Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 96: Sát Mầm!.
Người mặc giáp sợ hãi bước chân không tự giác mà lùi về sau, hắn trong ánh mắt lộ ra không bình tĩnh nhìn về phía Tiên của Trương Phàm, một cái suy đoán không thể tin đến từ trong lòng hắn không chắc chắn mà mọc lên.
- Sức mạnh hồi phục kinh khủng này làm sao có thể tồn tại được với tu sĩ cấp bật này cơ chứ, dù là công chúa tộc ta cũng khó mà đạt được mức năng lượng này.
Trong lúc suy nghĩ hắn cũng liên tục lui về phía sau, trên mi tâm cái kia dấu ấn lại càng thêm trở nên rực rỡ muốn phản ứng lấy cái gì đó.
- Huyết mạch của ta vậy mà không hề có phản ứng với người này điều này dĩ nhiên tên này không phải tộc ta thất lạc, nếu đã không phải hoàng tộc người vậy mà có thể có sức hồi phục như thế này chỉ có thể sử dụng bí pháp hay là pháp bảo.
Hắn trong mắt lại càng thêm lộ ra tham lam, trong đầu đã chắc chắn bảo vật được giấu trong ngôi làng này nhiều năm sợ rằng chỉ có Trương Phàm đang nắm giữ, điều này khiến cho hắn càng thêm có ý định g·iết lấy thiếu niên trước mặt để đoạt bảo vật.
Trương Phàm trong nháy mắt này trên khuôn mặt cũng hiện lên một đợt đùa cợt hiếm có, hắn thấy được nét tham lam do tên kia biểu hiện ra khiến cho hắn thấy người này đúng là không biết sống c·hết, đã đến tình thế này mà cũng nghĩ đến cái gọi là bảo vật thì cũng không biết nói độ tham lam của người này là thật sự điên hay là có vốn liến g·iết hắn nữa.
Lúc này Tiên Thân cũng đã một phát di chuyển biến mất tại đó, khi nó hiện ra thân ảnh đã là phía sau người mặt giáp, bàn tay hắn nắm chặt lại thành quyền mà đấm ra, quyền thế oanh minh trên không trung đánh nổ nát vụn nhà ngối xung quanh, một loại khí thế áp đảo ở trong quyền này toát ra mang khí thế vô địch muốn đấm nổ nát toàn bộ mọi thứ trước mặt nó, nhưng lúc này người mặt giáp cũng không có gì lộ ra sợ hãi mà vận dụng thân thể nhục thân phóng thẳng lên quyền thế khổng lồ kia, hắn trên mi tâm hiện lên dấu ấn cũng đột ngột thiêu cháy hóa vào lòng bàn tay năng lượng cực nóng, hai đòn đánh ngỡ như là toàn lực nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng đối đầu một cái rồi lại giữ lấy khoản cách.
"Giao ra bảo vật sẽ cho ngươi có một chỗ tồn tại ở thế giới này, nếu không chỉ có c·hết phần!".
Người mặt giáp lộ ra tức giận róng lên, hắn thâm tâm kêu gọi lấy bản mệnh pháp khí của mình nhưng mà cơ thể lại phát ra nhanh nhẹn di chuyển lên mái nhà xung quanh, hắn đột ngột trên miệng mình cắn ra một ngụm máu lớn sau đó bàn tay liên tục kết nên cổ lão ấn quyết.
"Phượng Hỏa!".
Một ngọn lửa lớn từ trong miệng hắn phóng ra bên ngoài vậy mà chọn cách bỏ qua sự xuất hiện của Tiên thân mà trực tiếp lựa chọn t·ấn c·ông bản thể là Trương Phàm.
Trương Phàm khuôn mặt vẫn là bình tĩnh như thường đứng đó không nhúc nhích, hắn cảm nhận được trên ngọn lửa này chứa đựng một loại tịch diệt khó nói, mờ ảo bên trong ngọn lửa dường như có bóng dáng một con phượng hoàng đang dùng ngọn lửa này tịch diệt bản thân để đi đến niết bàn vậy, dị tượng hết sức kinh khủng.
Nhưng mà phía sau hắn là căn nhà nhỏ của hắn cùng với nàng, hắn không thể lùi bước dù chỉ là nửa nhịp chỉ vì nàng đang trong quá trình lột xác hóa bướm, chỉ cần Ngọc Liên thành công thì hắn sẽ không cần nhìn thấy Ngọc Liên phải đau khổ mỗi đêm nữa.
"Thủy Hành Pháp, Tiên Thân Thủy Thân Thuật!".
Cơ thể Tiên Thân khổng lồ như vậy mà đột nhiên bị hơi nước bao phủ quanh người, hơi nước này nhiều đến nổi bao phủ thân hình khiến cho hóa nên thực thể lại là một lá chắn nước, mà Tiên Thân cơ thể lại nhanh chóng hóa thành một đạo hàn quang xuất hiện trước người Trương Phàm tuy là vậy hắn cũng cảm nhận được nguy cơ kia chưa thể tiêu tán.
Cơ thể Trương Phàm đột nhiên vận hóa lên đạo văn tự hành sắp xếp thành hình, hắn bên trong pháp có hai con đường lớn đều phát sáng bùng nổ ra linh lực kh·iếp người lan tỏa ra xung quanh hóa thành vô hình khí cơ chuyền độ cho Tiên Thân.
'Oanh!'.
Kinh thế hãi tục một màn đột nhiên xuất hiện, cả ngôi làng lớn này đột nhiên đều hóa thành biển lửa hừng hực thiêu cháy, chỉ để lại chính giữa đó là một thân khổng lồ ống ánh tiên thân bao phủ bằng lớp áo giáp nước, phía sau hắn là một căn nhà nhỏ lập lòe lấy âm độ bao quanh không chút nào có nhiệt độ nóng bỏng, dù là ngọn lửa kia nhiệt độ của nó viễn siêu những thứ bình thường pháp khí phát ra nhưng cũng không thể nào làm cho căn phòng kia phải nóng lên dù cho là nửa điểm.
Người mặt giáp ánh mắt co rút lại nhìn về phía sau lưng Trương Phàm ngôi nhà, một tia ánh sáng lộ ra ở trong đầu hắn, lúc này pháp khí bản mạng của hắn là thanh chiến thương dài ba mét cũng đã hoạt động lại, chỉ thấy nó giống như một đạo ánh sáng mà dùng tốc độ nhanh nhất từ phía sau Trương Phàm đâm tới.
Trương Phàm nhìn cũng không quay đầu lại mà ánh mắt vẫn như thế bình tĩnh, trong cơ thể hắn Ngũ Hành Linh Căn đang hoạt động liên tục, một tia ánh sáng trong cơ thể hắn lộ ra.
"Ngũ Hành Pháp, Thổ Thuật Hóa Hình!".
Đột nhiên từ dưới đất hàng loạt đất đá mọc lên sau đó tự động hóa hình thành một cái bàn tay lớn chụp gọn lấy chiến thương vào tay mình, nhưng lúc này chiến thương vậy mà bùng nổ bên trong một khí thế kinh người một phát đâm thủng lấy bàn tay thổ thuật mà không chút nào lộ ra suy yếu khí thế hướng đến Trương Phàm bay tới.
Người mặc giáp ánh mắt đột nhiên sáng lên bắt được một cơ hội này thôi động cấm pháp trong người phun ra ngoài một ngụm máu lớn, nhanh chóng hắn phía sau đột ngột mọc ra một đôi cánh lửa chỉ nhẹ nhàng đập cánh một cái tên này liền biến mất, mà thứ hắn nhắm đến đó là phía sau Trương Phàm ngôi nhà nhỏ kia, theo hắn thấy bảo vật là được tên thiếu niên kia giấu vào trong, lại bảo vật âm khí quá sức kinh khủng khiến cho hắn không giám tới gần mới nhiều năm thủ hộ trong ngôi làng phàm nhân này, mà người mặc giáp tự tin mình là nắm chắt được bảo vật bên trong chỉ vì hắn huyết mạch đặc biệt đủ để đối trội với hàn băng cho nên có thể an ổn lấy được.
Lúc vừa thấy người mặc giáp dùng cấm thuật mọc ra hai cánh lửa Trương Phàm khuôn mặt cũng đã biến đổi, hắn trong mắt hiện lên sát cơ chưa từng có nhìn lấy phía trước người kia biến mất trước mặt mình, một loại không hiểu muốn g·iết người lại đột nhiên xuất hiện trong lòng khiến cho hắn không tự giác nổi lên ý định phải diệt trừ đế quốc của người này xúc động.
Mắt phải Trương Phàm đột nhiên phát lên tia điện đỏ như máu, một loại sấm sét kinh thế từ trong mắt hắn khóa chặt lấy khí tức của người mặc giáp, trên không trung loại kia hủy diệt năng lượng thuần túy lại đột ngột xuất hiện nhưng lại khủng kh·iếp đến nổi khiến cho người ta phải kinh hãi.
Lúc này thơi gian chưa tới một giây thanh chiến thương kia đã tới gần phía sau Trương Phàm thì bị thân ảnh của Tiên xuất hiện đột ngột phía trước, nó lấy một tay dán xuống trong lòng bàn tay như là họa địa di lao nắm lấy chiến thương, dù là bàn tay kia đang dùng tốc độ rất nhanh mà từ từ rạn nứt ra như trong quá trình suy bại thì cũng không muốn cây chiến thương này có chút nào di chuyển tiếp hoạt động.
Mà lúc này chưa đến thời gian một giây trôi qua mà người mặc giáp lại có thể nhanh chóng bay đến gần ngôi nhà, thậm chí hắn đã bay qua người Trương Phàm mà không cho hắn phát giác được, thế nhưng đột nhiên cơ thể hắn bị khựng lại cảm giác phía sau như là có một cái gì đó cực kỳ nguy hiểm khóa chặt lấy chính bản thân, hắn trong tâm trí phán đoán ra được nếu mình không nhanh chóng ra tay thì chỉ sợ sẽ bị lập tức tiêu diệt hoàn toàn.
Người mặc giáp không có chút gì chần chừ mà nhanh chóng dừng lại cơ thể, sau đó không biết sử dụng bí pháp nào mà chặt đứt khí tức trong cơ thể không cho nó toát ra bên ngoài, mà sau khi hắn làm như vậy thì cái nguy cơ kia lại tan biến mất đi.
Vì khí tức trên cơ thể của hắn biến mất mà 'Cửu Thiên Diệt Linh' cũng không còn mục tiêu chi đuổi mà tiêu tán, Trương Phàm ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, tuy là vừa nãy tình thế chỉ diễn biến chưa tới hai giây nhưng mà hắn cũng cảm nhận được độ đáng sợ của người này khi đấu pháp, tên kia nói về suy đoán chiến đấu hay là độ thông minh cảm nhận nguy cơ và giải quyết đều là quá nhanh, nhanh đến nổi hắn cũng xin nhận hạ phong, nhưng mà việc hắn làm lại khiến cho Trương Phàm đã nổi lên sát cơ trong lòng.
"Đế Quốc liên quan đến Phượng Hoàng ở Đông Hoang này sao".
Hắn trong mắt đã lộ ra một tia máu tươi, một hạt giống đen chứa đựng sự g·iết chóc cũng đã được hắn gieo xuống đợi ngày nảy mầm, mà ngày đó chắc chắn không còn xa.