Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Can Thiệp. Về Nhà
"Vân đô đốc, để ta giúp một tay."
"Con!" Bà vội vàng kéo Hạo Thiên vào lòng, tay run run sờ lên mặt con trai. "Để mẹ xem... gầy đi nhiều quá!"
"Con gái..." Giọng bà run rẩy.
Như để trả lời câu hỏi đó, một hồi chuông vang lên từ phía xa.
Tiểu Hắc nhảy xuống từ vai Hạo Thiên, mũi khịt khịt: "Mùi linh thực thơm quá!"
"Thiên Đạo Quân của Thiên Đình." Hoàng Long giải thích. "Chuyên trị các loại yêu thú p·há h·oại hạ giới."
"Thiên Địa Thanh Long Trận - Khai!"
Cố Minh Châu xoay người trừng mắt: "Ông còn dung túng cho nó nữa?"
Tiểu Hắc vênh mặt: "Đương nhiên! Không có ta, hắn sớm..."
"Gia chủ đang ở đại điện, ngài đã chuẩn bị yến tiệc từ khi nhận được tin từ Hoàng Long là thần tử trở về."
Đất trời như đảo điên. Con rồng xanh nuốt chửng Đế Thú vào bụng, rồi bỗng co lại thành một quả cầu ánh sáng xanh lục.
Hạo Thiên ngồi trên mái điện, nhìn sao trời Thượng giới lấp lánh. Tiểu Hắc nằm bên cạnh gặm đùi linh cầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong điện, một phụ nữ áo trắng phiêu dật như tiên đang bưng mâm linh quả bước ra - Trần Tuyết Yên, mẫu thân Hạo Thiên.
Một đám mây bằng ngọc từ từ hạ xuống. Trên mây, một nam tử trung niên mặt chữ điền, mặc long bào trắng đứng uy nghi. Chỉ một cái liếc mắt của hắn cũng khiến không gian xung quanh rung động nhẹ.
Cả điện bật cười. Hoàng Vân Tiêu quay sang Tiểu Hắc: "Tiểu yêu hổ này đâu ra vậy? Với nghe nói ngươi đã cứu mạng tiểu tử nhà ta mấy lần."
"Con chào mẫu thân." Bạch Ngọc Phong cúi đầu.
_____________
_________
Lâm Thanh Tuyết quỳ sụp xuống: "Con xin lỗi mẫu thân! Con đã bất hiếu!"
Lâm Thanh Tuyết đứng trước cổng Lâm gia trang viên, tay nắm chặt vạt áo. Tám năm trốn khỏi nhà, giờ đây mọi thứ đã khác xưa.
Lâm Thanh Tuyết ngước mắt nhìn cha mẹ, nước mắt lăn dài: "Con... con thật sự xin lỗi. Con chỉ không muốn..."
Đội Thiên Thủy bắt đầu công việc thu thập tàn cuộc. Họ dùng pháp thuật hàn gắn không gian vỡ, cứu vớt những mảnh vỡ hạ giới còn có thể cứu được.
Tiểu Hắc đang thò tay bưng đĩa điểm tâm trên bàn, nghe vậy lập tức phun ra: "Gầy? Ngày nào nó cũng ăn đủ cho ba người lớn..."
*Rầm!*
Cánh cửa cung điện mở ra, một thiếu nữ áo hồng như hoa đào lao ra: "Đại ca! Em nhớ anh quá!"
"GAAAAO!" Đế Thú điên cuồng giãy giụa, chín đuôi vung loạn xạ, mỗi chiếc đuôi quét qua đều khiến mấy chục thiên binh b·ị đ·ánh bật.
Hạo Thiên quay lại
Hạo Thiên đứng trên đỉnh Vọng Hạ Đài, tay nắm chặt lan can ngọc trắng. Từ độ cao vạn trượng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng Hạ giới đang sụp đổ - những mảng đất lớn vỡ vụn, không gian nứt toác như tấm gương vỡ, và ở trung tâm, bóng dáng Đế Thú tám đuôi (đã b·ị c·hém 1 đuôi) đang cuồng bạo phá hủy tất cả.
"Thần tử đã trở về!" Lão quản gia mắt đỏ hoe, vội vàng quỳ xuống. "Tám năm rồi, lão phu cung nghênh thần tử."
Cổng mở, một phụ nữ áo xanh lục bước ra - Cố Minh Châu, mẹ Lâm Thanh Tuyết. Đôi mắt bà đỏ hoe khi nhìn thấy con gái.
"Xuống hạ giới mới tám năm đã gây đại họa, quả nhiên là con của ta." Hoàng Vân Tiêu cười ha hả, vỗ vai Hạo Thiên một cái khiến hắn suýt ngã dúi. "Đã sắp luyện hư rồi còn giả Kim Đan đi lừa gạt thiên hạ, đúng là không hổ là con ta!"
*Ầm!*
Hạo Thiên trợn mắt: "Xong rồi?"
Cửu Thiên - Huyền Thiên Tiên Vực
Một t·iếng n·ổ kinh thiên vang lên từ phía dưới. Thiên Đạo Quân đã bắt đầu t·ấn c·ông. Chín vị tướng tay bấm ấn quyết, thi triển "Cửu Thiên Trấn Ma Trận". Vô số dây xích vàng từ hư không xuất hiện, quấn chặt lấy Đế Thú.
*Oanh... oanh... oanh...*
Hạo Thiên vội vàng nhét đồ ăn vào họng hắn khiến hắn phải câm lặn.
Từ bốn phương trời, vô số đạo bạch quang xuyên qua mây, tụ lại thành một đội quân chỉnh tề trên không. Hạo Thiên trợn mắt nhìn lên - ba nghìn thiên binh mặc giáp trắng, tay cầm thương dài, đứng thành đội hình bát quái. Phía trước là chín vị tướng mặc bào trắng viền vàng, khí tức mỗi người đều kinh khủng không kém gì thánh nhân cảnh.
Chương 28: Can Thiệp. Về Nhà
Hoàng Long quay sang Hạo Thiên: "Thấy chưa? Đó là cách người có thực lực xử lý vấn đề. Các ngươi còn non lắm."
Rầm rầm!
Lâm Vũ Thiên cười khổ: "Phu nhân bình tĩnh... con bé cũng đã biết sai rồi."
Vân Trường Thiên giơ tay lên, cả đội quân lập tức im phăng phắc. "Theo lệnh Thiên Đế, thu phục yêu thú Bát Hoang, dẹp loạn hạ giới. Thiên Hỏa đội chuẩn bị trấn áp, Thiên Thủy đội thu thập tàn cuộc."
Ba nghìn thiên binh đồng loạt quỳ một gối: "Tuân lệnh!"
Khương Linh Vân quay sang chồng: "Đừng làm khó con. Ít nhất nó cũng biết tự bảo vệ mình dưới hạ giới."
Chí Cao Tiên Vực - Thiên Đình
"Hài tử, ngươi về rồi." Hoàng Vân Tiêu khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt sáng rực lên.
*Ầm!*
Tiểu Hắc cười khẩy, nó chỉ tay về phía vườn sau: "Có người đang đợi ngươi."
Thiên Đế Cung - Đêm Khuya (đọc tại Qidian-VP.com)
Choang!
Ba tiếng chuông vang vọng khắp Cửu Thiên Tiên Vực. Hoàng Long bỗng nghiêm mặt: "Thiên Cảnh Chung! Xem ra thiên đình xuất binh rồi!"
____________
Cánh cửa mở ra. Một nam tử trung niên mặt chữ điền, mặc kim bào đứng đó, khí thế như núi Thái Sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc đó, hệ thống đột nhiên vang lên:
Vân Trường Thiên nhíu mày, tay phất áo bào. Một thanh kiếm trắng xuất hiện trong tay, chém xuống một đạo kiếm quang dài trăm trượng.
Cửu Long Xa Hoàng gia rực rỡ dừng trước đại môn. Chín con Kim Long Mã phun sương ngũ sắc, khiến cả đoàn người đón tiếp phải nheo mắt. Hạo Thiên bước xuống xe, lòng dâng trào cảm xúc khi nhìn thấy phía trên đại môn là hai chữ HOÀNG GIA đầy quen thuộc sau tám năm xa cách.
Khương Linh Vân nhẹ nhàng vuốt tóc con trai: "Xuống hạ giới tám năm, da dẻ đen đi nhiều. Nhưng khí chất đã trưởng thành hơn trước."
Thanh Long Đạo Quân vung trượng, một con rồng xanh khổng lồ hiện ra, phóng thẳng về phía Đế Thú. Đồng thời, tay kia ông ta bấm ấn, vô số cây cỏ từ hư không mọc lên, quấn chặt lấy yêu thú.
Bạch Ngọc Phong lùi một bước: "Khương Tiểu Đào, đừng có nhảy chồm lên người ta như thế!"
"Chúng ta biết." Cố Minh Châu ôm con gái vào lòng. "Con không muốn được bao bọc như thiên kim khác. Nên con mới gia nhập vào Nguyệt Thần Cung. Ta đã biết chuyện dưới hạ giới. Ngặt nỗi vì Thiên đình không cho tùy tiện xuống hạ giới vì sẽ gây mất cân bằng nên cũng không thể nào bảo vệ con chu toàn được." Bà thở dài.
Khương Linh Vân khẽ gật đầu, giọng đầy tự hào.
Một chiếc đuôi nữa b·ị c·hém đứt. Đế Thú đau đớn gào thét, nhưng không hề yếu đi. Ngược lại, nó càng trở nên điên cuồng hơn. Từ miệng nó phun ra một quả cầu hắc ám khổng lồ, nổ tung khiến cả trận đồ từ từ nứt ra rồi bị phá vỡ.
Một trung niên áo xám bước tới - Lâm Vũ Thiên, phụ thân Lâm Thanh Tuyết. Ông húng hắng ho: "Về là tốt rồi. Lần sau có bỏ nhà cũng phải báo ta một tiếng biết không."
"Thanh Long Đạo Quân! Một trong nhị thập bát tinh túc." Hoàng Long thở dài. "Lão già này cũng bị kinh động rồi."
Bạch Ngọc Phong chợt nhận ra điều gì: "Mẫu thân... đã đột phá Chuẩn đế cảnh rồi?"
[Nhiệm vụ mới: Đột phá Chí Thánh trong Hai năm. Phần thưởng: Đại Thành Hỗn Độn Thần Ma Thể]
Thái Hư Tiên Vực - Hoàng Hư Thánh Vực
_____________
Quả cầu xanh bị hút vào bình. Không gian đột nhiên yên tĩnh trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thiên Đạo Đô Đốc - Vân Trường Thiên." Hoàng Long thì thào. "Lão già này đã đạt Đại Thiên Tôn cảnh."
Bạch Vô Cực - Thiên Đình chi chủ, bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng khóe mắt ông hơi co giật khi nhìn thấy con trai.
Hạo Thiên trợn mắt: "Hai năm? Ngươi điên rồi sao? Ta mới Hoá thần!"
Bạch Ngọc Phong khẽ chạm vào chuôi kiếm: "Thiên Đình và các thế lực khác chắc chắn đã phát hiện. Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?"
"Không ổn rồi." Cố Thanh Tiêu lẩm bẩm. "Phân thân này mạnh hơn dự tính."
Hạo Thiên cúi đầu sâu: "Con chào phụ thân. Con đã về." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Minh Châu vội đỡ con gái dậy, hai tay run run nắm lấy khuôn mặt con: "Để mẹ xem... con gái mẹ đã trưởng thành nhiều rồi."
Đúng lúc đó, từ phương khác, một luồng khí tức còn kinh khủng hơn đột ngột xuất hiện. Một giọng nói trầm ấm vang vọng khắp không gian:
"Không thể tin nổi..." Lâm Thanh Tuyết thều thào, tay che miệng. "Cả một thế giới..."
Quả nhiên, Vân Trường Thiên đang ra lệnh cho thuộc hạ: "Đem bình phong ấn về Thiên Lao, dùng Cửu Thiên Liên Đăng luyện hóa bảy bảy bốn mươi chín ngày mới diệt được."
Hạo Thiên bỗng thấy lòng nóng lên: "Chúng ta có thể..."
Bỗng một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: "Trưởng thành gì? Chỉ thấy láo xược hơn!"
Khương Linh Vân - mẹ Bạch Ngọc Phong, mặc áo bào trắng điểm hoa mai, tóc búi cao cài trâm ngọc. Bà bước ra với nụ cười hiền hậu, ánh mắt nhu hoà nhìn con mình
Một bóng người mặc áo bào xanh lục, tóc bạc phơ xuất hiện giữa không trung. Tay ông ta cầm một cây trượng ngọc xanh, trên đầu trượng có khắc hình đầu rồng.
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau: "Con trai, về rồi sao không vào?"
*Xoẹt!*
"Không thể." Hoàng Long lắc đầu. "Với tu vi của các ngươi bây giờ, tới gần chiến trường chỉ có c·hết. Đợi ở đây xem đi."
Đi qua từng dãy cung điện nguy nga, Hạo Thiên thấy lòng ấm lại. Dù đã tám năm, mọi thứ vẫn như xưa - những cây ngọc lan tỏa hương thơm ngát, đài phun nước bằng hỗn ngọc, cho đến từng viên gạch lát đường in hình rồng phượng.
Hạo Thiên vội đỡ lão dậy: "Ngươi đừng làm vậy. Cha, mẹ ta đâu?"
Cạch...
Bạch Ngọc Phong đứng trước Bạch Ngọc Cung, hít một hơi thật sâu. Tám năm trốn xuống hạ giới, cuối cùng cũng phải trở về nơi này.
"Chưa đâu." Bạch Ngọc Phong lắc đầu. "Mới chỉ phong ấn được nó thôi."
Hư Thiên Thần Thành - Lâm Gia
Vân Trường Thiên nhanh tay ném ra một cái bình ngọc: "Phong ấn!"
Hạo Thiên trầm ngâm: "Bát Hoang Minh không đơn giản. Ta phải tìm hiểu thêm về âm mưu của chúng."
"Ngươi tính sao tiếp?" Tiểu Hắc hỏi, giọng lơ đãng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.