Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Kẻ Thú Vị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Kẻ Thú Vị


Dương Thiên lắc đầu.

- Đi thôi!

A Bưu cũng nhận ra được điểm này, hắn đã gặp qua không ít đối thủ, nhưng những kẻ có thiên phú như Dương Thiên hắn chỉ gặp qua không qua ba lần. A Bưu cũng không phải kẻ ái mộ người tài, càng không thích làm đá mài đao cho kẻ khác, vì thế, ngay khi cảm thấy đánh tiếp không có ý nghĩa gì, hắn chủ động tăng mạnh phản kích rồi thuận thế gia tăng khoảng cách.

- Đi! Thằng Cuội nói sáng sớm nay giống như nhìn thấy thằng Hưng, nhưng do mới ngủ dậy đi tiểu đầu óc còn chưa tỉnh táo nên cũng không để ý lắm. Tao nói nó hỗ trợ nhìn quanh khu đó rồi.

- A Hổ, mày nghĩ tìm anh em liên hệ một chút. Thằng nhãi kia hẳn cũng không còn chạy quá xa khỏi khu này.

Thấy A Bưu không hiếu chiến, cũng rõ ràng hai bên không có địch ý tới mức phải kẻ sống ta c·h·ế·t, vì vậy Dương Thiên cũng dừng tay, dù trong lòng vẫn còn tiếc nuối.

- Mày muốn gì có thể nói tại đây.

- A!

A Bưu nhíu mày không nói, hắn mặc dù đô con nhưng không thiểu năng, ngược lại đầu óc rất tỉ mỉ. Hắn hiểu Dương Thiên đang ám chỉ việc hai người bọn hắn trai tráng khỏe mạnh không tìm kẻ vay nợ mà đi bắt nạt một bà già không có năng lực phản kháng để ăn vạ. Quả thực hắn không muốn làm vậy, nhưng bọn hắn thân bất do kỷ.

A Bưu cũng không để ý hắn nghe được mình nói mấy câu, chờ A Hổ gọi điện xong, hắn đã nổ máy xe chờ sẵn.

- Mày chắc chứ, nó không phải đã chạy 3 ngày rồi sao? Làm sao vẫn còn ở chỗ này?

“Giải quyết xong vụ này hẳn là cũng đủ đi.”- A Bưu bình tĩnh nhìn Dương Thiên rời xa, trong đầu thầm nghĩ. Rất nhanh, hắn nhìn sang A Hổ, người anh em này của hắn lăn lộn cũng quá thảm, cố gắng hơn 5 năm, một cái chức tước cũng không kiếm được, nhưng lại rất nhiệt tình làm việc. Có thể nói số mệnh sinh ra đã thích hợp với vai khổ sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

A Hổ nghe hắn phân tích cũng không tỏ ra kinh ngạc, ngược lại lập tức truy vấn, năng lực phân tích của A Bưu xưa nay đều rất chuẩn:

A Hổ nhíu mày, hắn không nghĩ kẻ này lại muốn thu bọn hắn làm thủ hạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

A Hổ như bị đâm một đao, miệng tiện lại định nói gì, Dương Thiên đã lại mở miệng:

- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thằng nhãi này chơi c·ờ· ·b·ạ·c tới nghiện nhưng rất cáo. Tao nghĩ nó lắc lư để có người nhìn thấy nó tới ga tàu chuồn đi, nhưng thực chất vẫn lẩn về. Hôm nay cùng mày đi tới quán bánh căn cũng là thử thăm dò một cái, lúc thấy tao với mày vào quán, bà chủ rõ ràng ánh mắt lẩn tránh xen lẫn sợ hãi. Trực giác nói cho tao biết, đây cũng không phải sợ tao và mày tới tìm phiền phức, mà sợ thằng con trai bà bị phát hiện còn ở quanh đây.

A Hổ bất khả tư nghị nhìn hắn:

A Bưu quay người nói với A Hổ, tới lúc này A Hổ mới hoàn hồn, hắn trợn mắt uy h·i·ế·p nhìn Dương Thiên rồi quay người bước theo đồng bọn.

A Bưu gật đầu, hắn vốn ngay sau khi phát hiện manh mối liền báo với A Hổ, nhưng rồi còn chưa kịp làm gì A Hổ đã thói xấu phạm vào, cuối cùng để trễ mấy tiếng thời gian. Nhưng hắn cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao cũng là anh em nối khố, tính cách quá hiểu nhau, hơn nữa hôm nay bọn họ cũng gặp được một kẻ tương đối thú vị. Về việc sợ Phạm Hưng chạy trốn? Mèo vờn chuột mà thôi, không đáng để lo. Nghĩ tới dự định phía sau, trên khuôn mặt hắn hiếm thấy hơi đăm chiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ừ.

- Người giang hồ nói chuyện nghĩa khí, kẻ học võ nói chuyện võ đức. Mặc dù nhiều kẻ từ bỏ tôn nghiêm vì tiền, vì danh lợi, nhưng tao tin mày không phải người như vậy, đúng không A Bưu?

Dương Thiên không thèm để ý hắn, chờ đợi A Bưu lên tiếng.

A Bưu lắc đầu:

A Bưu nhìn hắn không nói, những lời này hắn tự hiểu không cần người khác đem ra châm chọc, giáo huấn.

A Bưu nhìn hắn một hồi rồi lên tiếng:

A Bưu ngược lại không phẫn nộ, hắn hơn ai hết hiểu công việc hiện tại này cũng không phải là việc hắn làm cả đời. Chờ tới khi A Hổ trả nợ xong, bọn hắn sẽ rời khỏi Dã Hùng Bang.

Chương 23: Kẻ Thú Vị (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Thiên cười to rời đi, A Hổ mặt như màu gan heo, hắn thề nếu có thể, hắn sẽ đánh cho tên khốn này không còn một cái răng, dám chửi bọn hắn là c·h·ó.

- Tao không muốn gì cả. Việc chính tao mong muốn không phải thu tay chân, đấy coi như là một lối ra cho chúng mày. Còn chuyện của cô Hồng, tao một người ngoài cũng không có quyền xen vào, cũng không có tiền lãng phí thay người trả nợ, nhưng chúng mày thử nghĩ, nếu có người đến đe dọa thân nhân với mục đích nhắm vào mình, chúng mày thấy thế nào? Tất nhiên nhiều kẻ khốn nạn tới mức không bằng một con c·h·ó, nhưng mình cũng không nên giống chúng nó chứ? Ha ha.

- Tao còn chưa xác định chính xác lắm, nhưng khả năng cao là khu ven hồ Sông Trâu hoặc cũng cách đó không xa lắm. Lúc tạo đi vệ sinh, đi quanh một hồi phía sau nhà, gần tường rào sau nhà vệ sinh tao thấy vết giày đất phù sa ở vài chỗ, đã hơi cứng ngắc nhưng còn ẩm. Kết hợp với việc trên người bà chủ ở phía đầu gối và một vài điểm hơi xước xát, còn chưa đổ tím toàn bộ. Tao nghĩ do thằng nhãi kia về nhà cướp tiền bà già, hai mẹ con cãi vã xô đẩy nhau. Hẳn là cũng không quá nửa ngày.

- Nói chuyện được chứ? - Dương Thiên thấy hai người định đi thì gọi lại.

A Bưu nói được câu đầu, A Hổ đã bấm xong điện thoại, hắn muốn nhờ mấy tên huynh đệ chú ý một chút khu vực ven hồ Sông Trâu.

- Mày đừng nghĩ đánh ngang tay với A Bưu mà ra vẻ, chúng tao nhất định không bỏ qua cho mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

A Bưu trong 3 phút đầu nói là đè Dương Thiên đánh cũng không sai, nhưng sau đó Dương Thiên đã có thể cho hắn liên tục ăn quả đắng, mặc dù không tới mức thụ thương nặng, nhưng đau đớn thấm da thấm thịt vẫn phải có.

Dương Thiên biết mình có ưu thế gì, hắn vốn là một kẻ chỉ học qua hệ thống truyền tải, mặc dù cố gắng nỗ lực là thật, nhưng chưa giao đấu thực tế bao giờ vẫn để hắn thiếu hụt rất nhiều kinh nghiệm. Ngày hôm nay khi nhìn thấy A Bưu, hắn đã muốn thử xem một phen, rất không nghi ngờ, A Bưu cho hắn đầy đủ kinh hỉ.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sức quan sát, khả năng học hỏi của kẻ này làm sao kinh khủng như vậy?

A Bưu ban đầu thấy sức Dương Thiên mạnh như vậy cũng không quá coi trọng, dù sao hắn sức mạnh không hề kém đối phương. Qua vài quyền, hắn rõ ràng cũng cảm thấy chuyện đã nắm trong tay, Dương Thiên chính là chỉ có da lông bên ngoài, căn cốt tốt nhưng kinh nghiệm chẳng ra sao.

Dương Thiên như miếng bọt biển, hấp thu tri thức rất nhanh. Một mỗi sai lầm khiến hắn đau tới nhe răng, nhưng sai vài lần hắn đã có thể làm ra biện pháp ứng đối.

- Mày muốn gì?

- Oan có đầu nợ có chủ đúng chứ? - Dương Thiên đột nhiên nói.

- Mày nghĩ nó trốn ở đâu?

A Bưu dừng lại còn chưa kịp lên tiếng A Hổ đã nhảy dựng lên:

Lại qua thêm 5 phút, A Bưu hơi xuống sức nhưng ra tay càng ác, hắn đã bắt đầu trổ hết khả năng, cũng không quan ngại chỗ hiểm, bởi dù sao đối phương sức bền vẫn tốt, thậm chí so với hắn đã có phần chiếm ưu thế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Kẻ Thú Vị