Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 106: Cơ Gia Cổ Kinh, Hoàng Giả Vô Địch.
"Cơ Gia Cổ Kinh đúng là danh bất hư chuyền".
Trương Phàm ánh mắt hiện lên một tia ngưng trọng thật lòng nói, bí pháp của Cổ Kinh Cơ Gia thật sự đã đến mức lợi dụng hư không đến một cái giới hạn tu sĩ có thể làm được, mạnh mẽ như hắn cũng khó thể nào bắt được cô gái kia nếu nàng đã trốn vào trong hư không.
Nhưng mà dù sử dụng bí pháp điều khiển hư không đến đăng phong tạo cực nhưng mà Nhiễm Linh không thể nào dể dàng thi triển ra được Cổ Kinh, nàng cảnh giới dù là mạnh hơn các tu sĩ khác rất nhiều về mức độ pháp lực trong người, nhưng nói tuy rằng cũng chỉ là Kết Đan, bởi vì vậy pháp lực có hạn sử dụng Pháp trong Cổ Kinh không được nhiều sự lựa chọn, bởi vì vậy nàng luôn gặp hạn chế.
"Ngươi là người phương nào?".
Nhiễm Linh ánh mắt hiện lên kiên kỵ chi sắc mà quát, thấy được sự lợi hại của hắn khi trong quá trình đấu pháp giai đoạn ngắn ngủi nhưng lại đầy tính rủi ro cho nàng, nhất là loại kia trong âm thầm áp chế khiến cho nàng muốn nghẹt thở, áp lực đó thật sự như là một thượng vị giả đứng từ lâu trên chín tầng trời nhìn xuống nàng.
Nhưng đứng trước lời chất vấn của Nhiễm Linh thì hắn vẫn im lặng không nói một câu, khuôn mặt thiếu niên không vui không buồn nhìn về phía thiếu nữ tóc tím trước mắt không chút gì gợn lên sóng lớn.
"Ta là Cơ Gia của Nam Thiên, ngươi không sợ lấy lớn h·iếp nhỏ chuyền ra ngoài hay sao?".
Thiếu nữ đôi mắt màu tím hiện lên không cam lòng nói, nàng chắc chắn người kia chính là cái lão quái vật chỉ vì kinh nghiệm đấu pháp quá hoàn mỹ, sát thuật của hắn thậm chí còn có thể chặn được nàng lại.
Trương Phàm tâm trí vẫn không có gì nôn nao bởi lời nói của thiếu nữ trước mắt, có thể người ta thấy hắn tu vi cao cường tâm trí hay là tâm cơ trong chiến đấu vô cùng cao minh, nhưng mà người ta sẽ không nghĩ đến hắn cũng chỉ là một thiếu niên tuổi chưa quá năm mươi, họ chỉ gọi hắn là lão quái chỉ vì bọn người đó không thể thừa nhận mình cùng thời tuổi trẻ vậy mà không thể so sánh bằng người ta, điều này khiến cho con đường tu hành sẽ gặp khuất mắt về sau.
Trương Phàm tín niệm của hắn chỉ có thể là Bất Diệt, dù cho là thua đi trận chiến hắn cũng không có quan tâm, chỉ cần sống sót bước qua giai đoạn khó khăn sẽ là người thắng đến cuối cùng, hắn không cần vô địch ở thời đại này nhưng hắn phải sống sót ở cái này hẻo lánh thế giới.
Hắn nhớ rất rõ lúc ở trong bí cảnh kia, vị đại năng thần bí đã ban tặng hắn thần minh đồng thuật có thể nhìn rõ thế gian hết thảy vạn vật, đổi lại đó là nhân quả sau này vô cùng to lớn, nhưng hắn vẫn không có từ chối nhân quả lần đó chỉ vì hắn muốn cùng người kia kề vai chiến đấu, chỉ cần có thể như vậy trong tương lai hắn cũng có thể đạt được vĩ lực như người kia.
"Ỷ mạnh h·iếp yếu thật buồn cười lời nói, Cơ gia tiểu bối dám bắt nạt đệ tử ta thật sự muốn c·hết!".
Khí tức mạnh mẽ sau lời nói này bùng nổ ra ngoài, ba con đường lớn trực tiếp phát sáng lộ ra hỗn loạn chi khí sinh cùng tử, trên tiên đài của hắn đang có khí tức tiên gia chảy xuôi như dòng nước, một loại cộng minh phát ra giữa ba con đường lớn cùng với vị tiên kia khiến cho không gian bị đông cứng lại.
Nhiễm Linh ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi pha chút bất lực, cái kia trói chặt lấy hư không vĩ đại lực lượng khiến cho nàng đạo đã phải chịu ảnh hưởng quá lớn, thiếu nữ cả hai tay đều bấm pháp quyết bắt kịp lấy Hư Không Pháp, một loại cổ xưa lực lượng kéo đi nguồn suối linh khí của Nhiễm Linh một cách thô bạo, căn nguyên linh của nàng đang bị tiêu hao cực lớn bởi đòn đánh này.
"Hư Không Loạn Trảm!".
Nàng phát ra một tiếng thét gào trên bầu trời, hai tay dơ lên song song kéo một cái khiến cho cảnh tượng trước mắt Trương Phàm đột nhiên kịch biến, từng sợi tơ nhỏ như là cọng tóc đột ngột xuất hiện rồi bị hai bàn tay của Nhiễm Linh nắm giữ lấy, sau đó hàng loạt sợi chỉ nhỏ như vậy từ trong hư không đột ngột lộ diện bao bọc lấy cơ thể Trương Phàm, mấy ngàn sợi chỉ nhỏ được Hư Không Loạn Trảm hiển chiếu ra bên ngoài sắc bén đủ để người khác nhìn vào cũng phải hoảng sợ kh·iếp đảm, dường như là một sợi chỉ nhỏ như vậy cũng đủ trảm sát muôn vàn sinh linh.
Nhưng lúc này đứng trước cảnh tượng như vậy Trương Phàm ánh mắt vẫn là vô cảm như trước, trên tiên đài của hắn một tôn Tiên Vương đang ngồi xếp bằng ở đó, từng đợt đạo văn như từ chín tầng trời chảy xuống bao bọc thân ảnh của vị Tiên kia, khí tức uy nghiêm không thể x·âm p·hạm, không cho ai có thể xem thường, dường như đứng trước mặt hắn tất cả tu sĩ khác đều không khác nhau, đều là chúng sinh bình đẳng riêng ta thượng đẳng, đột nhiên lúc này vị Tiên Vương này mở ra đôi mắt, ánh mắt của hắn rất nặng dường như là không có chút nào cảm xúc lộ ra, nhưng mà trong đôi mắt kia hư không đang tự hành vận chuyển, những ngôi sao sâu thẳm đều nằm trọn bên trong ánh mắt kia không vật nào có thể thoát khỏi.
Trương Phàm cả người phát ra ánh sáng tiên quang, cơ thể hắn như là một cái hố đen khổng lồ thu nạp lấy toàn bộ linh khí xung quanh nơi đây, tay phải hắn đưa lên trên trời đột ngột bắt lấy một cái gì đó.
Hư không hỗn loạn, thiên địa này dường như là muốn đứng im tại đó, khí tức hỗn loạn bắt đầu từ từ xuất hiện che phủ lấy nơi đây trời xanh, một loại cổ xưa nhất nguyên khí tức bắt đầu lộ diện bắt đầu càn quét nơi đây.
"Ta có một kiếm, trảm tận trời xanh!".
Ánh mắt Trương Phàm đột nhiên hiện lên sắc bén như từng đạo hào quang đang vận chuyển, trên tay hắn nắm đã là một thanh kiếm chứa đựng hùng hậu vĩ lực, ngũ hành khí tức tập chung lại một chỗ chỉ hóa thành một đường kiếm khí hiển hóa tại thế gian.
Chỉ một kiếm trảm tại thế gian ma!.
Một kiếm nên hình tự xưng sinh linh bất diệt cũng phải c·hết!.
Một kiếm hiển hóa trảm thiên, trảm địa, trảm tiên, trảm thần!.
G·i·ế·t!.
'Oanh!'.
Kiếm khí sắc nhọn phá nát hư không xem sợi chỉ của Hư Không Cổ Kinh kia như là vô hình mà trực tiếp cường thế xuyên thấu qua, trên mảnh trời trước mặt dường như là có một vết cắt chém qua để lại từng đường nét vô cùng rõ ràng, thế gian hết thảy những kẻ cùng cấp ai dám đỡ một kiếm này mà còn sống.
Nhiễm Linh đôi mắt chợt biến, trên khóe mắt của nàng đã rơi nhỏ xuống từng dòng lệ máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp hồng hào trước kia bây giờ đã trắng bệt không chút nào huyết sắc, nàng cười khổ càng lộ ra thêm nồng đậm bi thương, Cơ Gia tiểu thư nàng dám chắc trên thiên hạ này khó ai lọt vào mắt xanh, thiên hạ tuấn kiệt đều xem nàng như là vật quý mà theo đuổi nhưng bây giờ tính mạng lại bị một cái thối nam nhân đe dọa như vậy.
Mọi người lúc này cũng không có để ý trên đầu nàng có một cây trâm ngọc đang phát ra ánh sáng dìu dịu đầy màu sắc, linh khí khíp người từ cây trâm phát ra bùng nổ ra bên ngoài tỏ ra cảm giác đáng sợ cùng cực, một loại t·ử v·ong khí tức đột ngột bùng nổ ra bên ngoài xé rách cả hư không.
"Đạo hữu xin đao hạ lưu nhân!".
Thanh âm già nua phát ra như là có vô tận năm tháng không mở ra lời nói khiến giọng nói này càng thêm khàn khàn không chịu nổi, cổ lão lời nói tưởng như là xa xăm nhưng lại hiện lên đương thế khiến cho người ta phải rùng mình.
Trương Phàm ánh mắt sâu thẳm hiện lên một tia kì dị, hắn biết rõ lần này hắn phải từ bỏ cơ hội chém g·iết một cái thiên tài của Hoàng Tộc, hắn cũng không chút nghĩ ngợi nữa mà thu về đường kiếm khí khủng bố do ngũ hành chi lực tại ra kia vào, trong lòng mặt niệm Trường Sinh Công luyện hóa vật chất vào trong linh hồn mình khiến cho Tiên Linh càng thêm vững chắc, khi hắn nhìn lại thì ở trước mặt thiếu nữ xinh đẹp kia đã bất giác xuất hiện một đạo mờ ảo bóng hình.
"Một tia thần niệm".
Hắn thì thầm nói nhỏ vẻ mặt vẫn là bình tĩnh như trước, dường như là dù có sóng gió ập tới trước mắt thì cũng chỉ là chuyện phất tay có thể bài trừ.
Nhưng mà thần thái thong dong kia khi rơi vào mắt của bóng hình mờ ảo kia lại càng khiến hắn lộ ra dị sắc trên b·iểu t·ình.
"Đạo hữu cần gì chấp nhặt với một tiểu bối đâu?".
Ánh mắt của lão lộ ra một tí kiên kỵ rồi biến mất, nếu không cần thiết thì hắn không muốn trở mặt với người này chút nào, thanh niên trước mắt khiến cho lão vô cùng bất an.