Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Long Thiên Hoành Xuất Quan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Long Thiên Hoành Xuất Quan


Khi Long Thiên Hoành hạ xuống, các vị hộ pháp và trưởng lão đều khom người cung kính hô: “Mừng gia chủ xuất quan, vào Thiên Nhân cảnh.”

“Đại bại hoại, đại phôi đản, thả ta ra! Ai cho phép đánh vào chỗ đó.”

Hai năm sau! ! !

"Chát..."

Tại Thiên Thần Đại Lục, khi đến cấp độ Thiên Nhân cảnh có thể sơ bộ nắm giữ sức mạnh của thiên địa. Nên cường giả cấp độ này tuổi thọ lên tới hai trăm năm và có thể phi hành.

Chờ một tiếng báo hiệu, ngay lập tức tất cả thành viên Long gia sẽ thề sống c·hết. Theo chân gia chủ san bằng hai nhà Nam Cung và Mộ Dung.

Trong hai năm này, ngoài hắn thay đổi ngày một cao hơn, giờ chiều cao lên tới một mét tám tư.

Long Thiên Hoành từ trẻ đã được biết đến như kỳ tài ngút trời, năm tuổi bắt đầu tập võ, sáu tuổi vào Tam Lưu, tám tuổi vào Nhị Lưu, mười một tuổi vào Nhất Lưu, mười lăm tuổi vào Hậu Thiên. Được vinh dự là từ xưa đến nay thành Vân Khải tuổi trẻ nhất Hậu Thiên, người kêu ngoại hiệu ‘tuổi trẻ Tông Sư’.

“Huynh đi mau đi, muội chờ huynh!”

Nhìn thiếu nữ hai mắt gâu gâu đẫm lệ, hai bên má là hai hàng nước mắt. Long Ngạo Thiên không khỏi đau lòng.

Phượng Lan thấy hắn dừng tay, nàng nói: “Huynh mau buông muội xuống!”

Trên bầu trời lúc này, đang có một thân hình đứng chắp tay sau lưng. Thể hiện rõ phong thái của một cao thủ tuyệt thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vội né tránh, nhìn thiếu nữ đang dùng tay che đi chỗ sưng. Là hắn lại thấy buồn cười, đang tính trêu chọc nàng.

Nghe tiếng thiếu nữ khóc, Long Ngạo Thiên im lặng.

“Híc, híc, huhuhu.”

Long Ngạo Thiên cúi người nhặt lên chiếc giày của thiếu nữ, nhìn xem thân ảnh thiếu nữ một chân mang giày, một chân để trần chạy xa, hắn nở một nụ cười.

Sau hôm nay, thiên ở thành Vân Khải thuộc về Long gia hắn.

Theo một tiếng vang lên trong phòng, thời gian như dừng lại. Sau vài giây im ắng, là tiếng thét bất mãn của thiếu nữ.

Chưa kịp hét, thì một cánh tay đã xuất thủ trước che miệng nàng lại, còn tay khác vươn ra ôm vòng eo của nàng. Hơi dùng sức, cả cơ thể đặt lên đùi của hắn.

Bỗng trong không khí, như có một lực ép đè nén lên toàn bộ bầu trời Long gia. Theo đó là một tiếng cười đầy ngạo nghễ vang lên.

“Phụ thân ta và cha muội đã đính hôn cho hai ta, sau này muội gả cho ta, ta sẽ tha hồ mà trừng phạt muội!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Long Ngạo Thiên nở một nụ cười âm hiểm.

. . . .

Luyện một hồi, Long Ngạo Thiên dừng lại bình ổn khí tức, thiếu nữ thấy thế chạy vội tới và đưa cho hắn một chiếc khăn.

Nói xong vội chạy mất.

Phía dưới chướng đệ tử hai nhà ma sát không ngừng, đi trên đường chỉ cần bắt gặp là lời qua tiếng lại. Chỉ cần một tác động nhẹ, là sẽ xảy ra chiến đấu.

Bước vô phòng đóng cửa lại, cởi bỏ y phục vác lên trên thành bức tranh. Long Ngạo Thiên bắt đầu tẩy rửa, hơn hai mươi phút sau, hắn tắm rửa, mặc y phục hoàn tất.

Khi hai chân chạm đất, Phượng Lan nín khóc, rồi vội chạy đến cửa. Quay người lại, hai tay chống nạnh mà nói: “Huynh chờ đấy, muội sẽ kêu cha t·rừng t·rị huynh!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đau đến thiếu nữ dơ chân đạp Long Ngạo Thiên.

Gần đó, một thiếu nữ tầm mười lăm, buộc tóc hai bím, thân cao một mét năm mươi, đang ngây ngốc nhìn thiếu niên trước mắt. Trên ngón tay nàng đang có một chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa bàn tay trái.

Đó là nhẫn trữ vật, do Long Ngạo Thiên quy đổi từ trong hệ thống. Chính tay hắn đeo nó lên cho nàng, xem như là nhẫn đính ước giữa hắn và nàng. Nhẫn trữ vật này có thể theo tu vi chủ nhân, mà không gian bên trong ngày càng lớn.

“Nhẹ có thể cắt đứt cảm ngộ võ đạo, nặng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma!”

Nghe vậy, trong mắt nàng chợt có ánh sáng khác thường lóe qua.

Còn nàng, chiều cao chỉ tăng thêm vài xen ti mà thôi, có lẽ do tất cả chất cần thiết để phát triển. Thay vì chiều cao, lại tập trung vào thứ quy mô kinh người đó.

“Thú vị!”

Thân hình cấp tốc hạ xuống mặt đất, phía dưới là cao tầng Long gia. Bao gồm ngũ đại hộ pháp và thập đại trưởng lão đều đang phía dưới đứng chờ sẵn.

“Phượng Lan, muội thật hư, dám làm phiền lúc ta luyện công! Muội làm vậy có biết hậu quả nghiêm trọng hay không?”

Tại phía sau núi Long gia, đang có một thiếu niên diễn luyện đao pháp. Thiếu niên này trong lúc quơ đao đến đâu, đao ảnh từng trận.

Cảm thụ sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể, Long Thiên Hoành ý chí chiến đấu sục sôi. Thề phải nhất thống thành Vân Khải.

Nói rồi đặt Phượng Lan nằm ngang lên chân mình, tay dơ lên thật cao.

“Ta phải trừng phạt muội để không dám có lần sau!”

Lúc nói lời này, thiếu nữ hơi ngẩng đầu vênh vang đắc ý.

“Muội còn dám có lần sau! Lần này ta phải dạy dỗ muội để không có lần sau!”

Tiếc là chẳng thấy được gì, Long Ngạo Thiên bất ngờ mở cửa, khiến nàng chưa kịp né tránh, trên trán hiện cục sưng nhỏ.

“Là gia chủ, gia chủ xuất quan, quá tốt rồi!”

Chúng đệ tử Long gia khi biết người trên bầu trời là gia chủ đều mừng rỡ như điên, xung quanh ngày một đông bu lại. Tin truyền mười, mười truyền trăm.

Biết điều thiếu nữ mong muốn, hắn dơ tay lên đầu nàng và xoa nhẹ, dù điều này làm tóc nàng rối bời. Nhưng mắt thiếu nữ lại hơi híp, và nở một nụ cười thỏa mãn.

“Đây là phong thái của Thiên Nhân cảnh sao?” Long Ngạo Thiên sững sờ nhìn lên không trung nói.

Câu thông không gian hệ thống, Long Ngạo Thiên lấy ra một trường bào màu đen khoác lên người, che đi thân hình đẹp như tượng tạc của mình.

Nói rồi dẫn đầu tung bay đi trước, chỉ nghe tiếng gió bên tai. Người trước mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Nói rồi cười lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Long Ngạo Thiên thấy cũng trừng phạt đủ, hắn buông tha nàng.

Chương 8: Long Thiên Hoành Xuất Quan

Dù đã thấy nhiều lần, nhưng Phượng Lan vẫn không khỏi tiếc nuối vì không được nhìn ngắm thân thể của hắn.

“Nàng đợi đây một lúc, ta đi tắm rửa thay y phục rồi quay lại!”

Long Ngạo Thiên cúi đầu xem xét thiếu nữ trong ngực đang mở to đôi mắt kh·iếp sợ nhìn mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại bại hoại, mau thả muội ra! Xem như muội biết sai, lần sau không dám nữa” nàng nói với giọng nũng nịu.

Long Ngạo Thiên chưa kịp làm gì, bỗng hắn nghe được tiếng của nàng thút thít.

Long Ngạo Thiên nhìn thiếu nữ, hắn so sánh nàng với hơn hai năm trước. Chỉ thấy đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, cả khuôn mặt là vẻ chờ mong được ăn của một chú mèo con ham ăn.

“Hahaha, ta Long Thiên Hoành cuối cùng cũng vào Thiên Nhân cảnh!”

Một bước vào Thiên Nhân, từ đây phàm trần cách biệt.

Phía dưới mặt đất, cát bụi bay mù mịt. Long Ngạo Thiên đang ngắm nhìn thân ảnh trên bầu trời, bên cạnh là Phượng Lan. Trên mặt nàng cũng là vẻ bất ngờ trước tình cảnh này.

Xung quanh bầu trời gió thổi mây bay, sấm rền từng trận.

Long Thiên Hoành phất tay: “Vào nghị sự đường bàn bạc!”

Khi hắn mở cánh cửa ra, chỉ nghe “ai ui”. Thì ra Phượng Lan lúc này đang đứng ngoài cửa, nàng ghé mắt vô trong mà quan sát.

Quả không hổ danh xứng đáng với tên gọi, Long Thiên Hoành từ sau khi lên làm gia chủ Long gia. Dưới sự dẫn dắt của Long Thiên Hoành, ngày một phát triển và có xu thế nuốt trọn hai nhà Nam Cung và Mộ Dung.

Người ngoài nhìn vào sẽ tự hỏi không biết với hai đoàn trước ngực, việc di chuyển có khó khăn hay không khi thiếu nữ chỉ cao một mét năm mươi.

“Huynh lại bắt nạt muội!”

Phượng Lan nghe thế, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.

So sánh với trước, thì hiện tại nàng đã rút đi vẻ trẻ con trên mặt. Một điều đáng chú ý và cũng là thay đổi rõ rệt nhất, là trước ngực đang có hai đoàn nặng trĩu phình to như muốn bung khỏi sự trói buộc sau lớp áo mỏng manh.

“Mau thả ta ra!” vừa nói hai tay đấm "bùm bụp" vào chân của hắn, còn hai chân nàng đạp loạn xạ. Đến nỗi rớt một chiếc giày, để lộ bàn chân trắng nhỏ nhắn với năm ngón chân tinh xảo, cả cơ thể dãy dụa ở trên chân hắn.

Mồ hôi từ cằm trượt xuống cổ qua yết hầu, rồi lăn xuống cơ ngực săn chắc.

Trong hai năm này, Phượng Lan cứ cách một hai ngày lại chạy sang Long gia, xem Long gia như hậu hoa viên của mình. Người Long gia thấy là nàng cũng không nói gì, cao tầng Long gia vui lòng thấy cảnh này. Còn gia chủ Phượng gia chỉ có thể nói, con gái lớn không giữ được.

“Ai.. ai muốn gả cho huynh!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Long Thiên Hoành Xuất Quan