Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 115: Sinh Tử Ấn.
Diệp Lam sau khi kiểm tra xong cũng lui về phía sau, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng khi cảm nhận được một đạo ý niệm bên trong thanh kiếm này.
Thiếu niên mái tóc trắng như tuyết ánh mắt lộ ra tinh quang nhìn về phía những người này, hắn biết những người này đều thuộc chủ mạch cho nên khi vừa xuất hiện đã ra ý cảnh cáo cho bọn hắn, Thánh Chủ cùng với Phó Thánh Chủ hai mạch này đều lâu năm đấu tranh, giờ lại xuất hiện bọn hắn khiến cho người ta lo lắng cán cân nghiêng về một phía.
Thánh Tiên Môn mặt ngoài nhìn qua vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà khi người khác nhìn rõ thiên cơ thì có thể phát giác ra hai mạch lớn nhất đang đấu tranh với nhau liên tục, mấy năm qua chín sơn lớn nhận nhận đệ tử khắp nơi ở Đông Vực dạy ra vô số thiên tài, nhưng mà sự lớn mạnh đó lại không thể nào làm ổn định thế cục bên trong, căn cơ sớm đã bị tổn hại.
"Sóng gió lại sắp nổi lên rồi".
Những vị trưởng lão ở đây trong mắt già nua hiện lên một tia không cam, bọn hắn tuy là người của Chủ Mạch nhưng mà tuổi tác đã quá già nua, bọn hắn rời xa tranh thế muốn ra ngoài kia c·hết trên chiến trường, lúc này sóng gió nổi lên trong Tiên Môn khiến những người này cảm nhận được tương lai thật mờ mịt.
Khi rời khỏi động phủ này Quang Minh dẫn đám người tới một cái động phủ lớn, loại này động phủ là để người ta sử dụng trú ẩn cho nên chia ra làm nhiều phòng khác nhau.
"Phải để các vị chịu thiệt rồi".
Quang Minh xấu hổ nói, loại này động phủ tuy có thể xưng là đệ nhất rồi nhưng chỉ có thể xếp hạng ở mức khách khanh mà thôi, đối với Trương Phàm cùng với Nhiễm Linh thì thật sự quá sơ sài.
Trương Phàm vẫn là nụ cười ôn hòa như trước lắc đầu một cái.
"Tiểu hữu nói đùa rồi, ta chưa được lảnh lấy lệnh bài Trưởng Lão, nếu so địa vị thì phải thua ngươi một bật mới đúng".
"Ngài đừng có nói vậy mà, ta thật sự không dám nhận".
Mấy người khách sáo một lâu thì nơi này cũng yên tĩnh lại.
"Ba tháng sau chuẩn bị đại chiến một trận cho thống khoái".
Trương Phàm chỉ để lại một câu rồi bước vào phòng của mình, hắn thi triển trận pháp phong ấn lại một góc đó tập trung bế quan.
Bích Thủy cùng với Nhiễm Linh nhìn nhau một chút, ánh mắt lộ ra nghiêm trọng.
"Thật tiếc tu vi ta quá yếu, khó lòng nào giúp được mọi người điều gì".
Diệp Lam cười khổ, hắn đã cho thuộc hạ của mình về Thanh Châu để bảo vệ nơi đó an toàn trước, vì vậy ở đây chỉ còn có hai vị nữ tử này là cảnh giới Kết Đan thôi.
Lúc này ở trong động phủ, Trương Phàm ánh mắt hiện lên một tia suy tư.
"Chỉ còn cách đó thôi".
Hắn đập về miếng ngọc bội một cái, bốn thân ảnh từ bên trong thoát ra ngoài, Trương Phàm dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mấy thân ảnh xinh đẹp kia.
"Bốn tên Kết Đan Đỉnh Phong, hi vọng sẽ giúp được chút ít việc".
Hắn hai ngón tay khép lại tạo ra chỉ mà điểm vào mi tâm của mình, tiên đài chấn động phát ra ánh sáng kim quang, mà lúc này ở bên trong Tiên Đài thì vị Tiên Vương kia đang mở mắt ra ngắm nhìn lấy bốn bóng hình tu sĩ kia, nhìn thẳng vào bản nguyên của linh hồn mấy người.
"Đại nhân hãy tha mạng cho chúng tôi".
Bốn người dù cho là tu vi có biến mất cũng đã cảm nhận được rõ ràng trước mắt có một sự tồn tại vô cùng đáng sợ đang nhìn mình, một cái cảm giác kh·iếp đảm từ tận bên trong linh hồn khiến cho ngay cả huyết mạch cũng phải chảy ngược dòng.
Trên mi tâm Tiên Vương kia phát ra bốn luồng tinh khí hiện lên bay ra ngoài thoát khỏi Tiên Đài của Trương Phàm, mà bốn luồng tinh khí màu vàng này lại nhắm thẳng vào bốn người kia đi đến.
"Không được chóng cự".
Trương Phàm lời nói vô cùng lạnh lùng nhưng lại pha theo thái độ uy nghiêm, trong ánh mắt không hề lộ ra chút nào tình cảm, lạnh lẽo vô tình.
Bốn người kia giống như là nghe được thiên lệnh từ trên chuyền xuống không dám nói nên lời, một loại huyết mạch áp chế khiến cho các nàng không kiềm chế được mà lộ ra kính sợ.
Bốn tia sáng không có chút kiên nể gì mà bay vào bên trong mi tâm của bốn tên tu sĩ, để lại dấu ấn linh hồn không thể nào thay đổi được.
"Ta lấy bốn mươi năm tuổi thọ làm cái giá gieo vật tử vào linh hồn của các ngươi, không thể thay đổi".
Lời nói như là ma âm văng vẳng quanh tai mỗi người trong nơi đây động phủ, kỳ dị ánh sáng cũng hiện ra trên mi tâm của Trương Phàm, từ từ khắc lên từng dấu tích kỳ lạ.
'Phốc'.
Thiếu niên tóc trắng khuôn mặt trắng bệt, khóe miệng lại bất giác có máu tươi chảy ra, sự suy yếu từ tận linh hồn chuyền lại khiến cho hắn tâm thần có chút oanh động.
Bốn người dưới mặt đất kia ánh mắt lộ ra cực điểm sự không cam lòng, bọn hắn biết linh hồn mình đã bị gieo trú ấn, chỉ cần thiếu niên trước mắt nhất niệm thì bản thân sinh mệnh sẽ không còn.
"Tham kiến chủ nhân".
Bốn người quỳ rạp xuống mặt đất tôn kính nói.
Trương Phàm nhìn lấy bốn thân hình xinh đẹp trước mặt, tinh thần vẫn là bình tĩnh đến lạ thường.
Trú ấn do hắn thi triển là liên quan đến trực tiếp tuổi thọ, chỉ cần hắn muốn thì có thể kéo toàn bộ thọ nguyên của người bị phải trú ấn cộng cho bản thân mình, loại này tiên pháp ma công là cổ lão chuyền thừa một trong khi hắn tham gia bí cảnh trước kia, hắn nhớ lúc đó Giao Tiên đã cố gắng khuyên hắn không nên nhận loại này ác độc chuyền thừa đây.
Trương Phàm vuốt ve lấy miếng ngọc bội trước mình, cảm nhận được ôn nhu hơi nóng hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Không biết nàng bây giờ sống có tốt hay không".
Thiếu niên cười cười xấu hổ, trước kia hắn nói trên thế giới này chỉ có hai người khiến hắn đáng giá tin tưởng, một đó là đệ tử yêu quý của hắn Diệp Lam, hai đó chính là ở phương Nam Thiên xa xôi kia, thiếu nữ mang tên Giao Tiên cũng được người đời gọi là đệ nhất mỹ nhân Bất Hủ Đại Lục.
"Nàng cũng đừng nói ta là đa tâm chứ".
Hắn mỉm cười, cười cực kỳ vui vẻ trong lòng, cảm nhận được cái kia ngọn lửa lạnh bên trong Tiên Đài đang nở rộ một chút quang mang.
"Nhưng mà ta lỡ đem nàng làm nữ nhân mình rồi".
Sau đó Trương Phàm tiếp tục đem cảm giác này chôn giấu tận sâu trong lòng mình, hắn muốn tập trung tăng lên lên chiến lực của mình, hắn muốn chuẩn bị cho trận chiến cho ba tháng sau, hắn muốn nhập môn Đạp Thiên Cửu Bộ.
Sau mấy ngày trôi qua, khi Trương Phàm đã giải tỏa hết tất cả phong ấn trên người của bốn tên tu sĩ, động phủ vừa mở ra thì có bốn thân ảnh xinh đẹp bước ra khỏi nơi ở, bốn người này hiện ra tu vi đều là Kết Đan Đỉnh Phong Đại Viên Mãn, cả người mặc lên trên một bộ đồ đen che lấy đôi chân dài không tùy vết kia, trên mặt các nàng được bao phủ bên trên một cái mặt nạ lộ ra có một chữ 'Nghịch' bên trên.
Diệp Lam vừa thấy mấy người này từ trong Động Phủ sư tôn mình đi ra, miệng đều cứng rồi.
Bích Thủy bên cảnh nhíu mày lại, nàng phát hiện trên người mấy tu sĩ này lại có Diệu Linh Tiên Pháp ba động.
"Tham kiến thiếu chủ".
Bốn người tôn kính cúi đầu trước Diệp Lam khiến cho hắn có chút ngay ngốc.
"Chủ nhân có chuyện muốn nói với ngài".
Khi Diệp Lam đi vào trò chuyện với Trương Phàm sau đó đi ra ngoài, không biết hai người nói gì với nhau mà Diệp Lam nhanh chóng đem theo bốn người gấp gáp rời đi, mà trước khi đi hắn dặn dò đối với Bích Thủy.
"Tăng chiến lực lên càng nhanh càng tốt".