Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 13: Nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Chương 13: Nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Ông cầm lấy bản đồ và nhìn chằm chằm khá lâu vào nó, rồi ông lắc đầu.
Bởi vì ngay lúc này ông hiểu rõ về những người lùn và sự yêu thích vàng bạc của họ.
Ông ghét những con rồng và sự độc ác xấu xa của chúng, và ông đau buồn khi nhớ về những tàn tích một thời của thị trấn Dale rộn ràng tiếng chuông ngân, và những dòng chảy sáng rực trên Dòng Sông Chảy lấp lánh.
Mặt trăng đang chiếu sáng thành một vầng lưỡi liềm lấp lánh bàng bạc. Ông đưa tấm bản đồ lên và để luồng sáng trắng ấy chiếu qua nó.
"Cái gì thế này?" ông nói "Có những chữ-mặt trăng ở đây, ngoài những dấu ấn rõ nét, nó nói rằng 'cửa cao năm foot và ba người có thể cùng đi vào.'"
"Những chữ -mặt trăng có nghĩa là gì?" Ông hobbit hăm hở hỏi.
"Chữ-mặt trăng là những chữ ký tự, nhưng anh không thể nhìn thấy nó," Elrond nói, "khi anh nhìn thẳng vào nó. Nó chỉ có thể được nhìn thấy khi có ánh trăng chiếu vào từ phía sau, và thêm nữa, càng khắc nghiệt hơn là mặt trăng phải có cùng hình dáng và cùng một mùa với cái ngày mà chúng được viết. Những người lùn phát minh ra nó, như các bạn của anh có thể kể với anh. Những chữ này hẳn đã được viết vào đêm trước hạ chí khi mặt trăng có dạng lưỡi liềm, khoảng hai trăm năm về trước, đã lâu lắm rồi."
"Chúng nói gì trên đó?" Gandalf và Thorin hỏi cùng lúc.
"Thật đúng là ý trời Thorin Oakenshield, ánh trăng ta cần chính là đêm nay." Elrond nói.
"Hãy dừng lại trên tảng đá xám khi mà chim hét gõ," Ông bắt đầu đọc, "và khi mặt trời lặn thì tia nắng cuối cùng của ngày Durin sẽ chiếu sáng ngay lỗ khoá."
"Durin, Durin!" Thorin nói. "Ông ấy là cha của cha của giống nòi cổ xưa nhất của người lùn, giống nòi Long-beard, và là ông tổ đầu tiên của tôi: tôi là người thừa kế của ông ấy."
"Vậy thì cái gì là ngày Durin?" Elrond hỏi.
"Ngày đầu tiên trong năm mới của người lùn," Thorin nói, "mọi người đều biết đó là ngày đầu tiên của tuần trăng cuối cùng trong mùa thu ngay trước ngưỡng cửa mùa đông. Chúng tôi gọi đó là ngày Durin khi mà mặt trăng cuối cùng của mùa thu và mặt trời cùng xuất hiện trên bầu trời."
"Tin không hay rồi!" Thorin nói tiếp, "Ngày Durin cũng sắp cận kề."
"Vẫn còn thời gian, nếu chúng ta đến đúng chính xác nơi đó, ngay chóc tại thời khắc đó và chúng ta vẫn có thể mở kịp cánh cửa."
"Ra đó là lý do các vị tìm đến Rivendell, sẽ có người cho rằng hành động lần này là không sáng suốt." Elrond nói, và ông đưa lại bản đồ cho Thorin.
Rồi ông quay đầu sang Gandalf, giọng nhiêm túc nói:
"Ông không phải là người duy nhất trông coi vùng Trung Địa này đâu."
Rồi cuối cùng ông rời đi. Để lại nhóm viễn chinh lâm vào im lặng.
Đêm tiếp tục trôi qua, lúc này cả nhóm viễn chinh đã trở lại tham gia bữa tiệc tối của bọn người tiên.
Những người tiên nhảy múa và ca hát trong đêm hạ chí.
Cả đám người tiên đều là người ăn chay, thức ăn của họ phần lớn đều là các loại salad rau củ, các loại hoa quả, mứt hoa quả và rượu trái cây.
Aphelion thì cảm giác không có việc gì to tác nhưng đám ngươi lùn quả là khó khăn.
Aphelion quay đầu nhìn sang.
Cả một đám người lùn mặt mày ủ rủ nhìn chằm chằm bàn ăn trước mắt, chỉ toàn xanh là xanh không có một món thịt.
Đi theo đám người lùn bao lâu nay Aphelion hiểu, đám người lùn này thường ngày thà ăn thịt khô cứng rắn chứ không đụng tới một miếng rau quả.
Tính tình đám người lùn này có bao nhiêu Aphelion đều hiểu.
Quả nhiên, cẩn thận chú ý liền thấy bọn họ đang lén lút chuyền nhau thịt khô và lạp xưởng, che dấu chúng trong cái tô đầy rau mà ăn.
Thấy ánh mắt Aphelion nhìn sang Balin liền ném cho cậu một khối rồi tiếp tục ăn như chẳng có việc gì xảy ra.
Aphelion cũng cẩn thận tham gia vào cuộc. Bọn họ làm lén lén lút lút cũng không phải vì cố kị sắc mặt của bọn người tiên mà chỉ vì lí do đơn giản là chơi vui.
Cả đám cứ vừa ăn vừa chuyền nhau thức ăn trong lén lút, thỉnh thoảng cố ý vụng về để lộ trước mặt đám người tiên một cái để xem sắc mặt khó chịu của bọn chúng.
Dần dần bữa tiệc kết thúc, ánh đèn giảm bớt, bóng đêm phủ lấy Rivendell. Chỉ có ánh trăng là soi rọi xuống thung lũng, bị phản chiếu lại bởi mặt sông và từng dãy tháp trắng ngà khiến cả thung lũng như tự phát ra ánh sáng.
Cả thung lũng Rivendell yên ắng trở lại.
Aphelion bây giờ vẫn chưa ngủ.
Đã hơn một tháng rồi không tắm. Đêm nay cậu quyết định muốn đi tắm một cái vì thời gian sắp tới không yên bình.
Nói thật, Aphelion không cảm thấy hài lòng về biểu hiện của bản thân mình cho lắm.
Do thực lực còn quá yếu, trong toàn bộ hành trình đã đi qua cậu quá bị động trong mọi việc.
Dù rằng bản thân biết được kịch bản phía trước nhưng lại không thể thay đổi gì nhiều. Thậm chí một vài thay đổi so với trong kịch bản biết trước cũng làm cậu bối rối không biết phải làm gì.
Nhưng Aphelion thật không biết làm gì hơn. Nhỏ yếu chính là tội lỗi.
Nếu, chỉ là nếu như Aphelion không biết về 'nội dung' chuyến viễn chinh này thì có lẽ cậu sẽ thản nhiên tận hưởng niềm vui và khổ cực chuyến đi này ban tặng.
Nhưng giả thuyết đó không thể thành hiện thực, Aphelion cảm thấy bản thân bây giờ thật vô dụng.
Thật vô dụng, suy nghĩ này không ngừng lặp lại trong suy nghĩ của cậu.
Aphelion vớt một gầu nước, nó thật nặng nề.
Dòng nước mát đổ xuống đầu, mang theo ánh trăng lấp lánh trong màng đêm thanh tẩy đi suy nghĩ của Aphelion.
Giờ phút này đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên.
Nhỏ yếu không phải là lý do để yếu đuối!
Tính cách của Aphelion không cho phép cậu tiếp tục hẹn hạ như vậy.
Aphelion tắm trở về tìm trong hành lý quyển vở ma pháp rồi chăm chú đọc.
Đúng lúc này, Balin tìm tới.
Ông ấy khẽ mở một khe hở nhỏ trên cửa rồi nhìn vào Aphelion.
Thấy Aphelion chú ý. Ông khẽ nói:
"Thorin bảo mọi người chuẩn bị. Đêm nay nhanh chóng rời khỏi đây."
Aphelion biết sớm nên đã sớm hành lý đầy đủ, thế là cậu nhanh chóng mang lên rồi theo Balin lặng lẽ tìm những người khác.
Nửa tiếng sau, mọi người đã tập trung đầy đủ ở rìa ngoài thung lũng.
"Đảm bảo sẽ không ai bị phát hiện chứ?" Thorin hỏi.
"Bọn tôi đi rất cẩn thận, đảm bảo không bị phát hiện." Balin trả lời.
"Tốt, Balin, cậu biết đường nên đi trước đi." Thorin bình tĩnh ra lệnh cho nhóm viễn chinh tiếp tục lên đường.
Balin đã sớm giải thích tiền căn hậu quả cho cả đoàn, cho nên không ai chậm trễ, tiếp tục khởi hành.
Cụ thể chính là nhóm người tiên ở Rivendell quyết định sẽ ngăn bọn họ lại, không cho đoàn viễn chinh tiếp tục tiến về Ngọn Núi Cô Độc, đánh thức con rồng tàn ác Smaug.
Thế là Gandalf để bọn họ lén đi trước vào đêm, và chính ông sẽ ở lại giúp họ đánh lạc hướng.
Trên bầu trời vầng trăng mông lung vẫn treo đó, tiểu đội viễn chinh lặng lẽ rời đi trong màn đêm, bỏ lại sau lưng thung lũng Rivendell tuyệt đẹp dần thu nhỏ rồi khuất mắt sau những dãy núi.
Có nhiều con đường dẫn đến những ngọn núi bên trên, và có nhiều lối đi qua chúng.
Nhưng phần lớn các con đường đều sai lầm, lừa bịp và chẳng dẫn đến đâu cả hoặc đến lối cụt, và phần lớn những lối qua thì đầy các loại quái vật và những mối nguy hiểm c·hết người.
May mắn những người lùn biết được những con đường đúng nhất với những lối đi đúng nhất.
Họ đã trải qua những ngày dài để leo ra khỏi thung lũng và đã cách xa Rivendell hàng dặm, và họ vẫn đang leo lên cao và cao nữa.
Đó là một con đường đi khó khăn và đầy nguy hiểm, một lối đi quanh co, hiu quạnh và xa thăm thẳm.
Đi thật xa, xa mãi về phía Tây, mọi thứ đã trở nên u buồn và mờ ảo, Aphelion biết đây chính là Dãy Núi Sương Mù.
Nơi này thì lạnh giá hơn, và gió thì vẫn rít quanh các khối đá.
Những tảng đá thì cũng vậy, chúng bắt đầu lăn khỏi triền núi, do mặt trời giữa trưa chiếu trên những tảng tuyết, và lăn vượt qua họ, hoặc lăn qua ngay trên đầu họ.