"Ta bắt được rồi!".
Trương Phàm từ trong hư không bước ra bên ngoài nhân lúc hai con cự mãn đang bị đóng băng từ bên trong không kịp cho tên đồng tử kia thu hồi thì hắn đã dùng lực nắm lấy hai con cự xà, Trương Phàm sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào hư không thì một tiếng oanh minh từ phía trước nổ tung ra ngoài đánh bây lấy hắn.
Hắn cảm thấy không ổn trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm sau đó một điểm chỉ đến hư không trước mắt, Trương Phàm cũng không có quay lại nhìn đối phương vội vã quay lại sau lưng, lại tiếp tục bỏ chạy.
"Tiểu tặc chạy đi đâu!".
Đồng tử phía sau nhẹ nhõm né đi sát chiêu của Trương Phàm, hắn tức giận bàn tay phải tụ tập lấy hắc khí đập về phía trước ma quang.
Trương Phàm trên đường chạy trốn cảm thấy phía sau mình có chút lạnh buốt, hắn quay lại phía sau nhanh chóng bàn tay kết ra ấn quyết ngũ hành tụ tập lên quyền ấn của hắn, huyết khí cuồng bạo cũng phát ra, khủng bố một quyền trực tiếp đấm tới.
'Oanh!'.
Một đấm vừa chạm vào ma quang xong Trương Phàm dựa vào lực lượng xung kích của đòn đánh v·a c·hạm lập tức văng ra ngoài.
"Tiểu tặc trả ta bảo bối!".
Đồng tử định nhảy ra tiếp tục theo đuổi lấy hắn thì đột nhiên khí tức của thiếu nữ lúc trước cũng đã phá băng mà ra, một chiêu đùa băng được nàng chơi đến gắt gao khiến cho Đồng Tử không có cơ hội đuổi theo.
"Tiểu mỹ nhân từ từ ta lại chơi với nàng, giờ thì mau tránh ra đi nào!".
Đồng Tử sắc mặt trở nên dữ tợn cố cưỡng ép phá đi thế cục giãy giụa trốn thoát thiếu nữ, nhưng mà hắn dù có làm sao cũng không thể nào tiếp tục đuổi theo Trương Phàm được nữa.
"Mau cho ta ngăn cản hắn!".
Đồng tử sắc mặt đỏ bừng vô cùng nóng giận, hắn mấy chục năm nay lấy thái âm nữ tử để tu hành thì toàn bộ phần dư đều đem đi luyện hóa cho cự mãn kia, nếu như là để hai con cự mãn cho mất thì xem như toàn bộ tài sản của hắn tích tụ một đời cũng không còn.
Lão già tóc trắng cùng với n·ữ q·uái với gương mặt nhăn nheo đang giao tranh với thiếu niên tiên môn, hai người đánh một đều là cùng tu vi vậy mà ma tu không thể nào ngay lúc chém g·iết người trước mặt, mặc dù là tiên môn thiếu niên cũng bị đè lên đánh nhưng mà cũng không thể nào tổn thương đến tính mạng của hắn ngay lập tức.
"Hai cái lão già kia, tuy là cùng ta chung thế hệ nhưng lại bây giờ huyết khí khô héo thế kia thì làm gì ta, các ngươi đây là tự chịu hậu quả khi tu luyện ma công!".
Thiếu niên cười lạnh, đừng nhìn bên ngoài hắn chỉ có 17 18 tuổi, nhưng mà nếu tính tuổi thật của hắn thì đã là gần một trăm tuổi rồi, cùng với hai người kia là cùng thế hệ nhưng lại nhìn tướng mạo thì có thể phát giác ra thiếu niên này tu vi cao thâm bao nhiêu.
Cả ba người đang giao chiến kịch liệt với nhau nhưng vẫn chưa thể nào phân ra thắng bại thì đột nhiên tiếng hét thất thanh của Đồng Tử chuyền vào tai, hai cái lão quái khuôn mặt khẽ biến quay đầu lại nhìn về phía Trương Phàm chạy trốn, đôi mắt hai người phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thiếu niên thì ngược lại thần thái khác biệt hai người, hai con cự mãn kia chính là pháp khí bổn mạng của hắn, bây giờ không còn thì chẳng khác gì hổ mất đi răng nanh, người mất đi hai cánh tay, hắn ánh mắt phát ra ánh sáng.
- Bây giờ không thừa cơ bổ đao thì đến khi nào.
Hắn nghĩ cũng không nghĩ bỏ đi hai lão đang giao chiến với hắn nãy giờ, dưới chân phát lên ánh sáng tự bước đạp xuống hắn tốc độ đột nhiên tăng nhanh, tay phải linh khí hội tụ hành hóa thành một cái đỉnh lớn đập hướng tới Đồng Tử.
"Cẩu tặc tiên môn vô sĩ!".
Đồng Tử không có phản ứng kịp thời b·ị đ·ánh bay nơi xa, khóe miệng hắn liên tục phun ra ngụm máu lớn, sắc mặt lại càng thêm trắng bệt, thân hình chập chờn khó mà đứng vững.
Hai lão kia thấy đối thủ của mình tự nhiên biến mất, sau đó lại nghe thấy tiếng hét thảm của Đồng Tử, hai người nhìn nhau một cái sau đó bà già tóc trắng khuôn mặt nhăn nheo kia hướng đến Trương Phàm đuổi bắt tới, còn lão quái còn lại thì hướng đến đồng tử bay đến bảo hộ hắn.
Thiếu nữ khuôn mặt vẫn là bình tĩnh như trước, nàng bước chân trực tiếp động đậy một bước đi ra chặn đường lấy bà già đang đuổi theo Trương Phàm, thiếu nữ âm lực tụ tập trong bàn tay một cái trực tiếp bóp tới hướng cổ của bà lão.
Bà lão sắc mặt khẽ biến, ả trên tay trượng sắt phát ra mịt mù sương mù đen cùng với âm lực giao tranh một cái, bà lão muốn lui ra phía sau nhưng bị thiếu nữ đóng băng lấy hư không lại, nàng điều khiển xung quanh linh khí tụ tập lại thành từng viên băng nhọn sau đó phóng tới hướng bà lão.
'Keng keng'.
Trên tay bà lão trượng sắt thôi động ở trên không trung đánh nát từng mảnh hàn băng sắc nhọn trên hư không rơi xuống, nàng trên đầu đột nhiên hiện ra một chiếc đầu lâu trực tiếp bay tới muốn cắn nuốt lấy thiếu nữ.
Nhưng mà lúc này biến cố lại diễn ra tại thời điểm này, Trương Phàm bóng dáng ở xa xa kia lại tự động mờ mịt biến mất, mà ở trong hư không lại xuất hiện Trương Phàm hiện lên đột ngột, hắn trên tay nhanh chóng bấm ra pháp quyết trực tiếp bùng nổ ra sát chiêu.
"Ngũ hành kiếp quang!".
Trong cơ thể hắn năm cái căn nguyên ngũ hành phát da, năm màu ánh sáng hiện ra có từng đạo văn khác nhau phát ra sát cơ ngập trời, năm màu ánh sáng lại gọp lại thành một rồi đập tới hướng đầu lâu đang hiện ra trên đầu Bà Lão.
'Oanh!'.
Đầu lâu trên đầu bà lão b·ị đ·ánh cho nổ tung, sức mạnh phản phệ khiến cho bà lão lùi ra phía sau khuôn mặt trắng bệt, lão vội vã kết ra ấn quyết định cố lại bản thân sau đó điểm lên mi tâm củng cố lại đan thể của mình, nàng trong mắt sát ý vừa nổi muốn quay mặt lại phía sau thì cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, lão bước chân khẽ động chạy trốn tại nơi đó.
'Ầm'.
Ngay lập tức chỗ lão vừa đứng đột ngột hư không cũng đã bị đóng băng lại, từng mảnh băng tinh ở trên hư không vậy mà b·ị đ·ánh nát ra chia rẽ ra vô số lần đập ra mọi địa phương.
Trương Phàm không có nhìn lấy trận chiến phía trước, hắn trốn vào trong không che giấu lại khí tức của mình, muốn hắn đánh lén thì còn có thể, nhưng cho hắn cùng với Kết Đan Đỉnh Phong đối chiến thì thật sự nói có mười cái Trương Phàm cũng không đủ cho người ta g·iết c·hết.
Thiếu nữ cũng không có để ý Trương Phàm chạy trốn, ngược lại là nàng còn giúp hắn một tay ngăn chặn lấy bà lão ma tu này, dù sao nhờ vào Trương Phàm mới có thể thay thế tình thế trước mắt.
Từ ba đánh hai không ai làm gì được ai cho đến lúc Trương Phàm xuất hiện thì tình thế quả thật là đảo ngược lại hoàn toàn, từ Đồng Tử hai bản mạn linh khí bị lấy mất cho đến một kích của hắn làm cho bà lão b·ị t·hương nặng, bây giờ thiếu nữ cùng với nam tử có phần chắc chắn sẽ giữ lại được một trong ba người này.
Trương Phàm tất nhiên là không có hoàn toàn chạy trốn, đối với hắn pháp bảo của đồng tử chỉ là thuận tay mà lấy khiến cho tiên môn lơ là về hắn mà thôi, mục tiêu chính của hắn là món bảo vật được tiên môn đưa ra để dụ chúng địch kia, đó mới chính là bảo vật chính hắn muốn đoạt được.
Niết bàn xích lệ hình dáng của nó đỏ rực như máu phượng hoàng, trên bề mặt sáng lấp lánh có hoa văn thần phượng vô cùng bắt mắt, bản chất của nó là thuần dương cho nên vô cùng cứng cáp, chuyền thuyết kể rằng phượng hoàng là một trong tứ thánh thú sau khi cùng với hung thú viễn cổ giao chiến nên b·ị t·hương nặng, nó sau đó tự mình biến thành một dãy núi lửa, vì lo lắng trong quá trình niết bàn tái sinh làm hại đến sinh linh cho nên đã nhỏ ra một giọt bản nguyên huyết pha lẫn với nước mắt của phượng hoàng tạo ra vật chí dương cứng cáp nhất, mà vật này lại dùng chỉ để bảo vệ một cái tinh cầu không bị phượng hoàng trong quá trình niết bàn làm cho nướng chính.
Mấy trăm vạn năm sau phượng hoàng niết bàn thành công sau đó thu lấy tinh huyết của bản thân lại, còn vỏ bọc của tinh huyết chỉ còn lại có nước mắt của phượng hoàng mà thôi, tuy là như vậy nhưng mà cái này niết bàn xích lệ vẫn là một vật bấu khó kiếm được cho tu sĩ tu luyện thái dương lực.
0