Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34. Bí Ẩn
Một vùng trải dài đến vô tận, bỗng gió thổi lên như gào thét. Nơi đây vốn là tử địa – một điểm cực biên nơi biên giới giữa Thần Giới và Không Huyễn Chi Hải.
Người còn lại, đứng một bên yên tĩnh, thân ảnh như ẩn như hiện.
Chỉ có hư vô — thuần túy và tuyệt đối.
“Ngươi thấy rồi chứ?” – Người áo trắng lên tiếng trước, giọng điệu bình thản.
Hắn quay sang Lâm Thanh Tuyết:
"Cùng bí cảnh."
Một luồng kiếm khí lạnh thấu xương quét ngang qua bầu trời, cắt đứt một tảng mây khổng lồ. Trên bầu trời phía xa, một bóng người mặc váy trắng bay v·út đến như sao băng, tay cầm trường kiếm màu lam ngọc.
"Lại là cô à, mỹ nhân ngạo kiều?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đã đến lúc chuyển sang Thần Giới rồi. Hai tên kia... có vẻ cũng đã phát hiện ra một chút gì đó.”
Chương 34. Bí Ẩn
Hai người im lặng trong chốc lát.
“Không. Ta lo cho cả hai.” – Người kia khẽ đáp. “Khi ký ức trỗi dậy, liệu nó có thể giữ được cái tâm ngày xưa? Hay lại bước lên con đường... như trước?”
Người áo giáp bạc nhếch môi: “Hắn đã trở lại, và còn mạnh hơn.”
"Điều tra!" – Hạo Thiên nhún vai. – "Ta nghi ngờ có thế lực đang âm thầm thao túng Khấu gia… Có thể là dị tộc."
"Hừ, không ở trong thành dưỡng thương mà mò ra đây làm gì?"
"Vậy ngươi theo ta à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một nơi mà mọi khái niệm đều trở nên vô nghĩa.
Một con voi lớn như thế, hắn phải cắn từ đâu?
"Cùng phòng?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phá!" – Hạo Thiên gằn từng chữ, cười một cách vô lại nhưng ánh mắt lại mang theo chiến ý sắc bén – "Không chỉ phá, mà còn phải khiến bọn chúng mất sạch cả quần!"
Người kia trầm giọng: “Không còn bao lâu nữa. Khi những dấu ấn được khơi lại, ký ức sẽ trỗi dậy. Nhưng... liệu nó còn là ‘Hạo Thiên’ hay đã trở lại là ‘Hắn’?”
"Cuối cùng cũng thoát được cái ổ rắc rối đó…" – Hạo Thiên vươn vai, lười biếng nói. Trong đầu hắn lúc này không còn là những chuyện vặt vãnh trong thành, mà đã sớm chuyển sang trạng thái "thiên hạ vi cờ, ta làm tay cầm cờ".
"Thế thì…" – hắn vỗ tay một cái – "Trước tiên, phải thu thập thông tin. Vừa hay ta đang… ngao du thiên hạ."
Hai bóng người đang đứng lặng giữa hoang tàn. Một người áo trắng, mái tóc dài phiêu dật, tay cầm hồ lô rượu, khí chất tiêu dao nhưng ánh mắt lại như nhìn thấu mọi thứ. Người còn lại mặc áo giáp bạc, dáng người cao lớn, tay đeo găng chiến thần, sát khí ẩn giấu nhưng không thể giấu hoàn toàn.
"Tài nghệ cái đầu ngươi, ta gọi đây là "nghệ thuật" đấy!" – Hạo Thiên khịt mũi, nhưng ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
"Ai nói ta theo ngươi?" – nàng hất cằm – "Ta chỉ... thuận đường."
Người mặc giáp bạc siết tay: “Nếu hắn nhớ lại thật... liệu sẽ trở thành bạn hay kẻ thù của chúng ta?”
Người kia im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi nói:
“Không. Không chỉ mạnh hơn... hắn còn bắt đầu ‘nhớ lại’.”
Giữa biển người ấy, một thiếu niên áo lam, gương mặt bình thường đến mức đi đâu cũng có thể bị lẫn vào đám đông, chậm rãi bước ra khỏi cổng thành.
“Và là (?) của ta.” – Một người nói khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh của thiếu niên áo rách máu me – đang vừa rên rỉ, vừa lừa thiên hạ dưới hạ giới.
"Muốn hạ một cây đại thụ, không thể chỉ chém thẳng vào thân cây… phải từ từ cưa gốc, đốt rễ, làm mối mọt ăn sâu." – Hạo Thiên thì thầm, ánh mắt lấp lánh tia giảo hoạt.
Ở nơi vượt xa Cửu Thiên, vượt xa cả Tiên Giới, thậm chí đứng trên cả Thần Giới… tồn tại một cõi không tên. Không có không gian. Không có thời gian. Không có đại đạo. Không có thiên đạo.
"Ồ?" – Hạo Thiên híp mắt lại.
[Đinh! Kí chủ rời khỏi thành công, mở khóa nhiệm vụ phụ: Đánh sập Khấu gia – không lưu lại viên gạch nào! Phần thưởng: 1 lần rút thưởng công pháp đế kinh.]
Một người khoanh tay tựa vào hư vô, khí thế lười nhác nhưng bá đạo tuyệt luân.
Hắn nở nụ cười tà tà, như thể cả thiên hạ sắp bị hắn trêu chọc đến phát khóc.
Bóng người thứ tư vẫn không nói gì. Chỉ đứng đó, nhìn, run nhẹ...
Quay lại Thượng Giới.
[Chú thích: Khấu gia đã để mắt tới ngươi. Đối với một thằng ất ơ như ngươi, đây là cơ hội thể hiện ‘tài nghệ’ giấu đầu hở đuôi!]
[Đinh! Hệ thống tán thành kế hoạch ‘cởi truồng Khấu gia’. Khen thưởng: +100 điểm vô sỉ.]
...
Ánh dương sáng rực rỡ soi rọi qua tầng mây mờ ảo, nhuộm vàng cả thiên địa bao la. Cổng thành phía Đông mở rộng, từng dòng người ra vào tấp nập như mắc cửi, đủ mọi loại tu sĩ, thương nhân, thế gia tử đệ chen chân bước ra đại đạo.
Một người ngồi lặng yên như nước chảy mây trôi.
Rồi người áo trắng nâng hồ lô lên uống cạn một hơi, phun ra một ngụm rượu về phía chân trời, giọng khẽ:
Người áo giáp bạc trầm giọng: “Rồi sẽ đến lúc thôi.”
"Thú vị" – Hệ thống lập tức nhảy vào: [Đinh! Kí chủ, ta khuyến khích c·ướp sạch, c·ướp cả túi.]
“Ta thật muốn gặp lại hắn... và hỏi thử: còn nhớ tên ta không?”
Khấu gia.
"Thuận đường cỡ nào?"
Một người đứng thẳng, ánh mắt nhìn về xa xăm.
Tại nơi ấy, giữa hư không vĩnh hằng, tồn tại bốn bóng người mờ ảo. Không thể nhìn rõ dung mạo, không thể cảm nhận khí tức. Nhưng nếu một người nào đó lỡ dại nhìn thấy, e rằng sẽ điên loạn mà tự thiêu thần hồn, chỉ vì một tia dao động lặng lẽ phát ra từ bốn bóng dáng kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạo Thiên cười khẩy: "C·ướp à? Không cần, ta chỉ ‘lượm được’ thôi…"
"Hửm?" – Hạo Thiên suýt trượt chân ngã lộn cổ khỏi phi kiếm – "Hệ thống, lần này ngươi chơi lớn dữ vậy?"
Lâm Thanh Tuyết nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
Ầm!
“Ngươi đang nghi ngờ nó?” – Người phụ nữ khẽ cau mày, khí tức lạnh đi một chút.
Một người khoanh tay thở dài: “Cho dù thế nào... đó vẫn là (?).”
Người kia cười cười, nheo mắt: “Thù – nếu hắn quay về như trước kia. Nhưng nếu vẫn là Hạo Thiên, thì hắn là... hy vọng cuối cùng.”
“Lần này... nó lại thức tỉnh thêm một chút.” – Người kia lên tiếng, giọng nói khàn khàn như mang theo tiếng vọng của vạn cổ.
"Ngươi nghi… có kẻ đứng sau Khấu gia? Vậy nên… ngươi muốn?"
Một gia tộc nhất phẩm của Thượng giới. Khấu lão tổ – tu vi chuẩn chí tôn, ba vị thái thượng trưởng lão là đại thánh, trong gia tộc có vô số thiên tài trẻ tuổi.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn – rồi bật cười:
"Đúng là hệ thống cùng chí hướng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một giọt gì đó lặng lẽ rơi xuống nền hư vô – nhưng lại khiến một vì sao xa xăm nào đó tan thành tro bụi.
Thần Giới – Một vùng bí ẩn nào đó.
"Biến!"
(Tiểu Hắc bị đưa đi rồi nha.)
Cả hai một trước một sau rời khỏi đại đạo, lướt nhẹ lên mây trắng, bóng lưng khuất dần trong ánh chiều buông xuống…
______________
"Ngươi mới là ngạo kiều!" – Lâm Thanh Tuyết đáp lại bằng một ánh mắt đầy khó chịu, nhưng khuôn mặt lại thoáng đỏ lên.
“Chậc... vẫn bá đạo như vậy. Một kiếm chém nát thiên địa" – Người khoanh tay cười khẽ. “Nó càng ngày càng giống ‘hắn’ rồi đó.”
"Một mảnh tàn phiến – truyền thuyết là v·ũ k·hí cấp Chí Tôn. Ai chiếm được, có cơ hội nắm giữ v·ũ k·hí cấp chí tôn – thứ giúp thay đổi căn cơ tu luyện."
“Ừ. Lực lượng của Hỗn Độn Thể đã thức tỉnh.” – Có người khẽ gật đầu, ánh mắt như nhìn xuyên vô số tầng không gian, rơi xuống nơi sâu nhất của thế giới bên dưới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.