Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Miếu Thổ Địa thần kỳ
Nắng nhẹ xuyên qua từng kẽ lá, gió xuân hiu hiu thổi qua đồi cỏ mượt như lụa. Hai bóng người thong dong đi trên con đường đất đỏ quanh co, lưng mang hành lý, mặt ngẩng cao, trông chẳng khác gì dân du lịch hành nghề tự do.
"Ngươi từng vào di tích Đại Thánh bao giờ chưa?"
【Hiện tại: Mặt dày cao, s·ợ c·hết trung bình, may mắn thấp → tỉ lệ sống: 50.5%.】
Ngọc Phong nhìn hắn bằng ánh mắt "tôi quen ngươi chắc lâu lắm rồi". Cả hai bước vào, cẩn trọng nhưng không thiếu phần vô sỉ.
【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nghi thức mặt dày cổ xưa – “Đè đầu Thổ Địa xin lộc”!】
Ngọc Phong lúc này vẫn đang lật bản đồ, vừa nhìn vừa thắc mắc: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hạ cấp thần tự phong.” – Hệ Thống bất thình lình chen vào, giọng đầy mỉa mai. 【Đinh! Chúc mừng ký chủ tự xưng là thần, hệ thống tăng tốc giáng họa gấp đôi!】
"Không sao, chẳng qua ta bị chính sự hoàn mỹ của mình làm cho choáng váng." – Hắn tỉnh bơ đáp, mắt long lanh như ánh trăng chiếu xuống ao sen mùa thu.
Trước bệ tượng, Vân Hạo Thiên quỳ một chân xuống, nghiêm túc chắp tay:
"Ngươi tát xong chắc lòng đau như cắt vì không muốn phá vỡ dung nhan này."
Ngọc Phong khẽ cười: "Dù sao thì… chúng ta cũng rảnh. Mà có ngươi đi chung, ít ra trong lăng ta còn được cười trước khi c·hết."
【Đinh! Phụ kiện tặng kèm: Gương soi tự kỷ – mỗi khi nhìn sẽ thấy bản thân đẹp thêm 10%】
Ngay sau đó, ánh sáng quanh tượng vụt tắt, miếu lại trở nên yên tĩnh như ban đầu. Nhưng lúc này, trên bàn thờ xuất hiện một chiếc túi nhỏ.
"Xem ra, đây là cơ hội hiếm có. Tuy ngươi lấy bản đồ từ người khác, nhưng nếu thật sự liên quan đến di tích Đại Thánh… thì đáng thử."
【Tin ta đi, nơi đó cực kỳ nguy hiểm... nhưng lại cực kỳ giàu!】
Ngay khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, bức tượng Thổ Địa khẽ rung lên một cái, kèm theo một tiếng "bẹp" — đỉnh đầu hắn bị rơi trúng một... viên đá.
Hệ Thống lạnh giọng chen ngang:
【Phần thưởng: 1 túi đan dược cấp Huyền, với 1 bản đồ cổ của Thổ địa – chưa xác định nguồn gốc, nghi ngờ liên quan đến di tích thời Đại Thánh.】
“Ui da!”
Ngọc Phong nhìn không nổi nữa, bật cười thành tiếng: "Ngươi coi miếu như máy phát linh khí hả?"
“Ngươi… tên là Vân Hạo Thiên?”
“...” – Bạch Ngọc Phong suýt phun ra ngụm khí linh.
"Không khí sạch, không thuế, không kiểm linh, không bị truy nã, quá tuyệt! Đúng là nơi tốt để sống ẩn, sinh con đẻ cái, à không... tu luyện!"
Vân Hạo Thiên nhún vai: "Cũng thấy hơi bất thường. Nhưng yên tâm, có ta ở đây, không ai dám hù ngươi đâu. Dù sao ta cũng là Trúc Cơ Tạo Cực, ngang với thần rồi!"
Chương 12: Miếu Thổ Địa thần kỳ (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc hai người còn đang trêu nhau, bất chợt một làn khí mờ mờ từ trong tượng tỏa ra, bao lấy không gian trong miếu. Cả hai lập tức nghiêm túc hẳn, ánh mắt cảnh giác.
Hệ Thống lạnh lùng như gió thu thổi qua nghĩa địa:
Vân Hạo Thiên híp mắt, xoa cằm: "Quả nhiên... ông Thổ Địa cũng là người có mắt nhìn người!" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi ổn chứ?” – Ngọc Phong cau mày hỏi.
Không ai biết, tại nơi sâu nhất trong miếu, tượng Thổ Địa khẽ sáng lên lần nữa, như đang cười đầy ẩn ý...
Hắn giật mình, theo bản năng đáp: "Ờ đúng rồi, ta là người trồng rau, tu tiên theo sở thích, dạo chơi giang hồ, thích gái đẹp và sống thật với lòng mình..."
【Gợi ý: Có nên cầu nguyện trước khi thò tay chọc tượng không?】
Hệ Thống lập tức chen vào: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phong cảnh đúng là không tệ!" – Bạch Ngọc Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt quét qua bầu trời xanh không gợn mây. "Không khí nơi này sạch đến mức ta cảm thấy phổi mình... có linh căn rồi."
Hạ Giới.
Hạo Thiên lập tức ưỡn ngực: "Bởi vì ta là... người sống dai nhất mà ngươi từng gặp!"
【Khuyến nghị: Mang theo bạn thân để c·hết chung, tăng tỷ lệ sống sót lên 0.01%!】
"Ngươi thấy bản đồ này... có gì đó hơi quen không? Giống kiểu địa đồ cổ thời thượng cổ. Nhìn góc này đi, có dấu ấn Thánh cấp bị mờ."
【Nghe đồn một con chuột trong lăng cũng gặm linh thạch để mài răng. Một con dế cũng cưỡi kiếm bay. Một cái bô rơi ra cũng là Hoàng Khí trung phẩm.】 (đọc tại Qidian-VP.com)
"…Đi!"
"Chúng ta chỉ dạo chơi, du ngoạn nhân gian. Nếu có thể tiện tay cứu thế giới thì... cũng được." – Hắn nhún vai.
Vân Hạo Thiên vội đính chính:
Cả hai vừa nói vừa đi, không lâu sau lại gặp một khu đất hoang, nơi có ngôi miếu nhỏ nằm đơn độc giữa rừng cây, rêu phong phủ kín. Trên tấm biển gỗ mục nát có mấy chữ: Miếu Thổ Địa.
“...” – Tượng im lặng trong hai giây, rồi đổi giọng nghiêm nghị: “Các ngươi muốn tìm gì khi xuống Hạ Giới?”
Vân Hạo Thiên kế bên vừa đi vừa nhai quả táo rừng mới hái, mặt đầy hưởng thụ:
Một giọng nói trầm trầm vang lên, nghe như gió lướt qua lá cây:
Giọng nói kia thoáng trầm ngâm: “...Hài lòng với câu trả lời này.”
“Ngươi... nói cái gì? Di tích thời Đại Thánh? Nguy hiểm vậy đưa ta làm gì?! Ta chỉ là Trúc Cơ thôi đó, còn chưa đủ tuổi đi tìm mộ người ta đâu!”
"Tiểu thần… à nhầm, tiểu dân Vân Hạo Thiên, hôm nay hữu duyên đến bái miếu, chỉ mong Thổ Địa lão gia ban cho ta vài điều ước nho nhỏ: tu vi tăng như rocket, tiền tiêu không hết, mỹ nữ bám đầy… À mà, nếu hơi quá thì cho ta trúng được lô linh thạch cũng được."
Ngọc Phong bước đến mở ra, ánh mắt hiện lên kinh ngạc: "Là đan dược! Và một bản đồ giấy?"
“Ta không dám. Lỡ xin xong lại bị đá vào mồm thì sao.”
"Ừm… nhìn như bản đồ dẫn tới chỗ nguy hiểm c·hết người. Nhưng quan trọng là nó c·hết người nào." – Hạo Thiên gật gù. "Nếu là người khác thì nguy hiểm. Còn là ta? Cơ hội làm giàu!"
"Không thử thì sao biết? Thần minh đôi khi thích sự thật lòng." – Vân Hạo Thiên thản nhiên đáp.
Bất chợt, Hệ Thống vang lên trong đầu hắn, giọng điệu đầy kích động như sắp bán bảo hiểm:
Ngọc Phong suýt cười gập người: “Chắc Thổ Địa giận vì ngươi xin quá nhiều.”
"Chưa."
"Muốn ta tát ngươi một cái cho tỉnh không?"
Bạch Ngọc Phong gập bản đồ lại, trầm ngâm nói:
"Tu luyện tâm tình. Ở Thượng Giới ta bị chèn ép tới mức thở cũng phải nín. Giờ xuống đây... muốn xả bao nhiêu thì xả!" – Hắn vươn vai, ngáp một cái đầy thỏa mãn, rồi vuốt tóc làm ra vẻ phong lưu: "Từ nay, ta là Vân Hạo Thiên – lãng tử phong trần, hạ giới vô song!"
【Đinh! Kích hoạt danh hiệu mới: “Tấm Gương Mặt Dày Nhất Hạ Giới”!】
"Vậy sao ngươi chắc là sống sót được?"
"Khụ!" – Hạo Thiên giả vờ ho một tiếng. "Được rồi, vào bái một bái, lỡ đâu được ban cho nữ thần duyên thì sao?"
“Thần nào?” – Ngọc Phong gãi đầu.
Miếu cũ kỹ, mái ngói xô lệch, cửa gỗ sắp rơi, bên trong chỉ có một bức tượng nhỏ bằng đất nung, khoác áo vải đỏ sờn rách. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là... từ bức tượng lại toát ra một luồng khí tức cực kỳ vi diệu, khiến người tu hành n·hạy c·ảm như bọn họ phải cau mày.
Vân Hạo Thiên mém sặc luôn miếng táo, suýt nữa vỗ ngực ho sặc sụa.
"Giàu cỡ nào?" – Hạo Thiên vô thức hỏi lại.
【Im. Ngươi không đi, ai đi? Hạ giới này còn ai mặt dày đủ để sống sót trong lăng Đại Thánh ngoài ngươi?】
"Ngươi nói vậy ta cảm động hay tổn thương ta chưa biết…" – Hạo Thiên thở dài, mắt ánh lên tia sáng. "Nhưng thôi, chơi lớn một lần!"
Vân Hạo Thiên xoa đầu, đứng lên phủi quần áo. “Không sao. Thần minh thử lòng ta thôi. Được rồi, tới lượt ngươi.”
“Cái tên nghe như tên ca sĩ hát nhạc thất tình…” – Ngọc Phong mỉm cười, gật đầu giả vờ nghiêm túc. “Được đấy, ít nhất không giống tên t·ội p·hạm bị truy nã.”
Ngọc Phong nghiêng đầu: "Ngươi có thấy gì lạ không?"
Vân Hạo Thiên thầm cảnh giác. Hắn đang che giấu thân phận, không thể để ai nhận ra. Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ vô tư: "Khí tức của ta... chắc tại chưa tắm."
Vân Hạo Thiên ngẩn ra, tay cầm bản đồ run run:
"Ừm... ta thấy miếu này rất có tố chất 'l·ừa đ·ảo'."
【Chính xác. Tỉ lệ sống sót của hắn luôn bằng... may mắn nhân với mặt dày chia cho chỉ số s·ợ c·hết.】
"Đính chính nhẹ: Đây không phải cơ hội, mà là mạo hiểm kết hợp c·ờ· ·b·ạ·c nhân phẩm cấp độ cao. Đi trúng thì giàu, đi trật thì… cúng luôn!"
“À... xin lỗi, thói quen.” – Vân Hạo Thiên cười gượng.
Cả hai đứng dậy, bước ra khỏi miếu. Gió thổi nhẹ qua đồi cỏ, trời chiều rọi nắng vàng cam trải dài theo bóng họ. Đằng sau, miếu Thổ Địa nhẹ nhàng khép lại cánh cửa cũ, như một ẩn ý rằng vận mệnh từ giờ đã bước sang chương mới.
“...” – Bạch Ngọc Phong thở dài. "Ta không biết là khi xuống Hạ Giới thì bệnh cũng xuống theo..."
Giọng nói lại vang lên: “Không cần tự giới thiệu chi tiết vậy.”
【Đinh! Phát hiện Vân Hạo Thiên đang tự luyến! Chúc mừng, +1 điểm mặt dày!】
Ngọc Phong liếc hắn đầy nghi ngờ: "Ngươi chắc đang tu luyện chứ không phải đang dưỡng sinh?"
Tượng Thổ Địa phát sáng nhè nhẹ, giọng nói dần rõ ràng hơn: “Đã lâu lắm rồi mới có người mang khí tức đặc biệt bước vào nơi này…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.