Bất Diệt Kinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Thăng Hoa Pháp.
Mà hiện giờ Tiên bên trong cơ thể Trương Phàm lại tự hành làm chủ mà hấp thu năng lượng bên ngoài bổ sung vào trong cơ thể nó, rồi bên trong cơ thể vị Tiên này lại hiện lên một tấm bản đồ thiếu xót, hay phải nói là chưa hoàn thiện mới đúng hơn.
Mà vị Tiên kia vẫn là ngồi xếp bằng nơi kia, bảo tướng trang nghiêm mà niệm ra tiếng kinh văn Đại Đạo, từng đạo áo nghĩa kinh văn hiển chiếu ra bản thể tự hành xếp thành hình ảnh, thể hiện cho đạo pháp chí lý bên trong, vô cùng vô tận thâm ảo kinh nghĩa từ trong người vị Tiên kia chuyền ra ngoài.
Lách tách ... Lách tách ...
...
Lúc này đầu hắn đau nhức khiến không tự giác bản thân phải dò xét lấy trên mi tâm mình đồ vật, tuy là hắn không thấy được thứ gì cả nhưng trong tai lại đột nhiên nghe thấy một loại thanh âm tràn ngập tiên khí, nhưng lại nếu nghe kĩ thì có thể phát giác được cái kia lời nói lại bộc lộ ra cảm xúc bất đắc dĩ vậy.
Bóng tối mơ hồ vô tận lại mang theo một loại lạnh giá, khiến trong tiềm thức cơ thể của Trương Phàm có chút run lên.
Mặc kệ cho sinh cơ có bị tiêu tán, ký ức không còn dù chỉ là một mảnh, dường như là có ai đó chém đứt đi vậy, điều này khiến cho hắn không hề phát giác ra dấu vết gì mà cứ tiếp tục như vậy sống tiếp, hắn quên đi cách hô hấp, hắn lại tiếp tục quên đi cách khởi động tứ chi, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Năng lượng bên ngoài gia nhập Đại Hải, bổ sung cho nó năng lượng lại tiếp tục thôi động, vùng biển này lại theo tự nhiên càng lúc càng lớn lên, tuy là rất chậm nhưng lại là có thật.
Hắn không còn cách nào khác mà ngồi bệt dưới nền đá dơ bẩn, cái loại không hiểu, không biết, không có phương hướng này khiến cho Trương Phàm chỉ có thể miêu tả hai từ thôi, đó chính là bất lực.
Trương Phàm dựa vào gốc cây cổ thụ quanh đó rồi cũng phải ngủ một giấc.
Ánh mắt hắn cực kỳ mơ hồ lại mang theo một chút hoang mang khó hiểu, trong đầu chỉ còn trống rỗng một mảnh, dường như là hắn vừa mới được sinh ra vậy, hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào.
Điều đó hiển nhiên là đã nói rõ người này đã ở nơi này mấy năm nay rồi, hắn không có cử động nhúc nhích mà cũng không có đói bụng tìm kiếm lấy thức ăn, cả cơ thể hắn gày còm giống như là một bộ xác ướp, thậm chí là bên trong hai con ngươi cũng không còn lộ ra bất kỳ ánh sáng nào nữa, một màu u tối bao phủ lấy đôi con ngươi kia, cơ thể rất lạnh đến nổi là cứng ngắt ở đó chuyền ra ngoài khí tức tử khí dày đặc, khiến ngay cả không khí cũng đều phát tán ra ô nhiễm mùi vị thối rửa của da thịt.
Trong giây lát này mà thôi cơ thể Trương Phàm đột nhiên phình ra lại dáng vẻ bình thường hay có, mái tóc bạc trắng cũng dần được bổ sung vật chất thần kỳ mà từ từ hoá lại thành màu đen óng ánh, khuôn mặt có chút gày gò ốm yếu kia bây giờ cũng đã trở lại đẹp trai không giống bình thường, nhưng mà vẻ đẹp này lại không có chút gì yêu dị mà lại mang theo một loại tiên khí, khiến cho người ta phải nhìn vào thán phục si mê.
Khôi lỗi cũng chỉ có thế, nhưng mà hắn khác vật vô chi kia là bản thân có một vật, đó chính là hắn còn sống, cũng không hiểu tại sao mà như vậy có thể còn sống, nhưng lại trong ý trí lại có một cái gì đó đang thúc d·ụ·c hắn phải cố gắng sống tiếp, chỉ cần linh hồn này không bị dập tắt thì phải tiếp tục sống thật mạnh khoẻ.
Trong cơn mơ mang vậy mà lại thấy được giấc mộng kỳ lạ, một cái tu sĩ đã tiếp cận với lực lượng thiên địa vậy mà lại nằm mơ, thật là khó tin được.
Mà trong lúc hắn mơ màng nhập vào mộng đẹp thì bên trong mi tâm phát lên ánh sáng vàng thần bí, hắn như là một đóm sáng giữa khu rừng tối vậy, cũng có thể nói là tựa như một cây cột hút lôi, năng lượng trong khu rừng bất cứ loại gì không biết vật chất liền bao quanh Trương Phàm khiến nơi đó tràn ngập sức mạnh thánh khiết, những cái năng lượng này không tự giác mà được Bất Tử cùng Trường Sinh Công cho dẫn dắc vào trong từng sợi tế bào của hắn.
Từng phút từng giây trôi qua, hắn vẫn là lẳng lặng ngồi ở đó không hề phát ra bất cứ tiếng động gì, như một cái xác không có hồn phách mà từ từ đợi t·ử v·ong tới gần.
Một giấc mơ chính là mười năm, khi có giọt nước trên hang động nhiễu xuống mặt hắn thì cơn lạnh lẽo đã đánh thức giác quan tiềm ẩn của Trương Phàm, hắn dơ lên bàn tay tê dại của mình như là muốn bắt được điều gì đó nhưng hoàn toàn không thấy rõ những thứ trước mặt.
Cơ thể hắn nặng nề vừa đứng dậy, cơn đau đến nổi chấn động linh hồn phát ra từ nội tâm, cả cơ thể run rẩy tê dại cố gắng đứng vững, theo bản năng muốn đi về phía trước nhưng đột nhiên khựng lại ở đó, hắn đang suy nghĩ phải làm sao để di chuyển được.
Trước mắt hắn chính là một khu rừng vô cùng rộng lớn tràn ngập sinh mệnh chập chờn, tuy Trương Phàm không biết cách bao phủ thần thức nhưng mà cũng có thể thấy được qua đôi mắt tự nhiên, cái kia từng vệt sáng bay múa trong khu rừng không phải là vật thể thực chất, chỉ là những nguồn năng lượng không biết mà đã bao phủ lấy khắp nơi rừng rậm, từng vệt sinh cơ từ cỏ cây hoa lá tràn ngập lấy, thật sự là một nơi bảo địa.
Đầu nguồn chính là một vùng biển nhìn sơ qua lại vô cùng rộng lớn, mà bên trong nước biển lại là màu vàng óng lộ ra vô cùng dồi dào sinh cơ, lại là có t·ử v·ong khí tức trộn lẫn vào khiến cho lại thể hiện ra một loại nghịch loạn khó nói hết.
Nhưng mà lúc này Trương Phàm đúng là không hiểu những thứ này, hắn trong mắt thấy được nhưng trong miệng lại chỉ nói ra hai câu bình luận.
Mà cơn mơ kia chính là có thiếu niên ở bên trong một cái Đỉnh Lớn, bên ngoài đỉnh không hề thấy gì chỉ vì nó là một mớ hỗn độn không thấy rõ ràng qua mắt thường, Cổ Đỉnh chỉ là bay thật xa, thật lâu, cho đến khi tiếp cận với một mảnh ánh sáng phát ra tiên quang dày đặc thì nó đột nhiên dừng lại, tiếp theo đó bóng tối phủ xuống sấm sét giáng lâm, bên trên trời xanh của phía trong hỗn độn chỉ còn có ánh sáng đó đang phát ra một vệt đao năm tháng, cái kia đao chứa đựng nhân quả vật chất, cái kia ánh sáng chính là nhân quả thời gian, trong đỉnh thiếu niên chỉ mơ hồ nghe được một thanh âm.
Nhưng mà Trương Phàm vẫn là sống ở đó không hề buông bỏ, hắn cũng không có biết mình còn điều gì lo lắng, chỉ biết là ở trong ngực mình có một đoàn hơi thở lạnh buốt, nó đang luôn nhắc hắn phải tỉnh táo lại không được ý thức ly thể, lại có một cái cảm giác đến từ mi tâm, loại kia hơi thở quen thuộc yếu ớt như vậy nhưng lại mang theo cảm giác yên bình luôn đánh thức hắn bên trong t·ử v·ong.
P/s: Chắc mọi người sẽ thấy rất khó hiểu chương này nếu như không đọc rõ chương trước, vào nội dung của Chương sau mình sẽ nói rõ về cái hố này.
Cơn trống trải trong lòng hắn khiến cho tâm trí không còn sức chóng cự, nổi lòng cô đơn hay là tuyệt vọng buông xuống cảm xúc, nó đè nặng lấy hắn khiến không thể thở nổi, nhưng mà điều đáng sợ hơn là hắn còn không biết loại này cảm xúc là gì, trong mơ mơ màng màng mấy năm này cuối cùng thì mệt mỏi cũng giáng xuống trên thân, khoé mắt hắn chậm rãi đóng lại ngủ say chiềm vào giấc mộng.
Chương 148: Thăng Hoa Pháp.
Cỏ cây thơm mát, năng lượng lại nhiều như thế này khiến cho những tu sĩ vào đây dù cho là nổi lên lòng tham lam cũng sẽ chợt bình tĩnh trở lại, nói chi là Trương Phàm không biết dùng hồn lực thủ hộ bản trí cơ chứ, hắn sớm bị những luồng lực lượng thuần khiết này khiến cho trong lòng mỏi mệt lại bùng phát ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mi tâm hắn lại đột nhiên xuất hiện ra ký hiệu đạo văn màu vàng óng, bên trong đó lại ngồi xếp bằng một vị Tiên ở đó, trên đầu người này vậy mà lại có một cái đỉnh lớn tàn tạ không chịu nổi, cái đỉnh này như là là từng trải qua một cuộc chiến tàn khốc nhất thế gian vậy, bên trên có từng đạo vết tích không thể nào xoá bỏ được, ngay cả Thần Linh bên trong đều rơi vào giấc ngủ say.
Cơ thể hắn theo bản năng mà đứng lên nhưng lại không trụ nổi nữa mà té xuống mặt đất, cảm giác tê dại của thân thể hoà nhập vào bên trong bóng tối u tĩnh lại càng thêm làm hắn cảm nhận được một loại cảm giác khó chịu sâu sắc, mà loại này cảm giác chắc là được gọi là cô đơn đi.
Trương Phàm không tự giác bước chân ra ngoài theo nhịp điệu mà có thể di chuyển về phía trước, từng bộ pháp tuy là không thể nói là vững chắc nhưng mà nếu người trong nghề nhìn thấy được thì sẽ chợn mắt tròn to, vì bộ pháp kia lại trong nhịp điệu hỗn loạn lại lộ ra từng vệt đạo văn ngắm xuống dưới đất, vô cùng ảo diệu.
Thời gian lại cứ thế trôi qua, cái kia thân ảnh điều hiêu như là được hoàn toàn khắc ghi trong hang động, dường như người kia chính là ở đây đã rất lâu năm tháng rồi vậy, cảnh tượng này xuất hiện ở nơi này vậy mà lại khiến cho trong hang động sinh linh xem nó là tất nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Phàm không rõ thiếu niên kia nghe thấy gì, dù là nghe thì có lẽ ở trạng thái bây giờ hắn cũng không thể hiểu được, cái kia ánh sáng vỹ lực hoàn toàn chiếu xuống bao bọc lấy cơ thể hắn, tiếp theo là...
Giờ phút này trong cơ thể vị Tiên kia thì pháp cùng hệ thống đang đượng loại kia bên ngoài lực lượng thẩm thấu vào trong, nhưng lại phát ra từng tiếng kinh văn luyện hoá lấy bao phủ toàn bộ hỗn tạp lực lượng, Trương Phàm bên ngoài cũng là không tự giác được mà trong ngủ say sướng quá rên lên một tiếng, hắn hiện giờ rất là thoải mái.
Thân ảnh kia hồ đồ đi về phía trước, mỗi lần đi ra lại đột nhiên trở thành tàn ảnh biến mất, đến lúc xuất hiện thì đã đi ra khỏi cái động phủ kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh khí thuần khiết dung hoà với da thĩt khiến cho hắn bên ngoài có chút lộ ra sáng bóng, vô thường trắng nõn, nhưng đây cũng không phải như kiểu trắng nõn yếu ớt, mà là không nhiễm thế gian ô nhiễm, tiếp cận gần với tiên.
Tiếp tục đó là năng lượng thuần khiết từ bên ngoài ngập tràn vào, nhiều loại khí tức cực kỳ thuần thánh bao phủ lấy đang luyện hoá trên con đường hỗn tạp lực lượng, mà oán đăng bên trên cũng được khí tức chí thánh kia dung hợp lại, nó đang luyện hoá từ bên trong oán linh.
Tiếp theo đó chính là ba con đường lớn ở trên giữa biển, nó như là một thanh cầu nối đến thế giới bên kia bờ mà bắt dài qua, bên trên con đường lại có những ngọn đăng phát ra ánh sáng hắc ám lạnh lẽo, oán nghiệp bên trong tràn ngập, khí tức t·ử v·ong bao phủ lấy gần như là đè ép cực sinh năng lượng.
Ánh mắt hắn từ mơ hồ chuyển qua trong sáng, từ hoang mang chuyển thành trống rỗng, bên tai chỉ còn nghe tiếng những giọt nước được tích tụ bằng hơi nước từ từ chảy xuống con sông bên cạnh.
Từng bước từng dấu chân đi ra về phía trước từ hỗn loạn lại trở nên theo thứ tự, từ theo thứ tự lại trở nên mạnh mẽ, rồi từ trong lúc mạnh mẽ lại từ từ hạ xuống bình thường, đến lúc dưới chân từng vệt đạo văn cũng không còn thấy nữa.
Xung quanh ngập tràn lấy một mùi hương không rõ, đó chắc chắn chính là mùi hơi nước đang bốc lên, kể cả bên trong không khí cũng bất giác nở rộ ra một loại hương vị khó ngửi, Trương Phàm đôi mắt nhíu lại, trong bất giác từ từ mở ra đôi mắt lộ ra hai con ngươi đen òm.
Trên khuôn mặt kia đâu còn có loại đẹp trai đến mức yêu dị nữa chứ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ngập tràn tự tin như là không có gì là không làm được cũng đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại một loại trống rỗng đến đờ đẫn, không có bất kỳ gì cảm xúc trên khuôn mặt nhưng không phải là giống như thường ngày hờ hững không quan tâm, mà loại này không cảm xúc chỉ vì hắn thật sự không biết cách biểu lộ ra sao, cái thứ gọi là thể hiện bản thân cơ bản nhất của con người hắn cũng đã hiện tại quên rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất Đẹp! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.