Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 2: Trông coi dược điền, âm thầm nhẫn nhục
Đám đệ tử trong tiểu viện hai mặt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Một người đánh bạo tiến lên hỏi:
"Sư tỷ, đó chẳng phải là công việc của tạp dịch đệ tử hay sao? Nào cần đến ngoại môn bọn ta?"
Những công việc vặt vãnh trong tông môn vốn dĩ là do tạp dịch đệ tử phụ trách, trông coi dược điền cũng là một trong số đó.
Ngoại môn đệ tử được miễn những thứ này, ngoài thời gian luyện võ ra thì cũng chỉ xuất hành đi làm nhiệm vụ mà tông môn chỉ định.
Thế nên việc này lộ ra có chút kỳ quái.
"Bảo các ngươi đi thì đi, nào cần phải biết nhiều như vậy!"
Nữ nội môn đệ tử tỏ ra tức giận, đang định tiến lên giáo huấn người kia thì bị nữ tử bên cạnh ngăn lại.
"Hân Nghiên, ngươi bình tĩnh chút đi."
Nữ đệ tử còn lại ngược lại có vẻ dễ nói chuyện hơn một chút, vẻ mặt ôn hoà nói ra:
"Đây là mệnh lệnh của Lôi trưởng lão, bọn ta cũng chỉ là phụng mệnh đến đây thông báo cho các ngươi."
Đám đệ tử nghe vậy, cũng chỉ biết thở dài. Mệnh lệnh của các trưởng lão, cho dù chỉ là một cái chấp sự, ngoại môn đệ tử bọn hắn không thể không nghe theo.
Trông nom dược điền cái này cũng chỉ là mệnh lệnh suông từ Lôi trưởng lão, nếu xui xẻo thì bọn hắn có thể không có thù lao gì, thậm chí còn mất trắng thời gian dành cho tu luyện.
Đám đệ tử chỉ biết ủ rũ vâng lệnh, sau đó chắp tay hành lễ giải tán.
Hai nữ nội môn đệ tử cũng rời khỏi.
Dương Thiên khẽ liếc nhìn bọn họ một lúc, cảm thấy hai người này dáng dấp không tệ, nhất là vị nữ tử có vẻ ôn hoà kia.
n, cái mông vểnh rất cao.
Hắn lặng yên nghĩ đến, sau đó quay trở về phòng của mình.
…
Sáng hôm sau, Dương Thiên tiếp tục tu luyện.
Lần này hắn chọn đọc lấy Lăng Ba Vi Bộ.
Lăng Ba Vi Bộ có nguồn gốc từ Thiên Long Bát Bộ, vốn là khinh công độc môn của phái Tiêu Dao, thuộc về một phần của bí tịch Bắc Minh Thần Công.
Sự lợi hại của môn thân pháp này không cần phải nói nhiều, có thể nói là biến ảo khôn lường, đạt tới mức độ đăng phong tạo cực trong Thiên Long Bát Bộ, một khi thi triển thì không một kẻ nào có thể bắt được hành tung.
Dương Thiên đọc qua nội dung một lần rồi bắt đầu lĩnh ngộ.
Hắn cảm thấy cũng không cần quá mức vội vã.
Dù sao cũng đã chờ đợi mười mấy năm, tốn thêm một vài năm nữa thì có là gì.
Quan trọng là hắn có hệ thống nơi tay, lặng lẽ cẩu lấy cũng có thể thành vô địch thiên hạ.
Ngày tiếp theo.
"Dương sư đệ, ngươi có thể đi canh giữ dược điền giúp bọn ta được không? Mấy người chúng ta đều có việc bận cả rồi."
Một vị sư huynh trong tiểu viện lên tiếng, kéo theo đó là một đám người hùa theo.
"Đúng đấy, bọn ta đã là tam lưu cao thủ, cần phải đi làm những việc quan trọng hơn."
"Tông môn cần chút ta giúp sức, cũng không thể lãng phí thời gian được. Việc canh giữ này ngược lại là phù hợp với Dương sư đệ."
Đám đệ tử một mặt chính nghĩa ngôn từ nói ra.
Dương Thiên cũng chẳng buồn phản bác lại, đành phải nghe theo bọn họ.
Dù vậy, trong lòng hắn cũng thầm mắng đám người này máu c·h·ó xối đầu.
Chịu trận chung còn có bốn người có tu vi thấp hơn, ba cái Bất Nhập Lưu cùng một cái tam lưu đệ tử mới tấn cấp.
Dương Thiên đã lường trước được điều này, cảm thấy không có ngoài ý muốn.
Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, ai bảo bọn hắn có thực lực kém hơn đâu.
Khó khăn sinh hoạt vẫn tiếp diễn, Dương Thiên cũng chỉ biết tiếp tục phấn đấu.
Chờ một ngày để xoay người.
Rồi lại một ngày nữa đến.
Hôm nay là ngày đi trông coi dược điền.
Nhóm năm người Dương Thiên đi theo hai vị nội môn nữ tu, xuất phát từ rất sớm.
Biểu tình trên mặt ai nấy hoàn toàn không có vẻ hào hứng gì.
Tất nhiên là chẳng có ai muốn làm một công việc mà không có hồi báo cả.
Dương Thiên ngược lại là không thèm để ý, thản nhiên một đường đi tới.
Đến nơi, hai vị nữ tu riêng phần mình đi tới một bên, ngồi xếp bằng đả toạ luyện công.
Theo bọn hắn tiến hành thổ nạp, đây rõ ràng chính là nội công tâm pháp của Minh Kiếm Tông.
Dương Thiên tuy không biết hai vị sư tỷ kia mạnh đến đâu, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ họ.
Bất kỳ ai trong hai nữ nhân này cũng có thể g·i·ế·t hắn chỉ bằng một kiếm.
Trong mắt nhị lưu cao thủ, bất nhập lưu võ giả cùng với một hài tử hoàn toàn không khác biệt là mấy.
Đây chính là cảnh giới chênh lệch.
Dù vậy, Dương Thiên cũng không có nhụt chí, hắn hiện giờ chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được.
Đám người Dương Thiên canh giữ đến hai ngày sau đó, Lôi trưởng lão mới bắt đầu hiện thân.
Hoá ra là do Lôi trưởng lão có việc bận phải rời khỏi tông môn, do không yên lòng với dược điền nên đã tìm kiếm một vài ngoại môn đệ tử canh giữ nó.
Thình lình chịu trận chính là tiểu viện của Dương Thiên.
Dù vậy, cho đến lúc Lôi trưởng lão xuất hiện, vẫn không có ai dám phàn nàn một lời.
Lôi trưởng lão là một lão giả tóc trắng gầy gò, trên người mặc áo bào lam, bên hông đeo lấy hồ lô đựng rượu, thoạt nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt.
"Mấy ngày nay vất vả các ngươi, không sai, làm rất tốt!"
Lôi trưởng lão đánh giá dược điền một hồi, hài lòng nói ra.
Đám ngoại môn đệ tử thầm thở phào một hơi, thật sự lo lắng có chỗ nào đó sơ xuất.
"Bình đan dược này, các ngươi tự phân lấy."
Lôi trưởng lão lấy ra một bình gốm nhỏ, đưa nó cho đám người Dương Thiên rồi rời khỏi.
Nữ nội môn đệ tử tên Hân Nghiên dẫn đầu cung kính tiếp lấy, khi Lôi trưởng lão rời đi thì mới mở nắp xem xét.
Một mùi thơm theo đó toát ra.
Hân Nghiên kinh ngạc thốt lên.
"Khí Huyết Đan!"
"Hơn nữa còn là mười viên!"
Khí Huyết Đan là một loại đan dược dùng cho việc tu luyện, có thể bổ sung và gia tăng khí huyết của võ giả khi phục dụng.
Đan dược này rất trân quý đối với người luyện võ, bình thường một ngoại môn đệ tử chỉ có thể nhận lấy một cái Khí Huyết Đan mỗi tháng.
Nếu muốn phục dụng thêm thì phải dùng điểm cống hiến đổi lấy, mà muốn có điểm cống hiến thì phải xuất môn đi làm nhiệm vụ.
Chưa kể đến giá của nó còn rất đắt đỏ nữa.
Đám ngoại môn đệ tử nghe nói là mười viên Khí Huyết Đan thì vô cùng hưng phấn.
Còn có loại chuyện tốt này?
Bọn hắn canh giữ dược điền có hai ngày, vậy mà thù lao lại là Khí Huyết Đan.
Dương Thiên nghe vậy thì cũng có chút nho nhỏ vui mừng, thế nhưng sau khi nhìn sang hai vị nữ đệ tử kia đang bàn bạc với nhau chuyện gì đó, thi thoảng lại liếc nhìn đám bọn hắn, một dự cảm không lành trong đầu xuất hiện.
"Hai người này không phải là muốn nuốt riêng đan dược đi?" Dương Thiên yên lặng nghĩ đến.
Hân Nghiên sau một hồi thì nhìn sang đám người Dương Thiên, bước tới nói ra:
"Các vị sư đệ vất vả rồi. Ta cùng Thanh Nhã sư tỷ có lời cảm ơn tới các ngươi."
Đám đệ tử thụ sủng nhược kinh, ngay lập tức đáp lại:
"Nào có, nào có, chúng ta không cảm thấy vất vả!"
"Sư tỷ khách khí rồi! Được giúp đỡ các sư tỷ chính là vinh hạnh của chúng ta!"
Dương Thiên thầm cười lạnh trong lòng, đám gia hoả này, ngược lại là rất biết xu nịnh.
"Ở đây có mười viên Khí Huyết Đan. Ta cùng Thanh Nhã sư tỷ sáu viên, các ngươi bốn viên, thế nào?"
Lời tiếp theo của Hân Nghiên khiến đám người Dương Thiên dần trở nên yên tĩnh xuống.
Bọn hắn ở đây có năm người đâu? Bốn viên Khí Huyết Đan thì ai được ai không đây?
Thế nhưng trước ánh mắt đe dọa của nữ tử nọ, không một ai dám có ý kiến gì nữa cả.
Dương Thiên cũng không ngu ngốc tiến lên phản bác lại đối phương, trong lòng sớm nghĩ đến một cái kết cục mà mặt trầm xuống.
Vị sư tỷ ôn hoà tên Thanh Nhã cũng không có lên tiếng bảo vệ bọn hắn nữa, dường như cũng thầm chấp nhận cái tỷ lệ này.
Đám người Dương Thiên cứ thế mà nhận lấy bốn viên đan dược, ánh mắt trông lấy hai nữ đệ tử nọ rời đi.
Sau đó, ánh mắt cả đám rơi vào người Dương Thiên.
"Dương sư đệ, về Khí Huyết Đan cái này…"
"Sư huynh, ta tự có hiểu lấy. Cáo từ!"
Nhận thấy những cặp mắt áp bách hướng về phía bản thân, Dương Thiên không nhiều lời nữa mà lập tức chắp tay rời khỏi.
Chỉ là mấy viên Khí Huyết Đan mà thôi, hắn cũng không có chút nào để ý.
Hắn có hệ thống.
Nhưng mà chuyện lần này, hắn ta ghi nhớ rồi!
Trước tiên nhẫn lấy cái đã.
Dương Thiên nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình, sau đó quay trở lại tiểu viện.
…
Cùng lúc đó, hai người Hân Nghiên cùng Thanh Nhã rời khỏi dược điền được một đoạn không xa, đang lẫn nhau nói chuyện lấy:
"Hân Nghiên, ngươi thật xấu tính, đám ngoại môn đệ tử đó có năm người, ngươi đưa có bốn viên Khí Huyết Đan, để cho bọn hắn phân phối ra sao?"
Hân Nghiên nghe nói vậy thì làm vẻ mặt không thèm để ý nói ra:
"Một đám ngoại môn tư chất thấp kém mà thôi, đưa cho bọn hắn nhiều thêm Khí Huyết Đan, chỉ là đang lãng phí tư nguyên của tông môn…"
"Sư tỷ, ngươi lúc nãy không nói giúp bọn hắn lấy một lời, hẳn là cũng cảm thấy như thế đi?"
Thanh Nhã bị vạch trần cũng không có tỏ ra xấu hổ, chỉ là mỉm cười đáp lại:
"Ta thì không cho là như thế, ngoại môn đệ tử thì cũng là đồng môn đâu. Chỉ có điều, tranh thủ lợi ích cho bản thân mới là điều đúng đắn nhất."
Hân Nghiên nghe xong thì che miệng cười nói:
"Quả nhiên là Thanh Nhã sư tỷ mà ta biết!"
Thanh Nhã đối với sư muội cũng không có giấu giếm, tính cách của nàng chính là như vậy.
Nàng là một con người sống rất thực tế, luôn tìm cách để tranh thủ lợi ích cho bản thân đâu.
Đối với vấn đề của đám ngoại môn kia, Thanh Nhã cũng không có suy nghĩ nhiều, phân phối thế nào là việc của bọn hắn, chỉ có điều…
"Thiếu niên kia… trông rất dễ nhìn a!"
Một cái thân ảnh hiện lên trong đầu Thanh Nhã, khiến cho nàng có chút nhíu mày.