Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Ma
Trong đêm tối, ngoài tiếng hít thở. Chỉ nghe được tiếng bước chân của hắn phát ra.
“Sáng sớm ngày mai, Phượng gia ta và Long gia của huynh sẽ g·iết sạch hai nhà Nam Cung và Mộ Dung!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Cung Quyết tuy không biết tồn tại trước mắt là thứ gì, nhưng từ những từ ngữ ít ỏi nãy giờ có thể nói quá kinh người.
“Khặc, khặc, khặc!”
Nói tới cuối, khắp khuôn mặt Phượng Thế Ngọc là vẻ hoảng hốt nhìn Long Thiên Hoành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại Nam Cung gia! ! !
Từ lúc Nam Cung Quyết bước vào đây, chỉ cảm thấy quỷ dị nối tiếp quỷ dị.
“Mà muốn làm được điều này, phải có tu vi Thiên Nhân...! Chả nhẽ huynh đã đạt đến.”
Nói rồi hơi dừng, hắn mới nói tiếp.
Bước vào phòng, Phượng Thế Ngọc ra lệnh đám người hầu và hộ vệ ra khỏi phòng khách, rồi đóng cửa lại.
Thật may mắn là giờ đây nó đã bị trói buộc bởi nhiều sợi xích sắt, những sợi dây này không phải là dây xích bình thường. Vì năm sợi dây xích này hiện năm màu sắc riêng biệt, phân biệt là: vàng, xanh lá, xanh lam, đỏ, nâu.
Nạp Lan Yên Nhiên nói tiếng “cám ơn Thiên nhi” rồi đi trước.
Nếu như không phải do bị trói buộc, có lẽ bây giờ nó đã nhào tới mà g·iết c·hết chính mình. Khi thấy nó lần đầu tiên, cơ thể hắn có một nỗi bức thiết mãnh liệt phải tránh xa thứ trước mắt nhanh nhất có thể.
Mắt Phượng Thế Ngọc hiện vẻ đăm chiêu chốc lát nói: “Tuy hai nhà Long gia và Phượng gia đều có huynh và ta thuộc cao thủ Đại Tông Sư, nhưng muốn san bằng hai nhà Nam Cung và Mộ Dung...”
“Không đúng, đây không phải Tiên Giới, mau nói đây là đâu?” tồn tại thần bí như phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Nạp Lan Yên Nhiên quay sang, ánh mắt hiện đầy vẻ xấu hổ mà nói: “Thiên nhi, ta đã không sao, mau thả ta ra!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ầm... Ầm...!”
“Ha ha ha, quá tốt rồi! Giờ đây huynh đã đạt Thiên Nhân cảnh, thêm ta nữa, thì việc tiêu diệt hai nhà Nam Cung và Mộ Dung chỉ là việc sớm muộn!”
“Ngươi có thể gọi ta là... Ma!”
Một lối vào phía sau giá sách xuất hiện, đường vào tối đen như mực, không có ánh sáng.
“Huynh tính việc này khi nào bắt đầu, để tránh đêm dài lắm mộng. Ta nghĩ chuyện này càng sớm càng tốt!” Phượng Thế Ngọc nói.
Ở đó có hình bàn tay lõm vào trong, hắn đặt bàn tay mình lên, ấn vào trùng với hình bàn tay trên tấm cửa.
Phượng Thế Ngọc: “Nếu huynh đã có kế hoạch thì ta yên tâm rồi!”
“Không biết lần này Long huynh và hiền tế qua đây có chuyện gì quan trọng? Theo những hộ vệ nói, Long huynh là theo trên trời bay tới!”
Long Ngạo Thiên ôm thêm hai giây, hắn mới không nỡ buông nàng ra.
Khi Nam Cung Quyết đang không biết xưng hô như nào cho thích hợp, chỉ nghe tồn tại thần bí nói.
Phượng Thế Ngọc: “Vậy mời Long huynh và hiền tế theo ta vào trong!”
Nam Cung Quyết không biết cánh cửa này đã có bao lâu, chỉ biết là từ khi Nam Cung gia tộc xây ở đây thì đã tồn tại. Theo lời dạy của các đời gia chủ truyền qua nhiều thế hệ, chỉ khi đến sinh tử tồn vong thời khắc mới được mở cánh cửa này ra.
Nhưng khi nhìn lướt qua làn khói đen, hắn không khỏi e dè.
Sau khi cánh cửa đồng thau mở ra, phía trong là một luồng khói đen bao phủ khắp không gian. So với nó, thì hắc ám do màn đêm mang lại không đáng để so sánh.
Nhìn sợi dây xích màu xanh lam và cảm nhận được hơi thở do nó tỏa ra xung quanh, hắn đoán có lẽ sợi dây xích này thuộc tính thủy. Do công pháp của hắn tu luyện là ‘Phiên Vân Tâm Pháp’ thuộc tính thủy, nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng thuộc tính do nó mang lại giống với bản thân.
“Ây da!”
Hắn đi đến trước giá sách, tìm vị trí sách từ trái qua. Đến vị trí thứ sáu và nhẹ nhàng ấn vô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một hàng bốn người nối đuôi nhau theo vào, lấy Phượng Thế Ngọc đi đầu. Bên cạnh là Long Thiên Hoành, rồi đến Nạp Lan Yên Nhiên, Phượng Lan mới đến Long Ngạo Thiên.
Phía trước, Nạp Lan Yên Nhiên đang đi bỗng bị vấp té, Long Ngạo Thiên phía sau nhanh chân tiến lại. Hai tay giang ra ôm trọn bờ eo thon gọn của nàng.
Chân lùi về sau, hắn đang tính xoay người bỏ chạy, thì nghe một tiếng cười như đến từ cửu u địa ngục vang lên.
Dứt lời, khắp căn phòng là khí thế bộc phát, lấy Long Thiên Hoành làm trung tâm ra xung quanh.
“Trừ phi có cao thủ hàng đầu, lấy thế trẻ tre diệt sát tất cả cao thủ của hai nhà mới có hi vọng!”
Chương 10: Ma
Hắn tiến tới vị trí trước cánh cửa, móc một con dao từ trong ngực ra, rạch một đường giữa lòng bàn tay. Đợi đến khi cả bàn tay đều là huyết, hắn đặt bàn tay mình lên vị trí giữa cánh cửa.
Trong làn khói đen, đột nhiên xuất hiện hai vệt màu đỏ bắn xuyên tới hắn. Nam Cung Quyết bị biến cố bất ngờ làm giật mình, hắn vội vàng vận chuyển công pháp tung chưởng đẩy về phía trước.
Nhìn lối vào tối đen như là ma quỷ nhằm người mà phệ, hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Khi đã bình ổn tâm tình, hắn lấy một bó đuốc treo ở vách tường chuẩn bị sẵn rồi chăm lửa mà tiến vào.
Ngồi cạnh là Phượng Thế Ngọc, hắn có thể cảm thụ rõ ràng nhất cỗ khí thế này, là Thiên Nhân cảnh không sai được.
“Ở đây không tiện nói chuyện” Long Thiên Hoành nhìn xung quanh, thấy có nhiều người hắn không tiện nói.
“Kẹt, cạ, cạ, cạ.. xoạch!”
Nó giống như sự hiện hữu tà ác nhất, xấu xa nhất. Là điều tồi tệ nhất mà hắn phải đối mặt từ lúc sinh ra tới bây giờ.
Nam Cung Quyết đi qua đi lại, cuối cùng trong mắt hắn hiện vẻ kiên quyết.
“Phiên Vân Tâm Pháp! Hàn băng chưởng" tay hắn hiện màu băng lam, tung chưởng đẩy về phía trước đón đỡ hai tia sáng chiếu tới.
“Bao lâu, đã bao lâu ta mới được hửi thấy vị tươi đẹp do máu tươi mang lại?”
Đợi cho mọi người ngồi vào ghế hết, hắn mới hỏi: “Long huynh lần này đến là có chuyện gì?”
“Ta lần này đến, là muốn bàn việc quan trọng với huynh. Ta muốn hai nhà Long gia và Phượng gia hợp sức, san bằng hai nhà Nam Cung và Mộ Dung!” khi nói câu này, trong mắt Long Thiên Hoành tràn đầy dã vọng.
“Xiu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bẩm...!”
“Không sai, ta may mắn mà đột phá!”
“Trăm năm, ngàn năm, thậm trí lâu hơn?”
Theo cánh cửa mở ra, hắn thấy điều trước mắt mà đồng tử co lại nhỏ như cây kim. Khắp khuôn mặt là vẻ kinh hãi tột độ vì cảnh tượng trước mắt.
“Xạ, xạ..!”
“Phượng huynh, ngay sáng ngày mai, ta và huynh sẽ làm chủ lực, còn việc cản g·iết người bỏ trốn cứ giao cho Thiên nhi!”
. . . .
Vào lòng là một cảm giác mượt mà như không phải ôm một nữ. Mà đang ôm thủy vậy, thật đúng với câu giai nhân làm bằng nước.
Phía bên Long Thiên Hoành! ! !
Lần đầu thấy nó, như có một cảm giác đang hối thúc hắn, chỉ cần đạt được. Hắn sẽ được lợi ích to lớn, trong mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ tham lam.
Sau khi xuyên qua tay hắn, tia sáng bắn mạnh về phía vách đá. Nhưng chỉ thấy chuyện lạ là tia sáng mạnh mẽ là thế, nhưng lại không thể gây ra nổi một vết tích nhỏ trên bức tường. Thậm chí ngay cả tiếng động cũng không có phát ra, hoàn toàn im ắng.
Đi khoảng một lúc, phía trước xuất hiện một cầu thang dẫn xuống phía dưới. Khi đi xuống hết cầu thang, phía trước xuất hiện một cánh cửa đồng thau đã bị rỉ sét qua năm tháng.
“Sâu kiến, máu trên người ngươi làm ta thật chán ghét, giống như vị máu tươi do bọn Tiên tộc nhà Nam Cung mang lại!”
Song chưởng của hắn ngăn trở chưa đến một giây đã bị xuyên thủng, hai bàn tay máu me đầm đìa.
“Giờ đây gia tộc Nam Cung đang đến sinh tử tồn vong thời khắc, không thể do dự nữa!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.