Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19. Tĩnh Mịch Lặng Thầm. Chiến Hoả Bùng Nổ (2)
Một tiếng nứt vang lên. Tượng đá co giật, sau đó bùng nổ thành từng mảnh. Tiểu Hắc té phịch xuống đất, mồm vẫn lẩm bẩm: "Ta thấy ánh sáng ở cuối đường hầm rồi... mấy ngươi vừa cứu ta khỏi cửa sinh tử, lại đẩy ta vào cửa khẩu nghiệp."
Và ở phía xa – trong bóng tối sâu thẳm của hành lang lăng mộ – một ánh sáng âm u bất ngờ lóe lên. Những thanh âm rì rào vang vọng, như có thứ gì đó đang dần tỉnh giấc…
“...Từ tính?” – Hạo Thiên thì thầm.
[Hệ thống gợi ý: Nếu ngươi đánh không lại thì hãy dùng não. Nếu dùng não cũng không lại… thì ngươi dùng mạng.]
Hạo Thiên không quay đầu, chỉ nở nụ cười mỉm: “Tên này là món khai vị chuẩn bị riêng cho ta, sao có thể để người khác c·ướp mất?”
Bạch Ngọc Phong và Tiểu Hắc lập tức chạy lại.
Không khí lặng ngắt.
Tiểu Hắc chống tay đứng dậy, run rẩy như ông cụ non: “Ngươi ăn khai vị kiểu gì mà tụi ta ăn xong rồi, ngươi còn chưa động đũa…”
Hoàng Hạo Thiên quay lại đối mặt với pho tượng đá khổng lồ – thứ đã khiến hắn vất vả từ đầu trận. Dù biết điểm yếu nằm sau gáy, nhưng hắn vẫn không thể tiếp cận được quá ba bước. Luồng khí tức áp chế và tốc độ phản ứng đáng sợ của tượng khiến mọi nỗ lực như vô nghĩa.
Hạo Thiên nhắm mắt. “Không có thời gian cho an toàn.”
Tượng đá lảo đảo… rồi quỳ xuống, ánh sáng trong mắt mờ dần, tỏa ra làn sóng chấn động cuối cùng trước khi vỡ nát thành bụi.
Hoàng Hạo Thiên ngồi phịch xuống đất, linh thức như t·ê l·iệt, ý thức mơ hồ, nhưng khoé môi vẫn cong cong.
[Thưởng: Thần tượng Trấn Ngục Kình (phẩm chất: ???) – Có khả năng trấn áp tà ma dưới cấp Đại Đế. Nếu ký chủ vượt qua Đại Đế, có thể tẩy yêu ma mạnh hơn bản thân ba cấp.]
“C·hết tiệt… vẫn còn một lớp phòng ngự bên trong!”
Bạch Ngọc Phong bên kia chiến tuyến toàn thân tả tơi, quần áo rách nát, mái tóc bù xù, máu tươi loang trên áo. Trước mặt hắn là một pho tượng cao hơn ba trượng, tay cầm song phủ, mỗi lần chém xuống là mặt đất vỡ nát. Mỗi lần né là Ngọc Phong rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.
"Ầm!"
Tiếng nổ rền vang dội khắp lòng đất, từng mảng đá lớn bị chấn động rơi xuống như mưa. Hoàng Hạo Thiên nghiến răng, thân hình vọt ngang giữa làn khói bụi, luồn qua khe hở hiểm hóc của luồng công kích từ tượng đá khổng lồ. Tượng đá đã lộ điểm yếu, nhưng lại cứng như vảy rồng, mỗi lần tiến gần lại bị luồng khí tức phản chấn đánh bật ra.
“...”
[Ding! Ký chủ bước vào trạng thái "Chân Đấu Tâm". Kích hoạt chế độ: Tự Tin Như C·h·ó Điên, Ngầu Như m·afia mạng.] :))
“...”
Tiểu Hắc thì đang bị một pho tượng hình nhân bao phủ bởi hắc khí truy đuổi, từng bước như tử thần gọi hồn. Hắn dù mạnh mẽ nhưng vẫn chưa quen với việc bị đối thủ áp chế. Ánh mắt hắn hoảng loạn, tay nắm đấm không ngừng tung ra, nhưng chỉ như đánh vào vách tường sắt thép.
[Gợi ý đặc biệt: Pho tượng này sở hữu năng lượng phòng ngự dạng trường lực chấn phản. Đòn trực diện sẽ bị phản lại gấp đôi. Nhưng năng lượng đó… không chống lại được từ tính.]
Hai người phối hợp, chia ra hai hướng t·ấn c·ông, đánh lạc hướng tượng hình nhân đang h·ành h·ạ Tiểu Hắc. Đòn của Bạch Ngọc Phong khiến tượng chậm lại nửa giây, vừa đủ để Hạo Thiên xông tới, đâm thẳng vào mắt phải – điểm yếu được suy đoán.
[Ding! Phát hiện cơ hội đặc biệt: “Tụ Tâm Phá Kết” – Dùng linh thức đánh thẳng vào điểm yếu đã nứt vỡ.]
[Lựa chọn B: Không cứu – giữ độ vô sỉ ổn định, tăng kinh nghiệm "tự lực cánh sinh" cho bọn nó.]
“Đi!”
Hắn thu gom vài mảnh vụn, miệng lẩm bẩm. Trong tay, linh lực lấp lánh, gắn kết những mảnh vỡ tạo thành những lưỡi phi châm cực nhỏ, tỏa ra từ khí nặng nề.
Hắn nheo mắt, trong tay tụ lực lần nữa. "Bây giờ, đến lượt ta."
"Ngươi đoán xem?"
“Còn sống, chắc vậy… hoặc đang mơ đẹp.” – Hạo Thiên cười nhăn nhó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh thức ngưng tụ thành một mũi châm vô hình, đâm xuyên qua khe nứt. Trong nháy mắt, pho tượng rung bần bật. Một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên từ trong cổ nó.
“Ầm!”
[Tính năng 'đúng lúc' chưa được mở khóa. Cần nạp thêm 9999 điểm Nhẫn Nhịn.]
“Hai ngươi…”
Hạo Thiên nghiêm mặt: "Không cứu nó, ai gánh lương thực thực của chúng ta?"
Tượng đá vung tay, đánh nát chưởng lực chính diện. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, những phi châm từ tính len qua khe giáp hộ thể, đâm sâu vào phần gáy sau.
[Chú thích: Không có tẩy não, chỉ có tẩy yêu ma.] (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Hạo Thiên suýt sặc máu. "Ngươi có thể nghiêm túc hơn được không?"
Bạch Ngọc Phong gật gù: "Phải đó, cứu!"
Tiểu Hắc giơ tay: “Còn ta thì không quan trọng chia bao nhiêu, miễn là chia phần ăn nhiều là ta theo.”
Trong khi đó, hệ thống chợt vang lên trong đầu Hoàng Hạo Thiên với giọng điệu như đang bày trò:
Hạo Thiên muốn đấm vào mặt vô hình của hệ thống. Nhưng lúc này, tình hình không cho phép hắn nổi nóng. Hắn khẽ xoay người, nhìn Bạch Ngọc Phong cùng Tiểu Hắc đang bị vây công, cắn răng lao tới.
[Ding! Cảnh báo sinh tử: 2 thằng bạn của ngươi đang b·ị đ·ánh như gà con gặp rắn! Có nên ra tay cứu giúp hay không?] (đọc tại Qidian-VP.com)
“Crắc…”
Hoàng Hạo Thiên sững người, rồi nhíu mày: “Ngươi lấy đâu ra mấy cái đồ đặt tên ngầu vậy?”
"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ cuộc chỉ vì ngươi cứng đầu sao?" Hạo Thiên hừ lạnh, thân ảnh mờ nhạt như u linh, lướt sát chân tượng, bàn tay bọc lấy ánh sáng vàng rực, tụ lực một đòn xuyên phá.
“Không có gì là không thể xuyên thủng, chỉ là chưa dùng đúng cách.” – Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Cả ba phá lên cười giữa một đ·ống đ·ổ n·át.
"Rắc!"
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng hét từ xa vọng lại: "Hạo Thiên, giúp ta một tay, cái tên này không c·hết thì ta c·hết!"
Hạo Thiên chậm rãi đứng dậy, mắt hiện lên tia sáng sắc lạnh. Một tay tung chưởng, thu hút sự chú ý của tượng đá. Tay còn lại đẩy mạnh phi châm từ ba hướng t·ấn c·ông điểm yếu – sau gáy pho tượng.
[Lựa chọn A: Cứu – tăng chỉ số “huynh đệ nghĩa khí” giảm độ vô sỉ xuống 1.]
"Không thì đợi ngươi c·hết hả? Mạng ngươi vẫn còn giá trị chia đồ đấy!" – Hạo Thiên bật cười vô sỉ.
"Ngươi có thể tắt tính năng đúng lúc không?"
Tảng đá sau gáy vỡ vụn, pho tượng run lên từng hồi rồi lảo đảo ngã xuống. Ngọc Phong thở hồng hộc, trợn mắt: "Ngươi... ngươi đánh trúng nó được thật sao?"
Hoàng Hạo Thiên thở dài, nhưng nụ cười lặng lẽ vẫn hiện rõ. Hắn nhìn hai người bạn của mình – máu me be bét, mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn đứng bên hắn không rời.
"Khốn kiếp! Ngươi lo cho ta hay lo cái kho báu!"
Tiểu Hắc nhìn xung quanh: “Cái tượng này mạnh như quái vật, ngươi đúng là liều mạng thật!”
Hắn lập tức quỳ xuống đất, tay chạm đá vụn từ những pho tượng bị phá vỡ. Một nụ cười nở ra: “Quả nhiên là kim thạch loại hiếm có chứa linh khoáng Thiết Từ Thạch… ngươi phòng ngự cao, nhưng lại là con rối kim loại?”
Cả hai chưa kịp đùa thêm thì tiếng hét của Tiểu Hắc vang lên: "Mấy người có rảnh thì cứu ta đi! Tên này đang cố b·óp c·ổ ta! Ta không phải yêu quái, không cần phải tẩy!"
[Hehe. Hết biết phải nói gì rồi đúng không.]
Bạch Ngọc Phong nhìn theo, trầm giọng: “Ngươi chắc muốn tự mình giải quyết?”
“Ngươi ổn chứ?” – Ngọc Phong đỡ lấy vai hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Cảnh báo: Phương thức này sẽ khiến linh thức ngươi bị phản chấn, tạm thời suy yếu trong ba ngày. Có tiến hành không?]
[Ding! Ký chủ đã vượt qua thử thách thứ hai của Lăng Mộ Đại Thánh.]
Hoàng Hạo Thiên cười khoái trá, quay người đi về phía pho tượng của hắn – kẻ mạnh nhất, chưa hề b·ị đ·ánh bại.
Chương 19. Tĩnh Mịch Lặng Thầm. Chiến Hoả Bùng Nổ (2)
Một đòn "Lôi Ảnh Bộ" bùng nổ. Thân ảnh hắn hóa thành tàn ảnh, quét ngang chiến trường như tia chớp. Tượng đá đối diện Bạch Ngọc Phong chưa kịp phản ứng thì trúng chưởng ngay sau gáy – chính là điểm yếu mà hệ thống từng chỉ ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Ta là hệ thống đánh dấu siêu cấp vip pro nên mấy này nhằm nhò gì.]
“Đừng cảm động, chỉ cần ngươi còn mạnh để chia kho báu là được.” – Bạch Ngọc Phong huýt sáo.
“Rắc!”
[Lưu ý: Lựa chọn B có khả năng khiến ngươi mất bạn, và mất luôn người chia tiền ăn.]
Nhưng pho tượng bất ngờ gầm lên, một làn sóng xung kích chấn động cả căn động, đánh bật Hạo Thiên văng ra hơn mười trượng, máu phun từ khóe miệng.
Bạch Ngọc Phong huých vai hắn: “Câm miệng, ngươi không thấy người ta đang nghiêm túc à?”
Cả hai lùi lại, không can thiệp. Hạo Thiên chậm rãi hít sâu một hơi, Thiên Ma Biến vận chuyển đến cực hạn, sát khí tỏa ra khiến mặt đất run rẩy.
"Khốn nạn! Sao mấy tên này không c·hết đi cho rồi! Chủ nhân, cứu mạng! Ta còn chưa muốn tuyệt hậu đâu!"
Một vết rạn đầu tiên xuất hiện. Rồi vết thứ hai… thứ ba…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.