Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Vương Lão Tiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Vương Lão Tiên


Hắn nhìn thanh đao, như có một âm thanh bên tai xui khiến hắn cầm vào nó.

Trong một ngày giông tố, một lần vô tình, hắn phát hiện một bí mật mà bất kỳ ai cũng phải điên cuồng. Chính hắn phát hiện động phủ của Tiên nhân để lại, không sai, chính là Tiên nhân trong truyền thuyết biến mất đã lâu trên Thiên Thần Đại Lục.

Long Ngạo Thiên nghe xong thầm nói không ổn, hắn vội hỏi Phượng Lan là phương hướng nào?

Trên mặt Trương đại nguyên soái tuy rằng cũng có vẻ háo sắc khi nhìn mỹ nhân trước mặt, nhưng một điều khiến bản thân hắn áp chế d·ụ·c vọng mà chăm chú nhìn người trước mặt như trông chờ điều gì đó.

Long Ngạo Thiên thấy tình cảnh lúng túng của cả hai, hắn biết qua một thời gian cả hai mới quen thuộc, không ở vấn đề này dây dưa, khuôn mặt biến nghiêm túc, hắn hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đến một căn phòng, cả ba người bước vào trong đến trước giường. Nạp Lan Yên Nhiên dùng tay đẩy ra chăn nệm, nàng hơi xoay chiếc chân đèn nến nằm ngay bên cạnh giường.

“Cạch.. cạch..!”

Phượng Lan hơi suy nghĩ nói: “Hướng phía sau núi Phượng gia!”

Hai nàng bên cạnh không quen nhìn cảnh huyết tinh này nên quay đầu đi chỗ khác.

Thấy hắn nghiêm túc, hai nàng cũng không tỏ thái độ tiểu nữ nhi tư thái, mà suy nghĩ vấn đề này.

“Hảo! Giờ ta sẽ đưa hai mẹ con các nàng đến đó rồi ta sẽ đi cứu Kinh Tuyết tỷ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo đó, chiếc giường bị mở ra làm đôi, xuất hiện một lối đi màu đen thông xuống dưới.

Long Ngạo Thiên thấy mới yên tâm hai nàng.

Trời không phụ người có lòng, hắn bước vô trong hang động, phát hiện một bộ xương khô không phân biệt được nam hay nữ, áo bào người này bị mục nát từ lâu, lại gần mùi xác c·hết phả vào mặt.

Nhìn quan hệ thân mật của hai người, Nạp Lan Yên Nhiên không khỏi cảm thấy có lỗi với con gái, nghĩ tới cảnh sau này cùng phục thị một chồng và nghĩ đến việc con cái khi sinh ra, không biết nên xưng hô như thế nào cho phải là nàng lại thở dài phiền muộn.

“Cả hai sau này sẽ đều là nương tử tốt của ta!”

“C·hết tiệt Vương Lão Tiên! Ngươi c·hết mà vẫn không chịu buông tha ta, ta trù người không được siêu sinh...” Tiếng nói đến đây im bặt mà dừng.

Từ thân xác của vị Tiên nhân kia, một bóng dáng một ông lão tiên phong đạo cốt hiện lên.

Một tia sét đánh vào một thân cây làm đứt gãy, thân cây đổ ngã va vào vách đá làm xuất hiện một lối đi.

“Lại đây... cầm lấy nó... ngươi sẽ có sức mạnh vô địch thiên hạ! Lại đây...”

Hắn vẫn nhớ rõ lần đó, hắn trải qua một trận thảm chiến, khắp người là máu nhưng hắn may mắn thoát được.

Trong mắt của Trương nguyên soái cũng khôi phục lại thần trí, hắn hoảng sợ một thân mồ hôi mà cách xa thanh đao này, cả người chỉ thấy tràn đầy hơi lạnh vì tình cảnh quỷ dị vừa rồi.

Lắc đầu, hắn một tay nắm vào tay Phượng Lan mà kéo lại gần Nạp Lan Yên Nhiên, khi cả hai thấy nhau, Phượng Lan không còn vui vẻ mà nhào vào ngực Nạp Lan Yên Nhiên như xưa, thay vào đó là cả hai đều đang lúng túng nhìn đối phương.

. . . . .

Điều đáng nói ở đây là từ chuôi đao có một luồng khói đen hiện lên, khi có khi không.

Long Ngạo Thiên không vội đi ngay mà quay sang hỏi hai người.

Long Ngạo Thiên như có cảm giác, hắn quay đầu thấy Nạp Lan Yên Nhiên đang nghiến răng, trừng mắt nhìn mình, không khỏi trong lòng tự hỏi bản thân đã làm gì có lỗi với nàng.

Đợi khi trời quang mây tạnh, hắn mới cố mà lết thân thể ra khỏi hang động, lại gần chỗ b·ị đ·ánh bể ra, từ phía ngoài có thể thấy ánh sáng vàng chớp tắt ẩn hiện, phát ra từ bên trong hang động.

“Ngươi không cần sợ, ta là...”

Trên lồng ngực người này có một chuôi đao màu đen, cắm thẳng vào trong, chỉ để lộ tay cầm ra bên ngoài, v·ết t·hương chí mạng có lẽ là do nó gây ra.

Long Ngạo Thiên nhìn hai nàng, tiến tới cho mỗi người các nàng một nụ hôn trên trán, rồi đợi hai người bước vô trong.

Hắn có một bí mật mà không ai biết, kể cả là nhi tử hắn yêu thương nhất hắn cũng không tiết lộ bí mật này.

Lúc này vị trí sau núi! ! !

Phượng Lan lắc đầu, Long Ngạo Thiên quay sang nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, nàng hơi suy ngẫm rồi đáp.

“Ta biết, dưới phòng ngủ của phu...” nói tới đây nàng tạm dừng. Nàng nói tiếp: “Dưới phòng ngủ của ta có một mật thất, do lúc bị quân Triều Đình đến quá nhanh không kịp trốn xuống dưới!”

Long Ngạo Thiên thầm nói thú vị, hắn tiến tới một tay một người mà ôm vào lòng mình.

Một âm thanh the thé đầy tức giận từ chuôi đao phát ra.

“Hai người có biết Kinh Tuyết tỷ bị nhốt ở đâu không?”

“Ngươi (huynh) phải cẩn thận!” Hai nàng nhìn hắn đầy lo lắng nói.

Hai nàng nghe hắn nói thấy có lý, cả hai hít một hơi thật sâu, không trốn tránh nữa mà nhìn từng người một bị Long Ngạo Thiên g·iết một cách tàn nhẫn.

“Lúc ba người chúng ta b·ị b·ắt, muội chỉ thấy muội và mẫu thân được đưa vào đại lao, còn tỷ tỷ thì bị một người đưa đi theo hướng khác!”

Hắn lại gần quan sát, chỉ t·hấy x·ác c·hết quang hoa lưu chuyển, Tiên khí màu vàng lượn lờ xung quanh cơ thể dù c·hết đã lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 27: Vương Lão Tiên

“Hai nàng có biết Phượng gia có nơi nào an toàn hay không?”

Long Ngạo Thiên thấy biểu hiện hai người, thầm hô không ổn.

Ánh mắt Trương nguyên soái hiện màu đỏ, tay từ từ mà lại gần thanh đao, khi cánh tay hắn sắp chạm vào nó, từ bộ xương một luồng khí thế bộc phát, áp chế ma tính từ chuôi đao.

Trương nguyên soái không kìm được tò mò mà đi vào, hắn thầm nghĩ dù không c·hết vì độc dược, hắn cũng sống không lâu, nên liều mạng.

“Hai nàng ở yên trong này, khi nào nghe ta gõ bốn cái phía trên hãng đi ra.”

Ba người một đường lao nhanh, đi đến đâu gặp quân Triều Đình đều bị Long Ngạo Thiên một bàn tay chưởng diệt, thân hình nổ tung thành nhiều mảnh, sương máu tràn ngập không trung.

Người này chính là Trương đại nguyên soái, thống lãnh binh mã nhiệm vụ lần này, tuổi gần sáu mươi mới có con nên hắn rất là sủng ái nhi tử, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, hai người giống nhau đến bảy tám phần. Nhất là khi dùng một đôi mắt sắc mị mị ánh mắt nhìn nữ nhân.

Trùng hợp thay, vị trí hắn ẩn núp cũng gần đó, do trời m·ưa b·ão và nghĩ hắn đ·ã c·hết do v·ết t·hương có bôi độc dược, nên truy binh đã từ bỏ, không tiếp tục truy đuổi.

Phượng Lan suy nghĩ chốc lát nói.

“Hai nàng phải tập làm quen với việc này, sau này hai nàng sẽ là nương tử của ta, sẽ cùng ta đi Nam ra Bắc, nên phải quen với việc này!”

Người ta thường nói, không c·hết tất có hậu phúc, trường hợp của hắn cũng không khác là mấy. Nơi hắn ẩn núp t·ruy s·át, vào buổi tối hôm ấy, mưa gió sét đánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nhìn xung quanh khắp hang động rồi nhìn thẳng vào người trước mắt này, khuôn mặt mỉm cười nói.

Nạp Lan Yên Nhiên không khỏi đổ tất cả tội lỗi lên đầu Long Ngạo Thiên, tất cả đều tại tên oan gia này.

Hai người đồng thanh nói: “Ai sau này sẽ là nương tử của ngươi (huynh)? Nghĩ thật đẹp!” Hai người đỏ bừng mặt mà quay đầu đi chỗ khác.

Hai người dìu tay nhau mà bước xuống lối đi, theo hai nàng vô trong, cửa lối đi “ầm ầm” đóng lại. Nhìn hai người đi vào, Long Ngạo Thiên phủ nệm chăn lên trên như cũ, người từ bên ngoài nhìn qua chỉ nghĩ là một chiếc giường bình thường.

Một người đàn ông tuổi khoảng lục tuần, râu tóc bạc trắng, nhưng thay vì khuôn mặt là vẻ già nua thì khắp khuôn mặt là một vẻ hồng hào, lúc này đang hai mắt như nhìn một kiện tuyệt thế trân bảo mà nhìn một mỹ nữ trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Vương Lão Tiên