Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 118: (Mùng 1) Làm vụ lớn (2).

Chương 118: (Mùng 1) Làm vụ lớn (2).


Trương Phàm thân ảnh cũng không có hiện thân mà một mực ẩn giấu trong bóng tối, khí tức hắn mờ ảo khó ai có thể nắm bắt được dù chỉ là một tia, đây là việc thể hiện ngưng động linh khí trong thiên địa cố ý giấu đi khí tức của mình, loại này ẩn nấp bí pháp sợ rằng chỉ có tu sĩ cùng có thực lực cảm nhận mảnh này thiên địa mới nhìn thấy rõ được hắn.

"Không biết Kiếm Phong ta đã chọc gì các hạ sao".

Có một thân ảnh từ bên trong Kiếm Phong đi ra, vậy mà người này lại không chịu ảnh hưởng bởi trận pháp bên trong mà tự ý ra vào, đây là việc thể hiện quyền hành của hắn là đặc biệt có thể cao hơn cả chủ phong.

"Tướng hình đạo mạo, đúng là kiếm tu trong thiên hạ dáng nhìn, nhưng mà không biết tâm ngươi có như tướng hình bên ngoài của ngươi hay không đây".

"Vậy thì đạo hữu hãy xem cho kỹ".

Hai người lời nói vô cùng bình thản, nhưng lại mang theo khí tức sát phạt bên trong, một giây sau trên đầu lão kiếm tu xuất hiện một thanh trọng kiếm nhìn qua rất nặng, lão hai tay lúc này lại tại bây giờ đây rút ra hai thanh đoản kiếm, tuy là đoản kiếm chuyên về sát thương nhưng có thể nhìn qua chất liệu chế tạo vô cùng phi phàm, dù cho là có trọng kiếm trên đầu lão thì hắn có thể tin chắc mình có thể đánh cho người trong bóng tối bỏ đi m·ưu đ·ồ làm loạn.

"Lão già như ngươi chắc cũng còn một tên nữa đúng không".

"Đạo hữu nói đùa rồi, kiếm phong vốn là một sơn công bằng chỉ tin kiếm trong tay mình, ta đã đạt đến cảnh giới này thì tất nhiên sẽ không lấy nhiều khi ít"

Lão già Kiếm Sơn nói, Kiếm Sơn hiển hách cái tên là chém mà ra, cũng không may trước kia kiếm sơn có một tên Giả Anh biết được mình tuổi thọ không nhiều nên quyết định bế quan sung kích cảnh giới tiếp theo, cho nên hiện giờ tọa trấn cũng chỉ có một mình hắn.

"Kiếm Tông tên thật là khí phách, nhưng tiếc là tên chủ sơn đã đi ra chiến trường rồi, còn ngươi ở lại chỉ là một lão già tuổi thọ sắp cạn thì có thể làm gì?".

Trương Phàm trong bóng đêm thanh âm sắc bén như là muốn xé rách bầu trời tối, hắn đã thấy rõ người trước mắt huyết khí đã khô cạn rồi chỉ có việc chờ đợi c·ái c·hết, người kia sợ rằng đã sung kích qua hai lần Nguyên Anh cho nên linh hồn mới suy yếu đến trình độ kia.

"Vậy thì để xem lão già này có còn sức lực bao nhiêu".

Trên đầu lão thanh kiếm nhẹ nhàng vung xuống, một kiếm nặng như thái sơn, có uy lực vạn núi đè xuống khủng kh·iếp vô biên, thanh trọng kiếm này vậy mà không có khí thế sắc bén, nó hiện ra chỉ là sức nặng vượt quá người ta có thể nghĩ ra.

"Một kiếm này vung xuống, tựa như là có thể lột cả mặt đất phía dưới ta".

Trương Phàm cười cười nhưng mà u man trong đôi mắt là sáng như thế, hắn tụ hợp trong tay là hư không chi lực lại lấy thế đổi quyền thành chỉ, một điểm đánh ra xuyên thẳng không gian mà lấy một tốc độ nhanh nhất đánh vào trọng kiếm.

'boon'.

Một tiếng v·a c·hạm đinh tai nhức óc, thanh trọng kiếm tuy là b·ị đ·ánh bay ra nhưng uy lực nó để lại còn khiến cho Trương Phàm lui nửa phần, ngón tay hắn run nhè nhẹ như là đã chạm vào cái gì đó khó nhằng vậy, hắn vẻ mặt nghiêm trọng nhưng trong bóng đêm lại tiếp tục thôi động trong cơ thể linh lực, đang nén lại một pháp lực nhất định rồi bùng phát ra bên ngoài.

"Tiên Thủ".

Trương Phàm hừ lạnh, lực lượng tiên lực bùng nổ ra ngoài hư không, trên bầu trời một cái bàn tay ngập tràn tiên khí, nó lại mang sức mạnh hạo hãn như là tinh thần núi sông, bàn tay lớn ấy muôn giáng xuống trấn áp lấy thân ảnh già nua trước mắt.

Tu sĩ đứng trên hư không ánh mắt lộ ra một tia lãnh quang, trên tay hắn hai thanh kiếm đang ông ông run rẩy, kiếm ý bộc phát ra bên ngoài bao bọc lấy cơ thể của lão, hai thanh kiếm trên tay cũng thoát ra khỏi tự mình hóa ra thành hai con giao long đang bay lượng vào trong, chỉ với một phát v·a c·hạm đánh cho bàn tay trên bầu trời hóa thành trăm tỷ vệt sáng.

"Tiên chỉ".

Nhưng mà lại có một thanh âm lạnh lẽo từ bên trong bóng tối vang lên, trăm tỷ vệt sáng đột nhiên lại ngưng tụ thành hình một ngón tay, mà cái này ngón tay lại phát ra quang mang dìu dịu trực tiếp nhắm thẳng vào tinh thần đối phương, một loại nguy cơ đến từ kiếm tu bộc phát ra bên ngoài khiến cho lão tu sĩ Giả Anh cơ thể đều bất giác run rẩy.

Trên đầu hắn thanh cự kiếm cũng đang phát ra ánh sáng, cơ thể hắn toàn lực thi triển bí pháp khiến cho cơ thể lão được bao bọc bởi một màn thánh quang.

"Thánh Liên"

Trên hư không như là có những bộ rễ từ từ mộc ra, vô số đóa liên hoa phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi xuất hiện, cảnh tượng khiến cho người ta tê cả da đầu khi những đóa thánh liên này đều đang bộc phát ra linh hồn lực kinh thiên động địa hướng đến Tiên Chỉ mà bay đi.

'Oanh!'.

Hư không đang bị linh hồn lực cho xé nát, từng mảnh bóng đêm cũng đã bị cắn nuốt lộ ra ánh sáng như là ban ngày, kinh khủng ba động phát tán trên thương khung tạo ra cảnh tượng khủng bố khiến bất kỳ tu sĩ nào còn nằm trong lĩnh vực Kết Đan đều phải thần hồn tiêu tán, hồn siêu phách tán.

"Ngươi đang thiêu đốt huyết khí cuối cùng trong cơ thể mình sao?".

Trương Phàm trầm mặt, trong mắt lại có thái độ kính nể đối với lão tu sĩ này, người kia phong thái không thẹn hai chữ kiếm tu.

"Kiếm tu lấy chiến mà sinh, lại lấy chiến làm tử, nói gì là có đáng hay không".

Lão già kia giọng nói khàn khàn thốt ra lời, khí huyết của hắn đang dần dần cạn khô yếu đuối không thể tả được, cơ thể hắn lộ ra huyết khí muốn bị rút ra hoàn toàn.

"Từ khi ta xuất thế đến bây giờ, chắc hẳn ngươi chính là người làm ta nể phục nhất".

"Đạo hữu nói đùa, sống c·hết là chuyện bình thường của thế gian, huống hồ tu sĩ chúng ta nghịch thiên mà đi, ngày nào cũng có thể c·hết bất kỳ tử".

Trong bóng tối hắn cũng không có nói gì thêm, Trương Phàm cũng không có lựa chọn tiếp tục ra tay, hắn trong cơ thể Trường Sinh Bất Tử Quyển tự hành vận chuyển hấp thu toàn bộ linh khí hỗn loạn trong lúc giao chiến hóa thành vào trong cơ thể, mà toàn bộ lực lượng này đều nằm trong mắt trái.

"Xem như nhân chi quả, hôm nay ta kết một thiện nhân, hi vọng sau này có thể gặt hái được thiện quả".

...

Mà lúc này bên trong ba người của Diệp Lam thay vì là tình thế đấu pháp vô cùng kịch liệt, thì bọn hắn lại phải chọn lựa khó khăn vô cùng trong việc phá bỏ trận pháp.

"Loại này kiếm tu trận pháp quá mang tính sát phạt, không dể đối phó".

"Trận pháp này kiếm làm chủ đạo, ta cảm nhận được kiếm ý vô cùng mạnh mẽ ở trong, đây trận là của một vị tu sĩ kiếm vạn hóa thành".

"Có cách nào vào bên trong không?".

Nhìn thấy báu vật nằm ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm vào, Nhiễm Linh ba người ánh mắt đều đỏ.

Nhưng lúc này trong túi trữ vật của Diệp Lam lại hiện lên một vệt ánh sáng, khiến cho hắn có chút nhớ ra.

Diệp Lam lấy ra ngoài đồ vật phát sáng, thì ra đó là một viên bảo thạch màu đỏ âu như máu, bên trong còn có khí tức của Trương Phàm để lại.

Màu đỏ thạch bảo tự động bay lên không trung, nó cũng không có để lại bất cứ pháp lực nào ở lại mà tự tiện nuốt lấy kiếm vạn khí tức của trận pháp, trong quá trình hấp thu lại có một giọng nói âm trầm phát ra.

"Hấp thu xong bảo vật liền đi ngay".

Nhiễm Linh cùng chúng người đều nhíu mày, khó khăn lắm mới tới được đây, bây giờ cấm chế cũng đã được giải mà làm sao không vào c·ướp một lần.

Nhưng mà bọn hắn cũng không dám phản bác lại Trương Phàm lời nói, nên cũng đành phải nghe lời, lát nữa khi bảo vật hấp thu xong kiếm vạn thì sẽ đi ngay.

(Mùng một tết thật là lạnh nha).

Hôm bay còn đăng ba chương.

Chương 118: (Mùng 1) Làm vụ lớn (2).