Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Mở Đại Lễ Bao
Keng.. Keng.. Keng... mãi cho đến là tiếng của hệ thống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Ngạo Thiên di chuyển một đoạn đường, xuất hiện trước mặt hắn là một đám người mặc trang phục hộ vệ, đang đứng xung quanh một cỗ xe ngựa.
“Hộ vệ thống lĩnh sao? Không tệ!” Long Ngạo Thiên nói rồi hơi mỉm cười nhẹ.
Sau khi vào phòng, hắn đóng cửa lại. Cũng đem tất cả cửa sổ đóng kín, hắn trong lòng kêu gọi hệ thống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn cửa phía Bắc, do hộ vệ hai nhà Long gia cùng Phượng gia nắm giữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy trước cửa Long gia, là hai con sư tử bằng ngọc thạch phỉ thúy cao cỡ hơn hai mét.
Nghe tiếng, đám hộ vệ đang quỳ tập thể đáp: “Vâng!”
Công pháp: Long Khiếu Sơn Hà (Thiên giai hạ phẩm)
Người tu vi thấp nếu nhìn lâu sẽ cảm nhận được không phải là một tấm biển thông thường, mà là một cao thủ đang vung đao.
Căn cốt: chưa có
Chỉ thấy chiếc xe ngựa này được trang trí hoa lệ, quý phái.
Thân phận: Thiếu chủ của Long gia
Xuất hiện trước mắt là một chiếc túi với màu sắc chủ đạo là màu cam, xung quanh có hiệu ứng lấp lánh nhìn rất đẹp mắt.
Chỉ biết khi xưa lúc cưu mang lão, gia chủ thứ hai ba của Long gia, lấy họ cho lão là họ ‘Phúc’. Với hi vọng sau này mãi hạnh phúc, không phải đau khổ, còn tên một chữ ‘Hậu’.
Long Ngạo Thiên vừa ngồi lên xe ngựa, phía trước vị trí phu xe, Uyên lão cũng kịp thời hiện thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Cuối cùng đã đến, thật cmn nhàm chán, cổ đại mỗi lần ngồi xe ngựa xuất hành, nhanh thì vài tiếng, lâu mất khoảng vài ngày đi đường. Điện thoại không có, máy tính càng không, trên đường xóc nảy do bánh xe gỗ, muốn xóc đau cả eo, thật tâm phiền a’. Long Ngạo Thiên nhả rãnh trong lòng.
Hắn có thể nghe rõ mùi của từng ngọn cây, cọng cỏ, bụi hoa bên đường, hương khí thật trong lành, mát mẻ.
Thành Vân Khải do tứ đại gia tộc đứng đầu, quản lý nhiều năm. Ai ở đây lâu sẽ biết, thành Vân Khải có hai lối vào Nam và Bắc.
Nghe bảo vị này là thư đồng của gia chủ đời trước, dù vị kia đã tạ thế nhưng vẫn cúc cung tận tụy vì Long gia. Để báo đáp ân khi xưa gia chủ cưu mang, khi đó là trẻ mồ côi, lang thang kiếm ăn qua ngày.
Đám hộ vệ đồng thanh hét lớn: “Nghe rõ!”
Long Ngạo Thiên thấy đã đến, hắn thở ra một hơi đầy mệt mỏi.
Long Ngạo Thiên: “Không vội, xem thêm một đoạn thời gian!”
Đoàn người di chuyển khoảng hơn ba tiếng, Long Ngạo Thiên nghe tiếng Uyên lão từ bên ngoài truyền vô trong.
Hai chữ trên tấm bảng không đơn thuần là chữ không thôi. Chúng được xuất từ tay một cao thủ Long gia tự tay khắc lên trên.
Trong đó, thân pháp và vũ kỹ còn chia làm: nhập môn, nắm giữ, tinh thông, viên mãn.
“Cộp..cộp..” trên con đường này, ngoài tiếng xe ngựa di chuyển và tiếng ngựa, thì chả còn điều gì thú vị.
Nên khi vào hay xuất thành, Long Ngạo Thiên cũng đều theo cửa phía Bắc ra vào. Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau đó đứng dậy leo lên yên ngựa, đi theo bên cạnh bảo vệ xe ngựa ở giữa.
Thấy cảnh này, dân chúng trong thành cũng không dám cản đường, mà nhường lối cho xe ngựa đi qua.
Thường ai gắn với cái tên Long Ngạo Thiên đều biết ngoài có bối cảnh ra thì đều... não tàn.
Vũ kỹ: Long Trảo Thủ (Địa gai trung phẩm) (tinh thông)
“Bẩm thiếu chủ, gia chủ hiện đang trong phòng luyện công. Gia chủ có dặn, khi thiếu chủ trở về, tắm rửa tẩy trần xong qua gặp gia chủ có việc bàn bạc.” Phúc bá trả lời.
Đợi đến lúc xe ngựa đi xa, dân chúng mới ai làm việc nấy. Người rao hàng tiếp tục rao, người mua hàng tiếp tục trả giá, rất là náo nhiệt.
‘Giờ suy nghĩ cũng vô dụng, sau tu vi đến mọi bí mật tự động hé mở.’ Long Ngạo Thiên nghĩ.
Người còn lại thì đến sát bên xe ngựa, hai tay chống đất nói: “Mời công tử lên xe.”
Dù bây giờ khuôn mặt hắn là vẻ bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm lại thấp thỏm, chờ mong khung cảnh sắp thấy.
Tên: Long Ngạo Thiên
Ngắm nhìn một hồi, hắn cũng chán, đưa tay đóng rèm cửa xuống, khắp khuôn mặt là vẻ bình tĩnh.
Thân pháp: Vô Ảnh Bộ (Địa gai hạ phẩm) (viên mãn)
Trên đường đi, Long Ngạo Thiên vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra phía bên ngoài.
Đám hộ vệ không dám lơ là cảnh giác, vừa di chuyển, vừa ngó nghiêng xung quanh. Dù một tiếng động cũng không bỏ sót.
Ai không biết đều nghĩ Uyên lão chỉ là một phu xe bình thường. Néu vậy là sai lầm, chỉ cần ai không rõ sống c·hết dám ra tay. Thì Uyên lão sẽ xuất thủ, làm cho bọn đạo chích biết, không phải ai cũng dám động vào thiếu chủ, là gây hấn với toàn bộ Long gia.
Người trong phủ sau này hay gọi lão là Phúc bá.
“Mở ra!”
Phía trong cổng thành, hộ vệ thống lĩnh trên tường thành thấy là xe ngựa của quý công tử Long gia, liền ra lệnh mở cổng thành.
Nếu đỡ được thì có đại tạo hóa, cảm nhận được sự ảo diệu bên trong một đao này. Còn không đỡ được, nhẹ thì nội thương, nặng thì tàn phế.
Giờ đây ta thay thế thân phận của thân thể này, không biết thế giới này có khí vận chi tử hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ngồi trên giường câu thông hệ thống, khi xem vào không gian hệ thống.
Trong đó, cửa phía Nam do đội hộ vệ hai nhà Nam Cung và Mộ Dung trấn giữ.
Hộ vệ thống lĩnh thấy xe ngựa đi xa mới nói: “Tản ra, tiếp tục đứng canh, không cho phép lơ là cảnh giác. Ai bỏ bê để xảy ra bất trắc, không chỉ ta, mà các ngươi cũng không thoát được, nghe rõ chưa?”
Nghe vậy, Long Ngạo Thiên vén rèm xe lên, hắn nhìn về phía trước.
Có lẽ do quang hoàn nhân vật chính gây nên.
Khi đám hộ vệ nhìn thấy là quý công tử thì lập tức quỳ một chân xuống đất, nắm đấm để trước ngực, đồng thanh hô: “Cung nghênh công tử.”
“Có hoặc không!”
Long Ngạo Thiên sau khi vào cửa, có một ông lão đứng chờ sẵn. Quản gia của Long gia, quản mọi việc lặt vặt trong phủ, lão có tu vi Hậu Thiên đỉnh phong.
Tiếng của hệ thống kịp thời vang lên: “Phải chăng mở ra đại lễ bao?”
“Thiếu chủ, thành Vân Khải sắp đến!”
Đợi đến xe ngựa đến trước cổng thành, hai bên lối vào cổng thành là hai hàng binh sĩ đứng nghiêm chỉnh. Chỉ nghe “rầm rập” hai hàng binh sĩ giậm chân xuống đất và tay phải dơ trường thương thẳng tắp lên cao, rồi giậm cán thương xuống đất. Đồng thời tay trái để hình nắm đấm để trước ngực và thét: “Chào mừng quý công tử Long gia về thành!”
Dù đi xa nhưng Long Ngạo Thiên vẫn nghe được tiếng từ xa vọng lại.
Đoàn xe một đường hữu kinh vô hiểm trở lại Long gia an toàn.
Thiên Thần Đại Lục công pháp, thân pháp, vũ kỹ đều có bốn bậc theo thứ tự là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Chỉ thấy trước mặt là một khung bảng màu xanh, với đồ họa 3D ảnh thu nhỏ của hắn phía bên trái. Thậm chí ngay cả quần áo cũng y hệt.
Trước màn hình hệ thống là một màu trắng xóa, tiếp sau đó là tiếng từng vật phẩm xuất hiện.
“Chúc mừng kí chủ, mở siêu cấp đại lễ bao nhận được...”
Huyết mạch: Thần cấp (trong phong ấn)
Chương 2: Mở Đại Lễ Bao
Nghe vậy, Uyên lão không hỏi thêm, lão tiếp tục công việc phu xe.
Phía sau là một cánh cửa to lớn màu nâu đỏ, phía trên treo tấm biển với hai chữ ‘Long gia’ đầy bá khí.
Uyên lão ngồi phía trước, nghe được động tĩnh trong xe ngựa, lão nói: “Thiếu chủ, có ý định nâng đỡ một cái hộ vệ thống lĩnh sao?”
Người ngoài nhìn vào là biết để chế tạo chiếc xe ngựa này phải hao tốn không ít tài của.
Dù Long Ngạo Thiên đã biết thân phận bây giờ của hắn không tầm thường. Nhưng, thấy cảnh trước mắt, hắn cũng không thể không khen một tiếng có bối cảnh chính là vô địch.
Phía bên phải là giới thiệu nhân vật.
Căn cơ: thượng giai
Thấy vậy, hắn nói với giọng điệu hờ hững: “Xuất phát, hồi phủ!”
Long Ngạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi đi thẳng đến nơi của mình.
. . . .
Nếu có, tốt nhất đừng trêu chọc ta, nếu không ta cũng không ngại việc trảm khí vận chi tử.
Kèm theo tiếng nói của Long Ngạo Thiên, trước mặt đại lễ bao nhảy lên nhảy xuống vài lần rồi phóng đại: Bùm...
Đao pháp: Tuyệt Mệnh Tam Đao (Địa giai hạ phẩm) (viên mãn)
“Phúc bá, phụ thân của ta hiện tại đang ở đâu?” Long Ngạo Thiên hỏi lão.
Long Ngạo Thiên khi xem đến huyết mạch chợt dừng lại, suy ngẫm chốc lát rồi lắc đầu.
Trong tầm mắt xa xa, là một thành trì với kích thước khổng lồ, nguy nga tráng lệ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.