Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Không Gian Riêng Biệt
Tên môn công pháp là ‘Không Gian Chi Phối’ có thể hoàn toàn điều khiển vùng không gian trong phạm vi tùy theo ý bản thân.
Trong vùng không gian này, hắn không khác gì Thần, có thể tự do chi phối toàn quyền sở hữu không gian như: Không gian cắt chém, không gian đứng im, không gian giam cầm,....
Khi đã hoàn toàn hiểu rõ Không Gian Đại Đạo và những lợi ích nó mang lại, Long Ngạo Thiên xé tan không gian mà đi ra ngoài.
Hai nàng Tống Ninh Nguyệt và Mộc Uyển Tinh thấy hắn từ trong không gian màu đen đi ra, tương tự với cách nữ nhân thần bí ngày đó thì không khỏi tò mò.
“Ngươi làm sao làm được vậy tướng công?” Mộc Uyển Tinh hỏi hắn.
“Đây là kỳ ngộ ta vừa đạt được, ta cũng có hai món quà cho hai nàng!” Long Ngạo Thiên vuốt nhẹ sống mũi Mộc Uyển Tinh, từ bàn tay hắn, một luồng khói màu đen hiện lên rồi tụ tập lại thành một tấm lệnh bài, bên trên có ghi chữ ‘Tinh’ tượng trưng cho tên của nàng.
Sau đó hắn cũng đưa một tấm y hệt cho Tống Ninh Nguyệt, của nàng hiện chữ ‘Nguyệt’.
“Hai nàng nhỏ giọt máu lên nó rồi dùng ý niệm ’đi vào’ sẽ biết nơi mà tướng công vừa đến.” Long Ngạo Thiên thần thần bí bí nói với hai nàng.
Cả hai nghe hắn, cắt ngón tay, nhỏ một giọt huyết lên trên tấm lệnh bài, ‘sưu’ điều kỳ diệu xảy ra, khi hấp thu hai giọt tinh huyết của hai người, tấm lệnh bài hóa thành điểm đen bay thẳng vô đầu các nàng.
“Oa! Tướng công, chuyện gì xảy ra, sao nó lại bay vào bên trong đầu ta?” Mộc Uyển Tinh hoảng sợ la to.
“Hai nàng chớ hoảng sợ, khi hai tấm lệnh bài hấp thu tinh huyết của các nàng, nó có thể nằm bên trong đầu hoặc nếu không muốn cũng có thể dùng ý nghĩ lấy nó ra ngoài, điều nữa là dù hai nàng có ném mất cũng không lo người khác sử dụng.”
“Bởi ai đã nhỏ huyết nhận chủ mới có thể sử dụng, chỉ cần dùng ý nghĩ ’thu hồi’. Dù ở xa bất cứ đâu, cũng có thể xuất hiện lại trên tay các nàng.”
Cả hai nghe hắn giải thích mới hiểu được, hai người dùng ý niệm câu thông, tấm lệnh bài nằm bên trong đầu hiện lên trong tay.
“Thật không thể tin được, ta cứ nghĩ Tiên nhân mới có cách hô biến như vậy, không ngờ bây giờ chủ nhân đã có thể làm đến!” Tống Ninh Nguyệt cảm thán không thôi.
“Điều các nàng không ngờ còn nhiều lắm, giờ theo tướng công vào nơi ở mới của chúng ta.” Dứt lời, Long Ngạo Thiên biến mất trước mặt hai người.
Tống Ninh Nguyệt và Mộc Uyển Tinh nhìn nhau, cả hai cùng gật đầu, theo suy nghĩ ‘đi vào’ hai nàng cũng biến mất bên trong xe ngựa.
Trong không gian riêng biệt! ! !
Ánh sáng lóe lên, ba thân ảnh xuất hiện trong đây.
“Đây là đâu? Nơi này sau này sẽ là nhà mới của ta với tướng công ư?” Mộc Uyển Tinh nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin được.
“Thật không thể tin được lại có một nơi như vậy?” Tống Ninh Nguyệt che miệng, nàng cũng không tin vào mắt mình, nhìn từng tòa đình đài, lầu các lơ lửng trên không mà nàng còn tưởng mình đang nằm mộng.
Long Ngạo Thiên nắm hai bàn tay hai nàng, cả cơ thể hắn và Ninh Nguyệt cùng Uyển Tinh từ từ bay lên cao rồi hắn thả tay hai nàng ra.
Cơ thể Tống Ninh Nguyệt và Mộc Uyển Tinh lơ lửng trên không mà không bị rớt xuống.
“Ta đang bay!” Mộc Uyển Tinh hai mắt trợn tròn.
Tống Ninh Nguyệt: “Chủ nhân, người ta như không hề có sức nặng vậy!”
“Khi vào trong không gian này, hai nàng có thể tự do bay lượn theo mong muốn!” Long Ngạo Thiên giải thích.
Vù!
“Đây là cảm giác bay trên không trung sao, thật thích, khanh khách!” Mộc Uyển Tinh thoải mái tự do bay lượn trong không gian, từ miệng nàng phát ra từng tiếng cười như chuông bạc.
Tống Ninh Nguyệt nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt nữ nhi, nàng lại gần, tiến vào lòng Long Ngạo Thiên, đầu tựa lên lồng ngực của hắn nói: “Chủ nhân, ta và Tinh nhi gặp được ngươi là may mắn lớn nhất trong đời này!”
“Ngốc! Nàng nói gì vậy, ta mới là người may mắn khi có hai mỹ nhân xinh đẹp như hai nàng làm nương tử.” Nói xong, Long Ngạo Thiên hôn nhẹ lên trán Tống Ninh Nguyệt.
. . . .
Bay một hồi, Mộc Uyển Tinh cũng chán, đúng là tâm tính thiếu nữ, hứng thú đồ chơi mới lạ và cũng nhanh chán.
“Giờ ta sẽ mang hai nàng vào bên trong lầu các!” Long Ngạo Thiên ôm eo hai nàng, thân hình hắn biến mất, đến khi xuất hiện lần nữa đã đến trước ngọn núi Tiên sơn như mộng như ảo, cảnh sắc nơi này vô cùng an lành.
Cây cối xanh um tươi tốt, ở giữa là một hồ nước nhỏ có bức tượng của Long Ngạo Thiên mặc Thôn Phệ Tinh Giáp, hai tay chống nạnh, xung quanh ven hồ lâu lâu sẽ có từng vòi nước bắn mạnh lên không trung, cảnh tượng đúng là tuyệt đẹp.
“Thật giống!” Mộc Uyển Tinh khi thấy bức tượng, làm nàng không khỏi kinh ngạc bởi trông y hệt người thật.
“Hắc hắc! Để tướng công dắt hai nàng tham quan bên trong!” Nói rồi hắn nắm hai bàn tay của Uyển Tinh và Ninh Nguyệt bước vào bên trong.
Khi đi qua bức tượng không xa, phía trước có một tảng đá lớn khắc hai chữ ‘Long Cung’.
Đi qua tảng đá lớn, tiếp tục đi vào bên trong, cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi hoàn toàn, bên trong là một thế giới vô cùng mỹ lệ, khác biệt hoàn toàn với bên ngoài.
“Đây chính là Long Cung!”
“Đã biến thành như một thế giới khác vậy!”
Tống Ninh Nguyệt và Mộc Uyển Tinh nhìn cảnh sắc chung quanh kinh thán không thôi.
Long Ngạo Thiên bên cạnh rất hài lòng với phản ứng của cả hai.
Thực vật ở nơi này như được tinh hoa của trời đất ưu ái hơn gấp mấy lần, cây cỏ xanh biếc một cách kì dị, giống như được điêu khắc bằng ngọc thạch. Nơi này đám mây che trời, dược thảo tỏa hương thơm mát.
“Đây không khác một chốn cực lạc nơi trần thế!”
Phía dưới chân, một con đường lót gạch nối thẳng từ tấm bia đá đến quanh lầu các.
Hai bên đường, có vô số những loài hoa xinh đẹp đủ mọi màu sắc, ở bên trong thậm chí có cả thảo dược quý hiếm như La Hán Quả, Nhân Sâm to bằng cánh tay trẻ con, Thất Diệp Linh Chi rất lớn, và có rất nhiều loại thảo dược ngay cả Long Ngạo Thiên cũng không biết tên, bên trong ẩn chứa mùi hương thuốc bay khắp không gian, thấm vào cả ruột gan khi hít thở.
Ba người bên trong vùng đất xinh đẹp này, thật giống Tiên nhân và Tiên nữ xuất trần nhẹ lướt đi, không dính khói lửa nhân gian.
Tống Ninh Nguyệt và Mộc Uyển Tinh được dẫn đến một căn đình viện với nhiều tầng lầu xếp thành, xung quanh có từng hàng cây tre, bên cạnh là nơi trồng dược viên sát vách, chỉ cần trong phòng mở cửa sổ ra là có thể hửi từng hương thơm tươi mát.
“Hai nàng ở tại nơi này, có thể chọn lựa phòng tùy theo các nàng.” Đến nơi cần đến, Long Ngạo Thiên nói với cả hai.
“Ta chọn nơi này.”
“Vậy ta chọn phòng bên cạnh Uyển Tinh.”
Thấy hai nàng đã chọn lựa xong, từ ngón tay Long Ngạo Thiên bắn ra hai đường màu đen lên trước cánh cửa của từng người, phía trên xuất hiện tên của hai nàng, ‘Ninh Nguyệt’ ‘Uyển Tinh’.
Khi đã chọn xong phòng ở, ba người thân hình biến mất, đến lúc đi ra đã có mặt trong chiếc xe ngựa, mấy người bên cạnh xe vẫn không hề hay biết cả ba vừa biến mất rồi lại xuất hiện.
. . . .
Lúc trời gần trưa, phía trước bên đường xuất hiện một cây đại thụ to lớn, Long Ngạo Thiên ra lệnh dừng xe, đám người từ bên trong xe đi xuống đến dưới bóng cây nghỉ ngơi, có một người trong bát đại hộ vệ mang lương khô đi đến, mời ba người dùng.
Long Ngạo Thiên tiếp nhận vào tay, hắn chia cho hai nàng.
“Cái này... làm sao mà ăn được? Ngay cả một chút thịt cũng không có.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Mộc Uyển Tinh vẫn đưa lên miệng cắn nuốt.
“Có gà nướng không tướng công? Ăn cái này thật dở!”
Long Ngạo Thiên nhìn Uyển Tinh nói: “Nàng chịu khó vài ngày, khi đến thành Trường An, ta sẽ đãi nàng ăn no.”
“Ân” Mộc Uyển Tinh hơi gật đầu nghe lời, nàng không phàn nàn nữa.
Bên cạnh, Tống Ninh Nguyệt nhìn con gái mà dở khóc dở cười, từ nhỏ Uyển Tinh đã ăn sung mặc sướng, chưa từng nếm thử cảm giác khó khăn gì, nên bây giờ chỉ với việc ăn lương khô cũng đủ làm khó nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.