long. Giao Long bị một kích này đánh xuyên thân thể. Giao Long hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là chạy! Giao Long cực nhanh hướng ra ngoài động bay đi.
Ôn Đạo Trần há có thể để nó như ý, lập tức vận chuyển “Hành” tự bí phối hợp “Giai” tự bí, một quyền đánh nát Giao Long. Ôn Đạo Trần lắc lắc tay, đi vào cầm lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Chiếc đỉnh kia, phảng phất từ Tuyên Cổ Hồng Hoang đi tới, mang theo vô tận tuế nguyệt t·ang t·hương cùng khí tức thần bí.
Trên thân đỉnh, long văn uốn lượn khắp nơi, mỗi một đường vân đều tinh tế rõ ràng, Long Lân hiện rõ từng chiếc, râu rồng như đang lay động trong gió, phảng phất như vật sống.
Vành đỉnh có khắc phù văn kỳ dị, tỏa ra quang mang nhàn nhạt, dường như ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó.
Chân vạc hình móng thú, vững vàng đứng trên mặt đất, mang lại cảm giác kiên cố nặng nề.
“Đợi sau khi trở về sẽ hảo hảo nghiên cứu Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh này dùng như thế nào.” Ôn Đạo Trần đem Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh thu vào không gian hệ thống.
Đột nhiên Ôn Đạo Trần nghĩ, nếu như ở chỗ này thiết kế một cái Công Kích Trận Pháp hãm hại tên Khí Vận Chi Tử kia một phen, có thể hay không khiến hắn nửa sống nửa c·hết?
Ôn Đạo Trần vội vàng hành động, bố trí xuống một Công Kích Trận Pháp có thể khiến Tiêu Phàm trọng thương nhưng lại không lấy mạng hắn.
Ôn Đạo Trần rót vào mấy đạo Huyền Hoàng chân khí quanh sơn động để dụ dỗ.
Bố trí xong tất cả, Ôn Đạo Trần hài lòng hướng Cửu U Minh Hải đi đến.
【 Keng! Tiệt hồ cơ duyên của Khí Vận Chi Tử, Thiên Mệnh Điểm của Tiêu Phàm giảm 50000, ký chủ thu được 50000 khí vận điểm. 】
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm đang tu luyện bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, ôm ngực khó chịu nói: “Tại sao ta có cảm giác như mất đi thứ gì đó quan trọng vậy? Mặc kệ, lát nữa còn phải tranh đoạt vị trí Thánh Tử, trước tiên điều chỉnh tốt trạng thái đã.”
Rất nhanh, Ôn Đạo Trần liền đến chỗ sâu trong Cửu U Minh Hải, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thu phục Cửu U Linh Hỏa, trong cơ thể chuyển hóa năm mươi vạn Long Tượng vi hạt.
【 Keng! Tiệt hồ cơ duyên của Khí Vận Chi Tử, Thiên Mệnh Điểm của Tiêu Phàm giảm 5000, ký chủ thu được 5000 khí vận điểm. 】
Ôn Đạo Trần đi ra, ngồi xe kéo đi về phía Thanh Vân Tông.
……
Thanh Vân Tông
Phía trên Thanh Vân Tông, một chiếc Bạch Ngọc Xa Liễn xa hoa do bốn đầu Long Mã kéo, trên xe kéo treo một lá cờ có hai chữ “Phiêu Miểu” đang tung bay theo gió.
Đây chính là Phiêu Miểu Thánh Địa, đứng đầu Ngũ Đại Thánh Địa, một thế lực chỉ một câu nói là có thể chúa tể sự sinh tử tồn vong của toàn bộ Thanh Vân Tông.
Bốn đầu Long Mã khí huyết ngập trời, mỗi con đều là tồn tại không thua gì Động Hư cảnh.
Xe kéo chậm rãi hạ xuống trước cổng Thanh Vân Tông, Ôn Đạo Trần từ Bạch Ngọc Xa Liễn không nhanh không chậm bước ra.
Dáng người cao ngất, một thân bạch y trắng như tuyết, khuôn mặt như được thượng thiên điêu khắc, ngũ quan tuấn mỹ mà không mất đi vẻ dương cương, giơ tay nhấc chân đều tựa như Trích Tiên trên trời.
Nguyên Minh Nghiêm nhìn Ôn Đạo Trần, không dám chút nào chậm trễ, cung kính hướng Ôn Đạo Trần hành lễ: “Thanh Vân Tông Tông Chủ Nguyên Minh Nghiêm, ra mắt Phiêu Miểu Thánh Tử.” Trên mặt mang theo vẻ thấp thỏm nhìn thiếu niên trước mắt này, rất sợ hắn bất mãn.
Đệ tử Thanh Vân Tông nhìn thấy Tông Chủ nhà mình cung kính như thế, cằm đều muốn rớt xuống đất. Một số Trưởng Lão cũng vô cùng kinh ngạc, dù sao trong ấn tượng của bọn họ, Thanh Vân Tông Chủ luôn là người có dáng vẻ lãnh đạm uy nghiêm.
“Người trước mặt Tông Chủ kia chính là Thánh Tử của Phiêu Miểu Thánh Địa sao? Chẳng trách Tông Chủ lại cung kính đối đãi như vậy.” Một số đệ tử cẩn thận nghị luận.
“Phiêu Miểu Thánh Tử đẹp trai quá!” Rất nhiều nữ đệ tử Thanh Vân Tông nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Ôn Đạo Trần, trong lòng như nai con chạy loạn.
Rất nhiều nam đệ tử nhìn chênh lệch giữa mình và Ôn Đạo Trần, như đom đóm so với Hạo Nguyệt, căn bản không cách nào so sánh.
“Không cần đa lễ. Hôm nay ta đột nhiên đến thăm Thanh Vân Tông, không làm phiền đến Tông Chủ chứ?” Giọng nói của Ôn Đạo Trần như gió xuân ấm áp vang lên.
“Không phiền phức, không phiền phức! Thánh Tử mau mời vào. Hôm nay là ngày tông ta tỷ thí, có chút đệ tử không thể đến kịp nghênh đón Thánh Tử, mong Thánh Tử thứ lỗi.” Nguyên Minh Nghiêm cung kính nói.
“Tỷ thí? Nguyên Tông Chủ có thể dẫn ta đi xem một chút không? Vừa lúc để ta kiến thức một chút thiên kiêu quý tông.” Ôn Đạo Trần hướng Nguyên Minh Nghiêm đang đứng một bên như người hầu mở miệng.
“Trước mặt Thánh Tử ngài sao dám xưng thiên kiêu, chẳng qua là thiên phú tốt hơn một chút mà thôi. Ta hiện tại dẫn ngài qua đó.”
Ôn Đạo Trần khẽ gật đầu, liền đi theo Nguyên Minh Nghiêm đến luận võ trường của Thanh Vân Tông.
--------------------