Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: (Mùng 1) Trái Đất Nhất Mạch Tu Sĩ.

Chương 121: (Mùng 1) Trái Đất Nhất Mạch Tu Sĩ.


Trương Phàm nhìn về cái kia địa phương, tên kia thật sự là b·ị đ·ánh một cái thảm nha, Đan Thể dùng với Kim Đan trong cơ thể đều đánh cho nát nét rồi, chỉ để lại ở đó là linh khí nén suất của toàn bộ cuộc đời của một vì Kết Đan Kỳ.

"Bỏ cũng là lãng phí, vậy ta thì không khách sáo nha".

Trương Phàm cười lên vô cùng vui vẻ, sau đó một cái hít vào khiến cho những cái kia tàn dư đều biến mất trên bầu trời, mà toàn bộ đều bị hắn hấp thu toàn bộ thu nhập thể nội.

Nhưng mà thảm cho Phó Mạch rồi, toàn bộ hộ trận sơn môn đều b·ị đ·ánh cho cái nát thấu, bao nhiêu linh thạch đưa vào bên trong đều bị một lôi buông xuống làm cho vỡ nát hoàn toàn, linh khí từ linh thạch b·ị đ·ánh vỡ rải tán ra trong không khí, khiến cho không trung linh khí đều hóa hình thành một cái lóc xoáy vô cùng lớn.

Trương Phàm đi ra khỏi động phủ của mình mà nhìn lấy cảnh tượng trước mắt, hắn là muốn hấp thu toàn bộ nơi này linh khí, nhưng mà quá tham lam cũng không tốt hắn vẫn coi trọng cách làm người đâu, tên kia cũng không may là độ kiếp lúc Trương Phàm đang thiếu thốn linh khí nếu không sẽ có ba phần thành công, dù không thành công thì cũng ít nhất không c·hết trong thiên kiếp được.

"Trận pháp đã b·ị đ·ánh phá rồi, bọn kia lão quỷ của Chủ Mạch sợ rằng sẽ không chịu ngồi yên đâu".

Một vị Trưởng lão bên cạnh nhắc nhở lấy Quang Minh bên cạnh, mấy vị Phó Mạch bên cạnh cũng sắc mặt nghiêm trọng.

"Sợ cái cộng lông, bây giờ ta khai đại trực tiếp cũng mang Chủ Mạch đại trận đi đánh nổ".

Quang Minh là cái bạo tính khí người, hắn cũng không tin thiên kiếp mình còn không đem cái kia phá trận cho đánh nát.

Nhưng mà mấy cái kia trưởng lão sau khi thấy được người độ kiếp vừa bị đ·ánh c·hết thì làm sao dám cho Quang Minh làm liều cơ chứ, thật sự không còn trận pháp bọn hắn liền có thể liều, nhưng mà mất cái vị này Quang Minh trưởng lão thì người ở trên thật sự sẽ nổ, nhất là cái vị kia sư tôn của Quang Minh thì thật sự đem Chủ Mạch cho đi lật.

"Các ngươi đủ hay chưa".

Nghe tiếng ồn ào quanh tai Trương Phàm thật sự rất là nhức đầu, hắn quát một tiếng lộ ra không vui màu sắc.

Mấy vị trưởng lão đều im lặng rất muốn nói lại người này, nhưng mà bức ép lão quái Giả Anh d·â·m uy, bọn hắn cũng đều im lặng thoái lui.

"Dựa vào linh khí vẫn chưa tiêu tán hết, Nhiễm Linh mau mang vật liệu bày bố trận pháp ra đây".

Trương Phàm một tia thần niệm quán thâu vào Nhiễm Linh trí nhớ, bên trong có rõ ràng đồ vật để bày ra trận pháp hắn muốn bày bố.

"Ngài còn biết bày trận".

Mấy vị Trưởng Lão của phó mạch đều lộ ra ánh mắt nghi ngờ nhìn lấy hắn, trận pháp này là lúc trước Lão Tổ chưa đột phá Thần Thông Cảnh mà bày bố, bọn hắn cũng không tin thiếu niên tóc trắng trước mặt lại có thể bổ sung lại như cũ.

Trương Phàm cười khinh thường, phá trận mà thôi phá liền phá, trận pháp bên trong hắn đã nhìn qua rồi, tuy là người khắc trận có chút cao minh nhưng cũng chỉ tính là ở thời đại này thôi, hắn tự tin một trận pháp của mình bày ra cũng đủ đánh cho tên kia thành xám rồi.

Trương Phàm cũng không có về động phủ, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng ở đó tĩnh tọa tâm thần, trên mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một cái cổ lão đạo văn khiến cho người ta phải nhìn nhiều.

Mấy vị trưởng lão đôi mắt đột nhiên co rúc lại nhìn về phía mi tâm Trương Phàm, một loại ớn lạnh đến từ linh hồn khiến cho tâm thần bọn hắn có chút sóng động.

"Cái kia cổ ấn thật sự sao mà nhìn qua quen thuộc".

"Cái này cổ ấn hình như đã từng xuất hiện từ nhất mạch cổ xưa".

Mấy vị Trưởng Lão đều đang nhìn nhau qua đôi mắt trao đổi thông tin.

"Hai ngàn năm trước nhất mạch kia đã bị diệt trừ triệt để rồi, bên trong có một loại Đạo Pháp triệu hồi ra phân thân vô cùng lợi hại".

Bọn hắn nhớ lại rồi tiếp tục nhìn về hướng cái kia cổ ấn một cái, bọn hắn mới thở ra một hơi dài.

"Cũng may cái này cổ ấn màu đỏ chứ không phải màu tím".

"Bên trong cũng đâu có lộ ra tử khí nha".

"Nhưng mà hỏa linh khí dày đặc quá".

Mọi người khi biết được cái này không phải cái mình nghĩ thì cũng vui vẻ trở lại, chuyện hai ngàn năm trước bọn hắn cũng quên sạch sành sanh.

Mà Trương Phàm thì cũng đã nghe đến lời trò chuyện của mấy lão cũng đã ghi nhớ trong lòng, cái kia trong miệng nhất mạch theo hắn nghĩ chính là Lão Tử, năm xưa hắn xem trong phim cổ trang có người bay múa, lại có yêu quái biết phóng ra lửa hẳn cũng không phải đơn giản đóng phim.

Trương Phàm còn có lúc suy tư, có phải hay không trước kia cái gọi là Lão Tử cưỡi trâu xanh rời bỏ nhà Chu mà di hành hướng tây, theo bên trong sách cổ sử của Trung Quốc là có khách hành hương đi theo lão ba vạn dặm, mỗi con đường đi của lão đều kéo theo tử khí trên đường đi.

Bây giờ Trương Phàm liền có thể phát giác ra chuyện này không bình thường rồi, cái gì loại phàm nhân có thể đi theo lão tử tận ba vạn dặm, con trâu dì mà màu xanh không phải là dị biến rồi.

"Ngày xưa tu sĩ phải hay không đều theo Lão Tử đi đến nơi này Đại Lục".

Trương Phàm nhắm mắt lại từ từ thôi diễn lấy cái gọi là khách hành hương là ai, chắc hẳn những người này đều không đạt đến cảnh giới nhất định để vượt qua tinh không đi theo Lão Tử.

Hắn càng nghĩ thì càng sợ run người, vậy thì Lão Tử là có tu vi cao thâm đến mức nào mới có thể dẫn theo một đội quân đều là ở cấp bật Hóa Thần đi vượt tinh không cơ chứ, có thể thấy rõ sau thời đại nhà Chu không hề có vị nào như Lão Tử xuất thế, bằng chứng là sử sách bên trong không hề có cái gọi là thánh nhân chật hiện.

Hắn càng não bổ đến thời đại xa xưa hơn cổ sử sự tích, cái kia thời đại nhà Thương mở ra một màng thật là hoành tráng đâu, nhất là cái kia vương xuất thế tự danh Trụ Vương là cỡ nào hố tổ tiên nha, mà ông ta cũng khoáy động cái thời đại đó khiến cho yêu ma quỷ thần đều là xuất thế rồi.

Lúc đó nhà Chu mới nổi lên, Khương Tử Nha một mạch xuất thế lấy mưu kế cùng chiến lực quét ngang thiên hạ, lại giúp cho Chu phạt Thương thuận theo thiên đạo, cỡ người này cũng chỉ có thể được xưng một tiếng Khương Thượng mà thôi, một từ Thánh Nhân thật sự là quá nặng với ông ta.

Chuyện này thật sự quá cổ xưa, nếu như hắn cứ dựa theo bên trong cổ sử Trung Quốc thì sẽ càng nghĩ càng thêm sai lệch, đợi đến lúc hắn về lại Trái Đất sẽ tiếp tục thâm dò, Trung Quốc thật sự có quá nhiều cổ xưa sự tích làm cho hắn đáng thâm dò, nhất là cái kia chuyện Thánh Nhân từ bỏ Trái Đất mà đi đến Bất Hủ Đại Lục là có sự tình gì sao, nếu như Lão Tử mà còn ở Trái Đất thì có phải hay không nơi đó đã trở thành một tu tiên đại lục rồi, cũng có thể là Trái Đất đã là một nơi hội tụ tu sĩ do trước kia dư tàn nhà Thương cùng Chu để lại, có điều hắn không biết mà thôi.

Trong lúc suy nghĩ thì Nhiễm Linh cũng mang theo đồ vật tới rồi, Trương Phàm cũng không có nhìn đến mấy người Trưởng Lão nữa, chuyện về hai ngàn năm trước về nhất mạch kia thì hắn sẽ hỏi lại Quang Minh sau, về việc này đám người đi trước đến nơi này phải có chuyện không bình thường nha, mấy chuyện này hắn phải từ từ bầy móc ra bên ngoài.

(Hết Chương Mùng 1).

Ngày mai xin nghĩ một ngày.

Chương 121: (Mùng 1) Trái Đất Nhất Mạch Tu Sĩ.