Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


Nghĩ đến đây, Văn Văn cảm thấy vui vẻ như trẻ con được nhận kẹo, lập tức xách chiếc vali và hai túi đồ lớn lên.

“Được, nhưng hãy cố gắng tránh để con bé gặp những chuyện này.” Triệu Lan không thể đưa quyển sổ cho Văn Văn, nhưng có thể để anh ghi lại. Nếu xảy ra sự cố thì anh cũng có thể chăm sóc cho cô.

“Tất nhiên, phép tính này không chính xác. Vì trong bộ não con người còn nhiều yếu tố không chắc chắn. Nhưng... trò chơi số học ở huyện này tôi chưa từng thua bao giờ cả.”

Cũng có thể là do cô ấy chưa từng xem siêu nhân nữa…] (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Văn lập tức xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi, trong khi đó Triệu Huyền vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra, vô tư bước đi phía trước.

Triệu Lan và Văn Văn ngồi trò chuyện, đợi Triệu Huyền ăn xong để cùng dọn bát đũa.

“Đội phó Lý.”

“Cháu có thể chụp lại không ạ?”

Từ Chí từ bàn làm việc ném sang một ánh mắt đầy ẩn ý “Cô khổ rồi”.

“Ồ, Tiên Nhi cũng đến sớm vậy à?” Lý Giai Trinh nhìn đồng hồ treo trong sảnh, còn 15 phút nữa nữa mới đến giờ làm chính thức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Giai Trinh chỉ vào một đống hồ sơ chồng chất trên bàn. Văn Văn hiểu ý, dẫn Triệu Huyền đến trước cửa phòng tài liệu.

Triệu Huyền thực hiện một phép tính xác suất đơn giản.

Còn Triệu Huyền rõ ràng không phải kiểu ăn nhiều. Cô ăn từng miếng nhỏ, đến khi Văn Văn ăn xong 3 bát rồi mà cô vẫn chỉ mới ăn xong bát đầu tiên.

Chưa đầy 2 tiếng, Triệu Huyền đã hoàn thành việc phân loại “núi tài liệu” thành 5 chồng lớn, phần còn lại chỉ cần xếp theo số hiệu vào phòng tài liệu.

Trong chuyện xử lý quan hệ giữa người với người, có vẻ Triệu Huyền không giỏi lắm, vì vậy cô không thể làm kinh doanh được. Thật tiếc cho tài năng toán học xuất chúng của cô.

“Dù cậu không hỏi, tôi cũng muốn nói với cậu.” Triệu Lan lấy ra một quyển sổ nhỏ, trong đó ghi lại những thói quen đặc biệt của Triệu Huyền.

Sự tự tin và tự mãn của những người mắc AS thực ra có liên quan với nhau. Mà đối với hầu hết mọi người, sự tự tin và tự mãn cũng có mối quan hệ nhất định. Hết chuyện phiếm rồi, chương sau chúng ta sẽ đi ghi lời khai!

Cô sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.

Chắc cô sẽ vui lắm đây.

Văn Văn giúp bê bát đũa từ bếp ra, còn Triệu Huyền ngồi trong phòng khách chờ ăn.

Văn Văn lại nhìn khuôn mặt của cô gái lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Sau khi thanh toán xong, Triệu Huyền mở vali và xếp những thứ như giấy vệ sinh vào trong.

Nhân lúc Triệu Huyền không có ở đây, Văn Văn cẩn thận hỏi.

Dịch nghĩa: Một dải nắng chiều bao phủ mặt nước, nửa sông vẫn xanh biếc, nửa sông đổi màu đỏ.

Cô nhìn mặt trời từ từ lặn xuống, nhẩm lại câu thơ từ trong trí nhớ rồi chậm rãi cất lời như muốn tán dương vẻ đẹp trước mắt.

Thấy hai người họ, Từ Chí lập tức giơ thẻ ăn cơm lên vẫy vẫy.

Lúc thanh toán, Triệu Huyền sử dụng tất cả các phiếu giảm giá, màn hình của thu ngân hiển thị hàng loạt điều khoản giảm giá màu đỏ.

“Cửa hàng tiện lợi ở cổng bán đồ uống khá đắt, cửa hàng nhỏ ở góc đường rẻ hơn.”

Nhưng Triệu Huyền chẳng hề để ý, thậm chí không nhìn Từ Chí lấy một cái, cô chỉ tập trung vào công việc của mình.

Văn Văn ăn rất sảng khoái, hết bát này lại tới bát khác khiến Triệu Lan vô cùng vui vẻ. Người già thường thích nhìn người thân ăn uống ngon lành.

Văn Văn cố gắng dùng kho ngôn từ nghèo nàn của mình để nghĩ lời khen, nhưng trong đầu anh mãi không bật ra từ ngữ hoa mỹ nào.

“Vậy thì cháu sẽ không khách sáo nữa.”

“Nhất đạo tàn dương phô thủy trung,” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đội phó Lý.” Văn Văn chào trước, Triệu Huyền cũng chào theo.

Nghĩ đến đây, Văn Văn thấy hơi ghen tị với Triệu Huyền.

Khi cả hai bước ra khỏi siêu thị, trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn đỏ rực ngập tràn phía chân trời. Trên cầu, Triệu Huyền bị sắc đỏ của hoàng hôn thu hút.

[Nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt.]

Nhưng mà...

“Cậu cũng thấy đó, con bé rất thông minh, khả năng phân tích logic rất mạnh.” Triệu Lan thở dài: “Nhưng ông trời lại… Haiz...”

“Đây là căng tin chính của chúng tôi. Đồ ăn cũng tạm được, nhưng chắc không thể sánh bằng đồ ăn nhà cô đâu.”

Câu thơ bật ra từ miệng Triệu Huyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồ dùng hằng ngày của Văn Văn đều do mẹ mua giúp, anh chưa bao giờ tự mua những thứ này, nói gì đến tính toán chuyện giảm giá.

Nghe câu hỏi của Văn Văn, Triệu Lan cũng hiểu ra. Đây là một căn bệnh hiếm gặp, nếu cục cảnh sát muốn tuyển Triệu Huyền thì chắc chắn họ đã điều tra thông tin về cô rồi.

Nếu có thể, Văn Văn thật sự muốn mời Triệu Lan vào làm ở căn tin của cục cảnh sát.

Khi hai người quay lại văn phòng, Lý Giai Trinh đang cùng Từ Chí sắp xếp công việc trong tuần.

Trước mắt anh là một cô gái dường như chưa từng trải qua những điều tồi tệ đó, ai cũng thấy cô của bây giờ không hề sợ hãi hay mất niềm tin, vẫn tự tin và kiêu hãnh như vậy.

Văn Văn bị cách miêu tả của Triệu Huyền làm tan nát cõi lòng, nghĩ lại thì thà rằng anh đóng vai yếu đuối còn hơn.

May mắn là Văn Văn không phải kiểu người để bụng. Ngược lại, anh luôn tìm lý do tích cực để tự an ủi mình.

“Nếu ra ngoài có thể xin tiền trợ cấp bữa ăn.”

Dù chỉ là mấy món ăn gia đình đơn giản nhưng hương vị rất tuyệt vời. Rau sống tự trồng có độ giòn và ngon miễn bàn. Bò xào vị cay, thịt bò mềm ngọt, ăn kèm ớt cay khiến người ta có thể ăn liền 3 bát cơm.

“Canh miến thịt viên này thơm quá.” Một bát canh nóng vào bụng khiến mệt mỏi tan biến trong hương thơm thanh khiết.

“Như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn cho anh.” Triệu Huyền nói một câu mà Văn Văn không ngờ tới.

So với khi mới gặp, Triệu Lan đã thân thiện với anh hơn nhiều. Văn Văn nhớ lại hồ sơ đã đọc về những việc Triệu Huyền gặp ở trường.

“Cháu đi luôn à? Ở lại ăn tối đi.”

Sáng hôm sau, Triệu Huyền đến trước cửa đội cảnh sát hình sự từ sớm. Văn Văn dẫn cô vào làm thủ tục, vừa lúc gặp được Lý Giai Trinh.

“Cô... giỏi thật đấy.” Văn Văn nhận lấy chiếc vali từ tay Triệu Huyền, nhìn cô gái với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

“Không sao đâu, tôi khỏe mà.” Văn Văn nhẹ nhàng giơ mấy món đồ trên tay lên.

Trong mắt Triệu Lan, Triệu Huyền là người dễ tổn thương như những điều bà đã cẩn thận ghi chép lại. Nhưng ở bên ngoài, Triệu Huyền lại là người có thể đảm đương mọi việc, giống như khi cô có thể đối diện với xác c·h·ế·t trong rừng một cách bình thản, thậm chí còn bình tĩnh hơn những người bình thường khác.


Triệu Lan ngồi trên xe lăn, tuy hơi bất tiện nhưng cũng không cản trở việc nấu ăn của bà, chỉ là đồ ăn cần Triệu Huyền và Văn Văn tự mình mang ra ngoài. Văn Văn đã đói từ lâu rồi, chỉ là anh ngại không tiện nói ra mà thôi.

“Sau này, nhờ cảnh sát Văn quan tâm chăm sóc cho Tiên Nhi nhiều hơn nhé.” Triệu Lan rót thêm nước cho Văn Văn.

“Tôi biết điều này rất phiền, nhất là thời gian gần Tết, có những chuyện khó tránh được. Nhưng… nếu có điều kiện, tôi thật sự hy vọng cậu có thể giúp nó tránh gặp phải những điều đó.”

Văn Văn lại ngước nhìn vào bếp, nơi Triệu Huyền đang dọn dẹp, nhớ lại dáng vẻ của cô khi ánh đỏ của hoàng hôn chiếu vào gương mặt cô. Có lẽ, cô không hề yếu đuối đến thế, đúng không? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đây là đống tài liệu chưa được sắp xếp. Mỗi tập hồ sơ đều có số thứ tự. Cô chỉ cần sắp xếp chúng vào đúng kệ theo số thứ tự là được.” Văn Văn cầm một tập hồ sơ lên, chỉ cho Triệu Huyền vị trí ghi số thứ tự.

“Khỉ đột...”

“Văn Văn, chiều nay lại đến nhà tang lễ điều tra về Vương Lệ đi. Dẫn Triệu Huyền theo nữa, cô ấy quen thuộc nơi đó hơn cậu.”

“Đây là một sự kiện có xác suất nhỏ. Nếu xác suất xảy ra lỗi của tôi là 0.01, thì xác suất viết đúng 300 con số là (1-0.01) mũ 300, khoảng 0.05. Nghĩa là tôi chỉ có 5% cơ hội giành được phần thưởng mà thôi.”

Chương 11

-

Phân loại, đọc tài liệu, sắp xếp và quản lý tài liệu.

Thì ra cô cũng sẽ quan tâm đến cảm nhận của đối phương, chứ không phải hoàn toàn không cảm nhận được lòng tốt của người khác đối với cô như mọi người thường nghĩ.

“Về phần xét nghiệm DNA, không thể chứng minh nạn nhân có quan hệ với Lý Phương Minh, nhưng tôi có cảm giác anh ta chắc chắn có liên quan đến vụ này. Ngân hàng cũng đã kiểm tra thấy có giao dịch chuyển khoản 100.000 tệ, hiện đang xác minh.”

“Ồ, nhìn vậy mà anh khỏe thật, giống như khỉ đột ấy.”

[Rõ ràng là mình cũng học nhiều thơ cổ mà, sao lúc này lại chẳng nghĩ ra gì cả?]

--------------------

Văn Văn làm động tác “Ok”.

“Lần sau giúp tôi mua ít đồ nhé, đi cùng cô thật là tiết kiệm.” Văn Văn nói lớn đến mức cả cục cảnh sát đều nghe thấy. Nhưng Triệu Huyền không để ý, cô chỉ nghĩ rằng anh đang ngưỡng mộ khả năng tính toán của mình mà thôi.

“Tiên Nhi, chỗ ngồi của em ở đối diện Văn Văn, gần phòng tài liệu. Buổi sáng em cứ sắp xếp lại mấy tài liệu này trước đã nhé.”

Nghe vậy, Triệu Lan cũng yên tâm phần nào. Điều bà lo lắng nhất là những chuyện thị phi không đáng có.

[Vậy là trong lòng cô ấy, mình giống như một con khỉ đột à?]

Tài liệu trên kệ sắt vừa nhiều vừa lộn xộn. Triệu Huyền xắn tay áo lên, kiên nhẫn kiểm tra từng tập một. Cô đọc nhanh, mỗi tập đều được sắp xếp gọn gàng. Những trang nào đặt sai, cô đều nhanh chóng phát hiện và sửa lại đúng vị trí rồi cho vào tập hồ sơ tương ứng.

Nghĩ lại thì công việc quản lý tài liệu quả thực rất phù hợp với cô.

“Đi taxi có thể được hoàn lại tiền, nhưng tốt nhất là nên tự lái xe.”

Căng tin lớn nằm ở tầng hai, hiện tại đang phục vụ bữa sáng. Văn Văn dậy sớm để tập thể d·ụ·c nên đã ăn sáng lúc 6 rưỡi, còn Từ Chí thì vẫn đang xếp hàng mua bánh bao.

Văn Văn ngoan ngoãn dẫn Triệu Huyền đi tham quan.

“Cháu thấy cô ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm tốt công việc. Bà không cần lo lắng đâu.” Văn Văn khẳng định năng lực của Triệu Huyền: “Còn về những chuyện khác, người trong cục chúng cháu đều rất tốt.”

Văn Văn gật đầu, nhìn bức ảnh chụp lại từ cuốn sổ trên điện thoại. Thì ra có những điều mà Triệu Huyền thật sự không thể chấp nhận được.

“Được thôi, anh có thể nói trước cho tôi những thứ cần mua, tôi sẽ xem giá trước, so sánh với giá niêm yết rồi tính toán phương án mua sắm hợp lý nhất trong thời gian ngắn.”

“Không phải chứ? Một Văn Văn đã đủ rồi, giờ lại thêm một người là vua cần cù nữa à?”

Lý Giai Trinh kiểm tra sổ ghi chép, xác nhận thời gian rồi quay sang liếc nhìn Triệu Huyền và Văn Văn.

“Văn Văn, cậu dẫn cô ấy đi một vòng quanh cục cảnh sát đi. Dẫn cô ấy xem nhà vệ sinh và căng tin nữa nhé.”

Miến mềm mịn, thịt được nắm thành viên chắc tay, ăn dai dai rất ngon.

“Đã rõ.”

Tổng cộng chỉ mua hơn 300 tệ một chút. Văn Văn nhìn đống hàng hóa như một ngọn đồi nhỏ trước mặt, tất cả đều đã được cô tính toán rõ ràng.

“Rõ.”

Từ Chí nhìn “núi tài liệu” biến mất, than thở như muốn khóc. Anh ấy chỉ là một người bình thường, đâu cần phải bị trừng phạt thế này khi làm việc cùng những “quái nhân” như bọn họ chứ.

Triệu Huyền tự tin nhìn thẳng vào mắt Văn Văn, không ngại ngùng, không e dè, trông cô lúc này như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.

“Bán giang sắt sắt bán giang hồng.” (*)

Văn Văn tự nhủ, chắc chắn là thế rồi. Vì cô chỉ xem sách khoa học nên chưa từng xem siêu nhân cũng là điều bình thường. Lần tới, anh sẽ rủ cô xem phim siêu nhân.

Hôm nay có canh miến thịt viên, bò xào và rau xà lách.

“Giỏi quá!” Văn Văn cũng không tiếc lời khen ngợi. Triệu Huyền như một con cáo đang cong đuôi tự hào, vui vẻ hẳn lên.

Còn Triệu Huyền không hỏi gì kỳ lạ, cô chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ.

Văn Văn rút điện thoại ra, nhỏ giọng hỏi.

Sao lại có người đẹp đến vậy?

Văn Văn giới thiệu rất chi tiết như sợ mình bỏ sót điều gì đó.

[Nhưng sao lại là khỉ đột chứ? Siêu nhân cũng khỏe mà.

Công việc dọn dẹp bát đũa là phần việc của Triệu Huyền. Cô đeo găng tay, dùng nước nóng rửa sạch bát đũa và dùng cả nước rửa bát mới mua hôm nay, trông có vẻ rất hài lòng.

Văn Văn nhìn vẻ tinh tường của cô, đột nhiên nghĩ rằng nếu cô làm kinh doanh thì chắc chắn sẽ rất thành công.

Cứ như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) (*) vậy.

“Bệnh của Triệu Huyền, không nghiêm trọng chứ ạ?”

(*) Hai câu thơ trong bài thơ “Mộ giang ngâm” của Bạch Cư Dị.

Về đến nhà họ Triệu, sau khi xếp đồ đạc theo ý cô, Văn Văn chuẩn bị rời đi.

(*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): Một số bệnh nhân OCD có thể lặp đi lặp lại các hành động sạch sẽ, nhưng họ không hề muốn như vậy. Họ buộc phải giữ mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, nếu không họ sẽ bị căng thẳng tột độ. Cần nhấn mạnh rằng không phải ai mắc OCD cũng gắn liền với sự sạch sẽ quá mức.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11